“Đây là bữa tiệc lớn mà cậu nói?”
Diệp Chuyết Hàn lãnh đạm, trong quán thực khách náo nhiệt, một bộ dáng không quá hài lòng.
Kỳ Lâm nhận từ tay phục vụ hai cái tạp dề, “Thịt nướng còn chưa được tính là bữa tiệc lớn?”
Diệp Chuyết Hàn trầm mặc.
Đương nhiên Kỳ Lâm biết, đối với Diệp Chuyết Hàn mà nói, thịt nướng giá rẻ này sao có thể được tính là bữa tiệc lớn.
Bữa tiệc lớn của tổng tài bá đạo, ít nhất cũng phải đến tầng cao nhất khu ẩm thực nằm giữa thành phố, ăn một bàn xoay 360 độ.
Nhưng Kỳ Lâm rất muốn dẫn người này đến chỗ mà Xuất Tẩu thường liên hoan. Thứ nhất là cậu muốn ăn, thứ hai là cậu muốn Diệp Chuyết Hàn ăn.
Đi ăn nướng rất tốt, có thời gian để trò chuyện nhiều hơn.
“Cậu làm gì vậy?” Nhìn tạp dề được giũ ra, Diệp Chuyết Hàn đầy kháng cự nói, “Cậu muốn tôi mặc cái này?”
“Nhập gia tùy tục, anh xem ở đây có ai không mặc không?” Kỳ Lâm không cho Diệp Chuyết Hàn kịp phản kháng, vươn tay đeo tạp dề lên cổ hắn, nhanh chóng buộc dây đằng sau lại.
Nhà hàng thịt nướng này tên là Hồng Hỏa, rất nổi danh ở Nhạc Thành, buôn bán rất tốt, vừa đến giờ ăn tối, khách xếp hàng chờ bên ngoài một hàng dài. Tuy Kỳ Lâm nhờ phục vụ sắp xếp ở bàn có ghế dài nhất nhưng vẫn có vẻ chật chội.
Đặc biệt là còn có một người ngạo kiều không chịu phối hợp.
Diệp Chuyết Hàn lôi kéo tạp dề, muốn cởi ra, “Tôi không ăn nhiều.”
Ý chính là – tôi không mặc tạp dề.
“Vẫn phải mặc.” Kỳ Lâm đứng trước mặt Diệp Chuyết Hàn, “Lát nữa tôi nướng cho anh, gói thịt cho anh.” Diệp Chuyết Hàn đang ngồi, uy thế không được như bình thường, “Cậu đang ra lệnh cho tôi?”
Kỳ Lâm: “Đúng vậy.”
Diệp Chuyết Hàn: “Nếu tôi không nghe thì sao?”
Kỳ Lâm cúi xuống, nhỏ giọng: “Ông xã ~”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm cười hai tiếng, “Ngồi bên trong đi, người làm đầu bếp phải ngồi ngoài, lát nữa còn làm việc.”
“Vì sao cậu không ngồi đối diện?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Bàn thịt nướng hình chữ nhật, hai bên đều là ghế sofa bằng da, mỗi bên ngồi sáu người cũng không thành vấn đề. Nếu chỉ có hai người thì nên phân ra ngồi hai bên.
Diệp Chuyết Hàn nhìn quanh, ở ghế dài bên cạnh, một nam một nữ đang phân ra ngồi hai bên.
Kỳ Lâm: “Tôi không thể dựa vào gần người anh sao?”
Diệp Chuyết Hàn nghĩ nghĩ, “Đương nhiên có thể.”
Thực đơn ở trên bàn, Kỳ Lâm nhìn thoáng qua, đẩy cho Diệp Chuyết Hàn: “Anh xem đi, chọn cái anh thích.”
Diệp Chuyết Hàn hờn dỗi lắc đầu, như thể ăn thịt nướng là thần cách bị làm nhục, nhưng Kỳ Lâm trực tiếp đặt bút vào tay hắn.
Diệp Chuyết Hàn khoanh năm vòng, đang muốn khoanh cái thứ sáu thì Kỳ Lâm lấy bút lại, “Được rồi được rồi, một suất của nhà hàng này rất nhiều, chọn nhiều quá ăn không hết.”
Gọi phục vụ tới lấy thực đơn, Kỳ Lâm nhìn qua, lưỡi bò sốt, thịt ba chỉ, thịt bò ướp cay, mực ống, nấm đùi gà, đều là những món cậu thích.
Kỳ Lâm quay sang nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn thờ ơ nhìn lại, “Hửm?”
Phục vụ chuẩn bị đồ ăn, Kỳ Lâm nói: “Ngoài miệng nói không ăn, thân thể lại rất thành thật, lại còn chọn nhiều như vậy, đều là món anh thích sao?”
Diệp Chuyết Hàn: “Không phải.”
“Hửm?”
“Tùy tay chọn bừa.”
Kỳ Lâm lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Thật trùng hợp, toàn là món tôi thích.”
Khóe môi Diệp Chuyết Hàn giật giật, như thế đang muốn cong lên nhưng lại cố gắng ép xuống.
Kỳ Lâm gật gật đầu, thâm thúy nói: “Không hổ là ông xã của tôi.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “Anh muốn nói gì à?”
Tiếng người trong quán thịt nướng ồn ào, mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng vẫn khó nghe rõ lời đối phương nói. Giọng Diệp Chuyết Hàn không lớn, Kỳ Lâm phải dựa sát lại gần, tư thế cực kì ái muội.
“Cậu không đỏ mặt sao?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Kỳ Lâm cạn lời, “Vì sao muốn tôi đỏ mặt?”
“Hôm nay cậu luôn gọi tôi là ông xã.”
“Không phải là anh một hai muốn tôi gọi anh là ông xã sao?”
Biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn âm trầm, một lúc sau mới nói: “Ừm.”
Đồ ăn bày lên bàn, Kỳ Lâm từ chối lời đề nghị nướng hộ của phục vụ, thuần thục khéo léo bôi mỡ lên vỉ, sau đó xếp thịt ba chỉ lên.
Đang muốn kẹp nấm đùi gà, tạp dề đột nhiên bị tháo ra.
Kỳ Lâm quay đầu, tay Diệp Chuyết Hàn còn chưa thu lại.
Kỳ Lâm: “Ngài có việc gì không?”
Diệp Chuyết Hàn cau mày, “Gọi phục vụ tới nướng đi.”
Kỳ Lâm “a” một tiếng, “Anh xem thường trù nghệ* của tôi à?”
(*trù nghệ: khả năng nấu ăn)
Bánh sữa bò ai làm cho anh?
Canh gà ai hầm cho anh?
“Không phải.” Diệp Chuyết Hàn nhìn thịt ba chỉ, “Sẽ bị bắn mỡ.”
Kỳ Lâm đã hiểu rõ.
Thần tiên ca ca đang lo lắng cậu bị mỡ bắn vào tay.
“Không sao.” Kỳ Lâm nói, “Bắn không tới đâu. Món thịt nướng này phải tự nướng tự ăn, để người khác nướng thì không còn thú vị nữa.”
Diệp Chuyết Hàn rút tay về, “À.”
Kỳ Lâm lật thịt lên, “Dù sao tôi cũng sẵn sàng chịu khổ vì anh.”
Diệp Chuyết Hàn: “À.”
Kỳ Lâm: “Sao chỉ là “à” thôi vậy?”
Diệp Chuyết Hàn: “Cảm tạ.”
Kỳ Lâm: “Ngoan ~.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Diệp Chuyết Hàn lại duỗi tay ra, nắm lấy tạp dề của Kỳ Lâm.
Trong quá trình nướng thịt, Kỳ Lâm phát hiện, mỗi khi mỡ có xu thế bắn mạnh hơn, Diệp Chuyết Hàn sẽ ra sức kéo tạp dề, buộc cậu phải lui về phía sau.
Thần tiên ca ca thật sự rất cẩn thận, rất tri kỷ.
Thịt ba chỉ nướng rất lâu, mà lưỡi bò chỉ cần nướng một lúc là xong. Kỳ Lâm gắp mấy miếng lưỡi đặt vào bát của Diệp Chuyết Hàn, dùng kéo cắt thịt ba chỉ, “Mùi vị thế nào?”
Diệp Chuyết Hàn nếm thử miếng lưỡi bò nướng, “Không tồi.”
“Nếm thử cả cái này nữa.” Kỳ Lâm chấm xà lách vào sốt, gói thịt lại, trực tiếp đưa tới bên miệng Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn không há miệng, lẳng lặng nhìn cậu.
“Mau ăn đi.” Kỳ Lâm nắm rau xà lách, “Tôi còn phải lật thịt.”
“Cậu…” Diệp Chuyết Hàn cân nhắc từng câu chữ, “…Cậu dùng tay, đút cho tôi?”
“Đã hiểu vì sao tôi muốn ngồi cạnh anh chưa?” Kỳ Lâm thúc giục, “Tôi chưa từng đút cho ai cả, anh là ông xã của tôi nên mới có đặc quyền này đó.”
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn tối lại, há miệng nhận lấy.
Kỳ Lâm tự gói cho mình một miếng, vừa nhai vừa tiếp tục nướng.
Không lâu sau, tạp dề lại bị kéo, nhưng lần này không có mỡ bắn lên.
Kỳ Lâm: “Hửm?”
Diệp Chuyết Hàn: “Còn muốn nữa.”
Kỳ Lâm nhịn cười, “Ăn ngon phải không? Không lừa anh nhé. Anh tự học gói đi.”
Trên bàn ăn có rất nhiều thịt đã nướng xong, nhưng Diệp Chuyết Hàn hiển nhiên không muốn tự mình ra tay.
Cầm đũa gắp thịt, tay lấy rau xà lách.
“Diệp tổng.” Kỳ Lâm gói kỹ, nhưng lại không đưa qua, “Không tự túc thì không có đồ ăn ngon đâu.”
Diệp Chuyết Hàn không hề xấu hổ, “Cậu muốn ăn thịt nướng, tôi đi cùng cậu rồi.”
Kỳ Lâm cân nhắc, nửa câu sau có thể sẽ là – vì vậy cậu phải hầu hạ tôi, sủng tôi.
Thật bá đạo!
Kỳ Lâm vốn dĩ cũng muốn quan tâm Diệp Chuyết Hàn một chút, nếu không sẽ không đưa người tới nhà hàng thịt nướng này.
Gói rau xà lách đưa qua, lúc Diệp Chuyết Hàn ăn liếm một chút lên ngón tay của Kỳ Lâm.
Nước sốt từ rau xà lách chảy ra tay, ngay chỗ Diệp Chuyết Hàn vừa liếm qua, Kỳ Lâm không kịp lấy khăn giấy, theo phản xạ liếm đi.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “…..”
Sau khi lấy lại phản ứng, Kỳ Lâm bình tĩnh nghĩ, hôn cũng đã hôn rồi, hôn gián tiếp có là gì?
Một bữa thịt nướng ăn hết hai tiếng, Kỳ Lâm vừa làm đầu bếp, vừa gói cho Diệp Chuyết Hàn, chính cậu lại ăn không nhiều lắm. Nhưng mà suất ăn đủ cho bốn người vẫn bị ăn hết rồi.
Diệp Chuyết Hàn dùng khăn giấy lau miệng, cao lãnh ợ lên một tiếng.
Kỳ Lâm nghẹn cười.
Diệp Chuyết Hàn: “Không cho cười. Cậu không ợ bao giờ à?”
Kỳ Lâm: “Tôi cứ tưởng thần tiên các anh sẽ không biết ợ.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Chuyết Hàn: “Ợ ~”
Kỳ Lâm cười như điên, khom lưng ôm bụng, vỗ đùi liên tục, nhìn thoáng qua thấy trong mắt Diệp Chuyết Hàn cũng có một tia sáng, tựa hồ cũng đang cười.
“Đi thôi.” Diệp Chuyết Hàn đứng lên, kéo người ra khỏi quán thịt nướng.
“Hôm nay cậu thật bất thường.” Sau khi về nhà, Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm cũng tự biết mình không giống bình thường.
Biết thêm một ít chuyện, nhưng lại càng như lọt vào sương mù, cậu không muốn tùy tiện hỏi Diệp Chuyết Hàn, chỉ có thể dùng phương thức của riêng mình đối xử với Diệp Chuyết Hàn dịu dàng hơn một chút.
“Có sao?” Kỳ Lâm ôm hươu cao cổ, ngồi ở sofa trong thư phòng, “Hôm qua tôi phát sốt, là anh chăm sóc tôi. Hôm nay tôi tốt hơn rồi, chẳng lẽ không nên cảm ơn anh?”
Diệp Chuyết Hàn nhìn hươu cao cổ, không biết đang nghĩ gì, sau một lúc mới nói: “Bạn đời hợp pháp, không cần vì những chuyện này mà nói lời cảm ơn.”
“Vậy anh kể cho tôi lai lịch của nó đi.” Kỳ Lâm tung hươu cao cổ rồi bắt lấy, “Hôm nay nó bị tôi đập một cái.”
Diệp Chuyết Hàn: “…Sao cậu lại đánh nó?”
Kỳ Lâm thở dài, “Có thể tập trung vào trọng điểm không?”
“Ở sân bay, một fans đưa.” Dường như lo lắng hươu cao cổ lại bị đánh, Diệp Chuyết Hàn hẹp hòi lấy nó đi.
Kỳ Lâm hỏi: “Chỉ như vậy?”
Thái độ Diệp Chuyết Hàn thờ ơ, “Chỉ như vậy.”
Xem ra là thật sự không muốn nói.
Trong lòng Kỳ Lâm xác định thêm vài phần, quyết định không hỏi thêm nữa. Tương lai còn dài, cậu và Diệp Chuyết Hàn là bạn đời, không cần vội vã. Diệp Chuyết Hàn không nói, cậu có thể tự tìm hiểu.
Lúc rời khỏi thư phòng, cậu lại cầm hươu cao cổ giơ ra trước mặt khoa tay múa chân một lúc.
Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”
“Trông nó có giống tôi không?” Kỳ Lâm nửa đùa nửa thật hỏi.
Diệp Chuyết Hàn trầm mặc một lát, “Nó đáng yêu hơn cậu, chân cũng dài hơn.”
Kỳ Lâm: “…..”
Kỳ Lâm ném hươu cao cổ đi, Diệp Chuyết Hàn giơ tay ra định bắt lấy nhưng không kịp, hươu cao cổ lăn vài vòng trên đất, đập vào cánh cửa.
Diệp Chuyết Hàn: “Quậy phá.”
Kỳ Lâm chạy nhanh tới nhặt hươu cao cổ lên, ôm trong ngực vỗ vỗ.
Tới giờ đi ngủ, hai người giống như sinh viên ở trọ mà chia nhau về các phòng, nhưng mười phút sau, Kỳ Lâm yên lặng lần mò đi lên tầng ba.
“Cốc cốc cốc – “
Diệp Chuyết Hàn mở cửa, áo ngủ màu đen, “Có việc?”
Kỳ Lâm nói thẳng: “Tôi muốn đi vào.”
Diệp Chuyết Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêng người sang nhường đường.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta nên ngủ chung.” Kỳ Lâm trực tiếp đi tới mép giường ngồi xuống, “Dù sao chúng ta cũng là bạn đời hợp pháp, kết hôn đã được hơn nửa tháng rồi.”
Diệp Chuyết Hàn phát ra một tiếng “ừm” không rõ ràng lắm.
Kỳ Lâm nói tiếp: “Tối hôm qua chúng ta ngủ chung, tôi có thói quen gì khiến anh không thoải mái không? Gác chân hay đá chăn gì đó?”
Diệp Chuyết Hàn: “Không có. Cậu ngủ rất ngoan.”
Lại bị nói là ngủ ngoan, Kỳ Lâm muốn cười nhưng lại nghiêm mặt, “Nếu không thì từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ chung nhé?”
Diệp Chuyết Hàn uống một ngụm nước.
Lúc rảnh rỗi Kỳ Lâm có xem qua mấy quyển nhập môn tâm lý học, cậu biết uống nước là hành vi thể hiện sự mất tự nhiên.
Diệp Chuyết Hàn đang mất tự nhiên cái gì?
Kỳ Lâm bắt chéo chân, “Không được?”
Qua mười giây, Diệp Chuyết Hàn: “Được.”
Kỳ Lâm lập tức chui vào ổ chăn, sau đó vỗ vỗ mấy cái. Diệp Chuyết Hàn lại không có ý định lên giường, mở cửa đi ra ngoài.
Kỳ Lâm ngơ ngác.
Thần tiên ca ca đang làm gì vậy? Lòng hiếu kỳ mãnh liệt ra lệnh cho Kỳ Lâm theo đuôi.
Năm phút sau, cảnh tượng trước mắt khiến cậu mở rộng tầm mắt.
Diệp Chuyết Hàn ra phòng khách lấy hộp kẹo cao su, đứng trốn nhai một mình ở ban công.
Kỳ Lâm nghẹn họng, nhìn trân trối. Hóa ra cảm giác tối hôm qua của cậu không hề sai, Diệp Chuyết Hàn ăn kẹo cao su xong mới bò lên giường cậu.
Mong muốn giữ gìn hình tượng của thần tiên ca ca thực sự có chút đáng yêu.
Diệp Chuyết Hàn nhai xong kẹo cao su, quay người lại nhìn thấy Kỳ Lâm.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “Anh thế mà lại trốn tôi ăn mảnh?”
Gương mặt của Diệp Chuyết Hàn rất hiếm khi đỏ lên như lúc này.
Kỳ Lâm duỗi tay, “Tôi cũng muốn ăn.”
*** Hết chương 38
* Một chiếc chương toàn là cẩu lương:(((