Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 37: Chương 37: Có thù tất báo




“Cậu… vỗ…” Diệp Chuyết Hàn khó tin, “…mông tôi?”

Nếu là một người khác, lúc này e rằng đã bị “long uy” dọa cho sợ tè ra quần rồi. Nhưng Kỳ Lâm không phải là người khác.

Cậu là thần thú.

Nhìn phản ứng của Diệp Chuyết Hàn, thực sự chơi quá vui, chơi vui tới nỗi không dừng lại được.

Tay đánh mông hơi căng thẳng, nhưng càng đánh càng hăng, “Tôi không chỉ vỗ, tôi còn xoa!”

Bỗng nhiên Diệp Chuyết Hàn hít vào một hơi, ngực căng cứng, chính là phản ứng bị chấn kinh*.

(*chấn kinh: chấn động và kinh ngạc)

Kỳ Lâm cảm thấy cơ bắp toàn thân thần tiên ca ca đều đã đông cứng rồi.

Lúc này mới hậu tri hậu giác* nghĩ: Mình liệu có đùa hơi quá rồi không?

(*hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm)

Nhưng bây giờ mới ngộ ra e rằng quá muộn rồi.

Người xưa có câu: Cưỡi lên lưng cọp rất khó leo xuống.

Hiện tại có câu: Kỳ Lâm không thể quay đầu được nữa.

Diệp Chuyết Hàn căng cứng hơn một nửa cơ thể, trong mắt vốn nên là bão tuyết lạnh buốt, Kỳ Lâm lại nhìn thành mưa xuân nhu hòa.

Kỳ Lâm: “…..”

Không nên lấy cứng chọi cứng!

Miệng Diệp Chuyết Hàn phun ra khí lạnh, “Xoa đủ chưa?”

Kỳ Lâm: “A?”

Diệp Chuyết Hàn khẽ nâng cằm, động tác kiêu ngạo, “Cậu còn muốn xoa tới khi nào?”

Bởi vì một tay đang đặt sau Diệp Chuyết Hàn, khoảng cách hai người rất gần, gần như là dán vào nhau.

Cậu giương mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn, linh hồn bay đi, nói: “Là tay của tôi sờ, nó tự xoa.”

Không có liên quan gì đến tôi!

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm: “…..”

Haiz, tôi có nói bừa gì đâu?

Sau một trận giằng co, cuối cùng Kỳ Lâm cũng thu tay về. Nhưng mà còn chưa thu về hoàn toàn đã bị Diệp Chuyết Hàn cầm lấy.

“Anh…”

Tuy không đến mức trời đất quay cuồng nhưng lưng Kỳ Lâm thân mật tiếp xúc với cánh cửa vững chắc, va một phát khiến mắt cậu hiện ra đầy sao xẹt qua. Sau khi nhe răng trợn mắt chịu đau, cậu bình tĩnh quan sát cuộc chiến của mình và Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn vẫn cầm tay cậu, mà không biết từ khi nào từ cầm một tay thành cầm hai tay. Hai tay thành thật bị đè lên đỉnh đầu, tư thế này hình như đã xuất hiện rất nhiều lần.

Kỳ Lâm mơ hồ.

Tư thế này, hình như là hay thấy ở trên giường?

Hiện tại Diệp Chuyết Hàn đè cậu lên cửa như thế này là có ý gì?

“Buông tôi ra.” Kỳ Lâm vặn vẹo cánh tay.

Nhưng cậu càng vặn, Diệp Chuyết Hàn càng dùng sức.

“Không buông.” Tay còn lại của Diệp Chuyết Hàn nắm cằm Kỳ Lâm, “Vừa rồi cậu đã làm gì?”

Kỳ Lâm vẫn chưa chịu hạ mình.

Không phải là sờ mông thôi sao?

Hôn cũng đã kết rồi, mông không cho sờ?

“A, biết rõ còn cố hỏi.” Kỳ Lâm nâng mặt, không chút để ý nói.

Là một người trưởng thành, là một ông chủ, Kỳ Lâm hiểu sâu sắc một đạo lý – càng là thời điểm quẫn bách, càng không được thua về khí thế.

Không ngoại lệ với bất kỳ ai.

“Hửm?” Giọng Diệp Chuyết Hàn ép xuống càng trầm, dựa cũng càng sát, “Tôi không biết.”

Hơi thở phả vào mặt Kỳ Lâm, da đầu cậu run lên.

Thần tiên ca ca đang muốn vừa dùng mặt vừa dùng giọng nói áp chế cậu sao?

Hầu kết Kỳ Lâm không tự chủ được di chuyển vài cái, cảm nhận toàn thân nóng lên.

Cậu thế mà lại ra mồ hôi.

Áo sơ mi hồng nhạt rất mỏng, khó trách Diệp Chuyết Hàn muốn nhìn xem có lộ ngực không. Ngực không nhìn được nhưng sau lưng áo đã ướt dính vào lưng cả rồi, rất không thoải mái.

Lúc mặc áo, Kỳ Lâm không cài lên tới nút áo trên cùng giống ngày thường. Hiện tại, xương quai xanh của cậu lộ ra bên ngoài, phủ một lớp mồ hồi, phập phồng cùng hô hấp của cậu.

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dời xuống, như thể muốn dán lên xương quai xanh của cậu.

Kỳ Lâm nghĩ, trước hết mình cần thoát khỏi vòng vây đã.

36 kế, chạy là thượng sách, hôm nay bị sỉ nhục ngày mai trả sau.

“Tôi sờ mông của anh.” Thái độ Kỳ Lâm thành khẩn, “Không chỉ sờ, còn xoa nhẹ vài cái. Tôi nhất thời xúc động, mong được bao dung.”

Diệp Chuyết Hàn lườm cậu, không nhúc nhích.

Kỳ Lâm hít sâu, cố gắng mỉm cười, “Hiện tại, Diệp tổng, có thể buông tôi ra không?”

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Hửm?”

Tiếng Trung thật bác đại tinh thâm, một chữ “hửm” cũng thay cho thiên ngôn vạn ngữ.

Kỳ Lâm hít sâu thêm một lần nữa, khóe môi cứng ngắc vì cười, “Hiện tại, ông xã, có thể buông em ra không?”

Diệp Chuyết Hàn: “Xoa thích không?”

Kỳ Lâm hoài nghi mình đang nghe lầm, xoa thích không? Xoa cái gì?

Diệp Chuyết Hàn: “Mông.”

Kỳ Lâm: “…..”

Tại sao ngài lại hỏi ra lời này? Rụt rè của ngài ở đâu?

Kỳ Lâm đáp lại bằng một nụ cười lễ phép không hề mất tự nhiên. Loại chuyện này, cười một cái chắc là qua được.

Nhưng mà, Diệp Chuyết Hàn vẫn dùng tư thái nghiêm túc kia hỏi lại: “Xoa thích không?”

Mắt Kỳ Lâm sắp đỏ vì trợn lên.

Tôi trả lời là “xoa thích” thì anh có để chuyện này biến đi theo gió được không?

Kỳ Lâm gằn từng chữ một, “Xoa, thích.”

Diệp Chuyết Hàn trầm thấp “hừ” một tiếng.

Kỳ Lâm: “?????”

Ngài đang hừ cái gì vậy?

Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, bị Diệp Chuyết Hàn cản lại, Kỳ Lâm vốn đang có thể nhìn thấy một chút ánh sáng thì hiện tại hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Bởi vì Diệp Chuyết Hàn nâng cằm cậu lên, hôn lên môi cậu. Cậu theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, để mặc cho trái tim tùy ý nhảy loạn trong ngực.

Môi nhẹ nhàng dán vào nhau, không ai có động tác muốn tiến thêm một bước.

Kỳ Lâm mất đi khả năng tự hỏi, cảm giác duy nhất là, hình như Diệp Chuyết Hàn run nhẹ một chút.

Như là đang đối mặt với một bảo vật mình cực kỳ trân trọng.

Như là cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện.

Kỳ Lâm hoảng hốt chớp mắt một cái.

Lực trên cổ tay đã biến mất, Kỳ Lâm chậm rãi mở mắt ra, thấy Diệp Chuyết Hàn đang yên tĩnh nhìn mình.

Nụ hôn của bọn họ kết thúc, nhẹ nhàng bâng quơ không để lại chút dấu vết nào, nhưng Kỳ Lâm theo bản năng cắn môi dưới, cảm thấy có gì đó đọng lại trên đó.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn môi. Lần trước cũng là ở văn phòng tổng tài này, Diệp Chuyết Hàn bị thương, cậu tới đưa canh gà, dùng nụ hôn như một lời cảm ơn.

Nhưng lần này, cảm giác của Kỳ Lâm đã hoàn toàn không giống lần trước.

Cậu không rõ sự khác nhau này do mình đã biết rõ quá khứ của Diệp Chuyết Hàn hay là tình cảm của cậu dành cho Diệp Chuyết Hàn đã thay đổi. Lúc Diệp Chuyết Hàn hôn lên, cậu thậm chí còn hi vọng Diệp Chuyết Hàn sẽ mạnh mẽ thêm một chút.

“Chúng ta…” Kỳ Lâm dừng một lúc, trong đầu loạn như nồi cháo nên rất khó tổ chức sắp xếp được ngôn ngữ, “Vừa rồi chúng ta…”

Ánh hoàng hôn chiếu vào phòng, che giấu tai và cổ đang ửng đỏ của cậu.

Diệp Chuyết Hàn sửa lại cổ áo cho cậu, sau đó hỏi: “Sợ chưa?”

Kỳ Lâm ngơ, “Hả?”

Dáng vẻ dịu dàng vừa rồi chỉ là giả, miệng rồng không phun được ngà voi, tổng tài bá đạo đã trở lại rồi!

Diệp Chuyết Hàn cho là cậu không nghe rõ, hỏi lại: “Sợ chưa? Lần sau có dám sờ nữa không?”

Kỳ Lâm đảo mắt, chém đinh chặt sắt nói: “Sợ! Lần sau còn dám nữa!”

Diệp Chuyết Hàn cong mắt cười.

Mặc dù đang tức giận nhưng Kỳ Lâm không thể không thừa nhận, lúc Diệp Chuyết Hàn dịu dàng cười có lực sát thương rất lớn, cậu không có cách nào chống cự lại được, huống chi thật ra cậu cũng không giận lắm.

Đây là hình thức sống chung tập mãi cũng thành quen.

“Không phải là anh còn có công việc cần xử lý sao?” Kỳ Lâm khôi phục lại bộ dáng bình thường, “Mau đi đi, lát nữa đưa anh đi ăn một bữa tiệc lớn.”

Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Chờ tôi nửa tiếng.”

Kỳ Lâm ngắm mấy hộp mù xếp trên kệ sách, cố gắng hạ nhiệt cho bộ não bị Diệp Chuyết Hàn đốt lên.

Lần trước cậu mở được một cái mô hình hiếm xấu xí, nó vẫn được xếp ở giữa kệ sách như cũ, diễu võ giương oai, nhìn rõ oai phong.

Đây chính là minh chứng cho sự trân trọng của Diệp Chuyết Hàn?

Kỳ Lâm cầm mô hình lên, nghiêng người nhìn về phía Diệp Chuyết Hàn. Hắn đang đeo tai nghe, nhìn màn hình máy tính, không biết là đang làm gì.

Kỳ Lâm bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ở quán cà phê. Lần đó đối với cậu là lần đầu tiên, nhưng đối với Diệp Chuyết Hàn có phải vậy không?

Diệp Chuyết Hàn đổi đi nước chanh lạnh của cậu, thay bằng hồng trà táo đỏ mà cậu thích, bây giờ nghĩ lại, chuyện này nhất định không phải là trùng hợp.

Diệp Chuyết Hàn dùng một phương thức gần như là hoang đường bước vào cuộc sống của cậu, tựa như làm đổ rất nhiều chai thuốc nhuộm, làm cho sinh hoạt của cậu bị nhuộm thành đủ loại màu sắc*.

(*nguyên tác là Ngũ thải ban lan: 5 màu vàng, xanh, đỏ, trắng, đen)

Kỳ Lâm nhíu mi, ánh mắt vẫn nóng rực nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Anh đã biết tôi từ trước? Khi nào? Ở đâu?

Có vẻ như là cảm nhận được, Diệp Chuyết Hàn xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm bỗng cảm thấy thời gian như đang ngừng lại trong chớp mắt.

Máu nóng dâng lên. Bức tranh trước mặt khiến cậu có cảm giác quen thuộc, dường như thật lâu trước kia, cậu và Diệp Chuyết Hàn cũng đối mặt nhau như thế.

“Làm sao vậy?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

Kỳ Lâm giật mình, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, ngắm ông xã thôi.”

Diệp Chuyết Hàn cười: “Ông xã đẹp trai không?”

Kỳ Lâm hùa theo: “Rất đẹp.”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Chờ tôi thêm mười phút nữa.”

Kỳ Lâm đặt mô hình nhựa về chỗ cũ, quay lưng lại với Diệp Chuyết Hàn, nhắm mắt xuất thần.

Nếu như nói hôn nhân của bọn họ không phải do AI ghép bừa, không do Diệp Chuyết Hàn nhúng tay vào, vậy thì không thể chỉ có một mình Diệp Chuyết Hàn biết cậu, cậu cũng đã từng biết Diệp Chuyết Hàn.

Nếu không vừa rồi cậu sẽ không có cái cảm giác ấm áp xưa cũ khó lòng giải thích kia. Còn có lần đầu nhìn thấy kệ sách trống không này, cậu lại vẽ một bức tranh Diệp Chuyết Hàn ngồi trên thang đọc sách.

Cậu cũng đã từng quen biết Diệp Chuyết Hàn sao?

Nhưng vì sao lại không có ấn tượng gì?

Ráng chiều đã rút đi, Diệp Chuyết Hàn tắt máy tính, “Có thể đi được rồi.”

Kỳ Lâm đứng cạnh cửa chờ Diệp Chuyết Hàn, mông bị ăn một phát vỗ.

Kỳ Lâm khiếp sợ, “Con mẹ…”

Con mẹ nó!

Diệp Chuyết Hàn thu tay, thản nhiên nói: “Cậu sờ tôi, chẳng lẽ tôi không nên sờ lại?”

“Anh…!” Toàn bộ mặt Kỳ Lâm đã đỏ lên, “Sao lại có thù tất báo như vậy?”

Diệp Chuyết Hàn tiêu sái đi đến cửa thang máy, “Tố chất của thương nhân.”

Kỳ Lâm: “Tôi nhổ vào!”

Dù sao vẫn đang là đầu mùa xuân, buổi chiều ánh mắt trời rất tốt nhưng về đêm gió lạnh lại thổi từng trận. Mới bước ra khỏi Nhạc Đình, Kỳ Lâm đã run lập cập.

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Lạnh?”

Thật ra Kỳ Lâm đã chuẩn bị một cái áo khoác mặc cùng với áo sơ mi hồng nhạt, đáng tiếc đã để quên ở Xuất Tẩu.

Lát nữa lên xe ngay, vài phút gió lạnh này cậu vẫn chịu được, vì thế chẳng hề để ý nói: “Không sao, tôi không lạnh.”

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, Diệp Chuyết Hàn đã đặt cặp mang theo bên người vào tay cậu.

Kỳ Lâm: “A?”

Diệp Chuyết Hàn cởi tây trang, khoác lên người cậu.

Chất liệu vải may thượng hạng, kèm theo nhiệt độ cơ thể, ngay lập tức làm cho cả người Kỳ Lâm ấm lên.

“Vậy anh…” Diệp Chuyết Hàn nhìn áo sơ mi màu xám đậm của Diệp Chuyết Hàn, bỗng nhiên bị nói lắp.

“Cậu mặc đi.” Nói xong, Diệp Chuyết Hàn đưa tay phải ra.

Kỳ Lâm suy nghĩ vài giây, đây hẳn có ý muốn dắt tay nhỉ?

Cậu do dự đưa tay qua, Diệp Chuyết Hàn lập tức nắm lấy.

Lúc này, trong bóng tối phía đằng xa, một chiếc máy ảnh phát ra âm thanh liên tục.

*** Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.