(*bích đông: kabe-don, miêu tả tư thế dồn đối phương vào tường)
Ảnh minh họa
***
[.Diệp]: Không cần.
Phong cách hai chữ của bá đạo tổng tài, đơn giản rõ ràng dứt khoát, không có chút dây dưa nào.
Nhưng Kỳ Lâm lại không cho là như vậy.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh ngạo cái gì mà kiều?
[.Diệp]: …..
[.Diệp]: Không phải ngạo kiều.
[.Diệp] đã thu hồi một tin nhắn.
Kỳ Lâm trở tay, nhanh chóng chụp ảnh màn hình lại.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi đã nói rồi, đừng đua tốc độ tay với đàn ông độc thân 28 năm.
[.Diệp]: Tôi độc thân 29 năm.
Kỳ Lâm cười.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không nói tới tốc độ tay nữa. Chồng tới đón anh, đừng nói không cần.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Bổ sung thêm, nam nhân không thể nói không cần.
Qua một phút sau, Diệp Chuyết Hàn mới gửi tin nhắn mới.
[.Diệp]: Cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chồng anh đã đầy máu sống lại rồi.
“Diệp tổng.” Hứa Tuyền thò nửa người vào, “Trần tổng đã tới rồi.”
Diệp Chuyết Hàn buông điện thoại, “Ừ, tôi ra đây.”
Kỳ Lâm nhận được một tin nhắn trả lời cuối cùng.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long quay mông về phía bạn.jpg]
Cái này là meme Kỳ Lâm mới vẽ, chỉ dùng có một lần đã bị Diệp Chuyết Hàn trộm đi rồi.
Nhìn Tiểu Mỹ Long bướng bỉnh và giận dữ, mông to tròn mập mạp, Kỳ Lâm kìm lòng không đậu, dùng tay chọt một cái.
Nội tâm dâng lên một ý tưởng đại nghịch bất đạo.
Sờ mông của rồng.
Mùa xuân rất đẹp. Kỳ Lâm chọn quần áo trong tủ mất nửa ngày mới tìm ra một cái áo sơ mi màu hồng nhạt.
Màu hồng nhạt rất kén người mặc, mặc dù nó trông có vẻ mờ nhạt, nhưng không phải ai mặc vào cũng hợp, càng không dùng cho dịp đặc biệt nào đó.
Kỳ Lâm mua cái áo này từ mùa xuân năm trước, chưa từng mặc qua.
Không phải là mặc quá xấu, mà cậu tốt xấu gì cũng là một ông chủ, tướng mạo trẻ trung, lại mặc màu hồng nhạt vào, không khỏi khiến người khác cảm thấy không đáng tin.
Thời tiết hôm nay rất thích hợp để mặc màu hồng nhạt, hơn nữa không phải là đi làm, chỉ là đi đón thần tiên ca ca. Kỳ Lâm đứng trước gương ngắm qua ngắm lại một phen, quyết định mặc nó.
Nhưng ra đến cửa, Kỳ Lâm mới nhận ra một điều rắc rối.
Cậu bị Diệp Chuyết Hàn đưa từ bệnh viện về, xe vẫn đang để ở Xuất Tẩu.
Trong gara tuy còn hai chiếc xe nhưng đều là siêu xe của Diệp Chuyết Hàn, lái đến công ty không thích hợp cho lắm.
Kỳ Lâm thở dài, đành đi bộ ra cổng khu, sau đó gọi taxi đến Xuất Tẩu, tiện thể mua cho bọn trẻ một ít Starbucks, coi như một buổi trà chiều.
“Lão đại? Lão đại!” Hoàng Vũ lao từ trên lầu xuống, mắt quét qua quét lại từ trên xuống dưới, “Chậc chậc chậc!”
Kỳ Lâm gỡ bì bao ngoài ra, “Có việc thì nói, đừng có âm dương quái khí.”
“Tôi có âm dương quái khí gì đâu? Tôi đang cảm thán tận đáy lòng!” Hoàng Vũ vung tay lên, vô tình đập vào mũi Trần cô nương đang đi tới.
Trần cô nương: “Áu, con mẹ nó lão nương vừa mới đi làm mũi!”
Kỳ Lâm: “…..”
Xuất Tẩu toàn là ảnh đế và ảnh hậu.
Lần sau tuyển nhân viên nhất định phải bảo HR viết thêm một điều: không cần biết diễn.
Hoàng Vũ cầm một ly Starbucks, “Từ từ, lão đại, anh còn chưa nghe lời than thở từ tận đáy lòng của tôi!”
Kỳ Lâm thở dài, “Cậu than, cậu than, cậu cứ tận tình than.”
“Những người khác đều gầy gò yếu ớt, thảm không nhìn nổi.” Hoàng Vũ giả theo giọng của một phát thanh viên, “Tại sao anh bị bệnh lại sáng lấp lánh, hồng hào? Đây là đang chôn vùi đạo đức hay…”
“Uống cốc của cậu đi!” Kỳ Lâm không nhịn nổi nữa, nhấc chân muốn đi.
Cậu định tới tổ mô hình nhìn một cái, dù sao bây giờ cũng chưa đến thời gian tan tầm của Diệp Chuyết Hàn.
Nơi này là động bàn tơ, cậu ở không nổi nữa.
“Kỳ Tiểu Lâm?” Cố Nhung nghe được động tĩnh, “Hôm nay không phải cậu ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Kỳ Lâm lười giải thích, chỉ muốn đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Anh đang định gọi điện thoại cho cậu.” Cố Nhung nghiêm mặt nói, “Cậu lên đây.”
Kỳ Lâm lập tức nghĩ ra, là đã có kết quả của “Vô Sự Sinh Hoa 123”.
Cố Nhung đóng cửa lại, “”Vô Sự Sinh Hoa 123″ tên thật là Lưu Dạng, 21 tuổi, sinh viên của một trường công nghiệp ở phía Bắc. Giám đốc Khúc đã đến gặp nàng, cô gái nhỏ này không ngờ một lời nói bâng quơ trên mạng của mình lại mang về phiền phức cho nên sợ hãi, đảm bảo từ nay về sau không bôi nhọ chúng ta nữa.”
Kỳ Lâm nhíu mày.
Sự việc không lớn, cậu không định truy cứu trách nhiệm của đối phương, nhưng có cảm giác sự việc vẫn sẽ chưa kết thúc ở đây.
“Bước đầu tiên giám đốc Khúc điều tra ra, cô ấy chỉ là một fans bình thường của Thủy Thiên, sau khi Thủy Thiên giải tán, cô ấy vẫn luôn rất buồn.” Cố Nhung nói, “Bất kỳ một người nào cũng có thể hắt cho chúng ta một bát nước bẩn, nhưng tại sao cô ấy lại biết trước khi thi đấu cậu và thiết kế của Thủy Thiên đã gặp mặt?”
Kỳ Lâm nhớ lại tình hình lúc đó, Chu Ưng đến một mình, mà cậu thì không báo lại với Cố Nhung.
“Là Chu Ưng?”
Cố Nhung nói: “Đúng. Lưu Dạng cho giám đốc Khúc xem lịch sử trò chuyện, là Chu Ưng ghi hận lên chúng ta.”
Ánh mắt Kỳ Lâm trầm xuống.
Cố Nhung đưa ipad sang, “Đây là giám đốc Khúc gửi cho anh.”
Sau khi Thủy Thiên giải tán, một bộ phận fans của Chu Ưng lập một nhóm chat nhỏ, có người tức giận bất bình, có người xúc động hoài niệm, sau đó còn kéo cả Chu Ưng vào.
Nói đến sự việc phòng làm việc bị giải tán, Chu Ưng chỉ nói một câu “bị bạn bè lừa gạt.”
Quần chúng trong nhóm nhất thời xúc động, nhưng mặc kệ hỏi như thế nào, Chu Ưng cũng không nói rõ, chỉ nói việc đã qua rồi, muốn trách chỉ có thể trách mình quá dễ tin người, hơn nữa vận khí không tốt, kỹ năng cũng không giỏi bằng người khác.
Lưu Dạng đoán sự việc có lẽ đã xảy ra lúc thi đấu, liền chat riêng với Chu Ưng, dây dưa hỏi đi hỏi lại vài lần, Chu Ưng cuối cùng cũng nói, là thiết kế chính của Xuất Tẩu trộm ý tưởng của hắn, còn nói thiết kế của Xuất Tẩu chính là phiên bản đầu tiên mà hắn làm.
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm màn hình, há hốc mồm.
Quả thực là đổi trắng thay đen, mặt dày vô sỉ!
Kỳ Lâm cầm di động, muốn tìm số điện thoại của Chu Ưng. Cậu muốn đối chất với người này.
“Không cần tìm, không liên lạc được.” Cố Nhung nói, “Số điện thoại đã bị hủy và tài khoản trên mạng xã hội đã không hoạt động trong hai tháng nay rồi.”
Kỳ Lâm lại nhìn lịch sử trò chuyện một lần nữa, lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
Cố Nhung nói: “Cậu xin lỗi cái gì? Chuyện này cậu không phải người sai.”
“Tôi không nên gặp hắn trước khi thi đấu, lại càng không nên tin tưởng hắn, nói ra ý tưởng của chúng ta.” Kỳ Lâm nói, “Cuộc gặp không hề có người thứ ba làm chứng, những lời hắn nói có thể biến thành công cụ công kích Xuất Tẩu.”
Cố Nhung tắt ipad, “Thẳng thắn mà nói, anh cũng lo lắng vấn đề đó. Chúng ta hiện tại không thể xác định hắn nói với Lưu Dạng như vậy là có ý đồ gì, ngoài Lưu Dạng ra thì hắn còn nói với những ai nữa. Giám đốc Khúc vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Rời khỏi phòng làm việc, tinh thần Kỳ Lâm hơi bất ổn nên đã bỏ quên áo khoác ở văn phòng, đi nửa đường mới nhớ ra.
Đã đến giờ tan tầm, mặt trời ở phía tây đang tô đậm cả thành phố bằng ánh sáng màu vàng cam.
Tới Nhạc Đình, Kỳ Lâm ngồi trong xe một lát, tự bình tĩnh lại.
Cậu đang tới đón Diệp Chuyết Hàn, vì đón Diệp Chuyết Hàn, còn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt cả năm chưa mặc qua một lần.
Tạm thời phải ném hết những phiền toái ra sau đầu.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chồng tới rồi nè.
Ba phút sau.
[.Diệp]: Không nghe lời ông xã.
[.Diệp]: Phải bị đét mông.
[.Diệp] đã thu hồi một tin nhắn.
Kỳ Lâm: “…..”
Ngài muốn đánh mông tôi?
Tôi còn chưa sờ được mông của ngài đâu!
Não Kỳ Lâm bắt đầu hoạt động, tưởng tượng mông của Diệp Chuyết Hàn một phen.
Mông trắng tròn được quần tây bao lại, giống như lá sen bọc cơm nếp.
“Ọc ọc –”
Cái bụng kêu lên mấy tiếng, rất hợp hoàn cảnh. Kỳ Lâm kịp thời tỉnh táo lại.
Không được, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng muốn ăn, phi, càng nghĩ càng muốn sờ!
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi chờ anh trong xe hay lên lầu chờ?
[.Diệp]: Tôi vẫn còn đang bận một chút, cậu đi lên đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Được rồi!
Kỳ Lâm khóa xe, đi lên tầng 39.
Thang máy đi lên, cậu vừa gõ nhịp vừa hát –
“Ngày xưa Diệp gia có một con rồng, tên của nó…”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, đúng lúc gặp Diệp Chuyết Hàn và Hứa Tuyền.
Ưu điểm của Kỳ Lâm là khi làm việc gì tuyệt đối sẽ không bỏ ngang giữa chừng. Một khi đã bắt đầu hát một bài, thì dù có khó khăn gì cũng phải hát xong.
Vì thế cậu cứng người nhưng miệng vẫn hoạt động, “…gọi là Hàn Hàn.”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày: “…..”
Trong lòng Hứa Tuyền như có bão, khuôn mặt đẹp trai lại không có một chút vết nứt nào.
Làm một thư ký, bĩnh tĩnh trong mọi trường hợp là tố chất cần có.
Kỳ Lâm khụ một tiếng hắng giọng, “Tôi tới rồi, hai người vừa mới bận xong à?”
Thiết kế của tầng 39 rất độc đáo, dọc hành lang đều là cửa sổ sát đất, lúc này mặt trời đang ngả về tây, ánh nắng đổ nghiêng, khắp nơi đều là màu vàng kim.
Mà Kỳ Lâm đang đứng giữa nắng.
Áo sơ mi hồng nhạt, ánh sáng vàng, ngài đang diễn vở kịch “Kim phấn thế gia” sao? – thư ký Hứa đã nghĩ như vậy.
Diệp Hải Đình rất nghiêm khắc, yêu cầu ăn mặc đối với nhân viên rất cao, thế nên người bên ngoài đã khắc sâu một ấn tượng, người của Nhạc Đình vĩnh viễn là áo sơ mi trắng quần tây đen.
Tình huống thực tế cũng không khác biệt lắm.
Diệp Chuyết Hàn quản lý mảng giải trí, tuy sở hữu nhiều minh tinh, nhưng phong cách tổng thể vẫn lạnh lùng cứng nhắc như vậy.
Thư ký Hứa cũng muốn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt một lần, nhưng Diệp Chuyết Hàn nhất định sẽ không cho phép.
Kỳ Lâm cảm thấy ánh mắt của thư ký Hứa nhìn mình hôm nay nóng bỏng một cách kì lạ.
Là sao nhỉ?
Đúng lúc này, Kỳ Lâm mới chú ý tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn chuyển từ mặt cậu xuống ngực cậu.
“Cậu đi làm việc trước đi.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Hứa Tuyền còn muốn bàn luận với Kỳ Lâm một chút kinh nghiệm phối đồ với áo sơ mi hồng nhạt, nghe câu này của ông chủ, không thể không rời đi, lòng đầy lưu luyến.
Kỳ Lâm có cảm giác mình cảm nhận được mị nhãn thư ký Hứa vứt sang.
Diệp Chuyết Hàn đến gần, tầm mắt vẫn để ở ngực của Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm: “Anh nhìn chỗ nào vậy?”
Tuy anh là ông xã của tôi nhưng cũng không thể nhìn trắng trợn như vậy nha.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người, Diệp Chuyết Hàn như thể đã nhìn đủ rồi, gật đầu, xoay người đi về phía văn phòng.
Cửa đóng lại, Kỳ Lâm đột nhiên tấn công, một tay chống lên cửa, một tay đút túi quần, bao lấy Diệp Chuyết Hàn – người cao hơn mình nửa cái đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Chuyết Hàn hơi thả lỏng, “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang muốn hỏi anh, vừa rồi anh nhìn cái gì?” Kỳ Lâm – nam nhi bá đạo nhất Xuất Tẩu, dám làm động tác kabe-don với thần tiên ca ca.
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Cậu chưa từng mặc áo sơ mi này.”
Kỳ Lâm: “Hửm?”
Rất đẹp, cho nên ngài muốn nhìn chằm chằm đúng không?
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi nhìn xem cậu có bị lộ ngực ra không.”
Tay Kỳ Lâm run lên, suýt nữa ngã nhào vào ngực Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Kết luận là không bị lộ, có thể mặc thường xuyên.”
Kỳ Lâm hít sâu, những ý nghĩ xấu xa đã được nhen nhóm, cộng thêm kích thích hơn thua quấy phá, cậu thẳng tay đánh vào mông Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn, từ ngây người ngắn ngủi, từ từ biến thành giật mình.
Giống như một núi băng bị ánh mặt trời rã đông.
“…Hả?”
*** Hết chương 36