Nguyễn Tri Khiêm làm việc ở trường trung học chuyên nghiệp nên thực lực của cậu cũng không tệ, tiền lương phúc lợi cũng rất khả quan. Làm một thầy giáo mỹ thuật tiền lương cũng giống như các giáo viên khác hơn nữa công việc thoải mái hơn rất nhiều. Văn phòng giáo viên đều ở trong một tầng lầu, cho nên chỉ cần rảnh rỗi cậu cũng thường giúp đỡ các giáo viên dạy những khoa khác làm vài việc, ngoại trừ cô giáo Tiếu.
Cô Tiếu tên là Tiếu Thục Cầm năm nay đã là năm thứ 15 cô dạy ở trong trường này. Cô là giáo viên dạy toán học đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm, đại đa số học sinh đối với cô vừa run vừa sợ.
Bởi vì cô vô cùng nghiêm khắc, lên lớp nói chuyện hay ngủ gật bị phạt đứng một tiết là chuyện thường như cơm bữa. Nguyễn Tri Khiêm nghe những giáo viên lâu năm nói, trước đây cô Tiếu cũng không phải như vậy. Cô và chồng kết hôn nhiều năm lại chưa có một mụn con, có thể nói là vợ chồng hai người sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng từ khi chồng của cô qua đời, có lẽ vì trên đời này người mà yêu thương cô nhất đã biến mất nên cô cũng không còn giữ được ôn hòa.
Cũng không phải Nguyễn Tri Khiêm không biết điều hay làm gì cô Tiếu, nhưng cô Tiếu luôn nhằm vào Nguyễn Tri Khiêm. Không biết có phải cô cảm thấy Nguyễn Tri Khiêm không đủ kinh nghiệm dạy học chỉ là kiếm cơm. Nguyễn Tri Khiêm nói chuyện cùng cô trên căn bản chỉ có thể nhận vài âm tiết ừ,à, nếu không thì cũng là giọng nói có phần trào phúng. Đa số thời điểm Nguyễn Tri Khiêm cũng không biết cô nói thật hay là nói mát, chủ động đi giúp cô trực ban, sửa bài tập, cũng chỉ nhận một tiếng cự tuyệt. Lâu dần, Nguyễn Tri Khiêm cũng không chủ động đi giúp cô nữa.
Hôm nay Nguyễn Tri Khiêm tiết đầu không có lớp nên lúc cậu tới trường học đa số giáo viên đã đi lên lớp dạy. Giáo viên trong phòng không nhiều, thêm vào cậu chỉ có năm người. Cậu đi dạo một vòng phát hiện không có chuyện làm, liền lắc lư đi đến phòng học xem có cái gì cần thiết để cậu giúp một tay.
“Tiểu Nguyễn!” Một nữ giáo viên tuổi còn trẻ gọi cậu lại: “Cô Tiếu vừa nãy đi dạy quên đem bảng kết quả thi học tập của tháng này, ngày hôm qua nghe cô bảo hôm nay muốn đánh giá kết quả học tập của học sinh anh giúp em mang qua đi.”
Nguyễn Tri Khiêm nghe thấy là cô Tiếu trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Cô Tiếu dạy toán lớp 12, thi tuần, thi tháng, các loại thi bọn học sinh đã tập mãi thành quen, Nguyễn Tri Khiêm còn chưa đi đến cửa lớp đã nghe thấy giọng nói của cô. Cậu đi tới phía sau cánh cửa nhìn vào bên trong thấy có mấy học sinh đang đứng ủ rũ cúi đầu bị cô lần lượt dạy bảo.
“Lớp chúng ta là lớp trọng điểm! Tuy rằng cô không mang bảng kết quả học tập đến nhưng mấy người các em lên lớp chỉ biết châu đầu ghé tai nói chuyện, lúc thi thành tích như thế nào cô còn không biết sao? Kéo thấp trình độ lớp chúng ta!” Cô Tiếu đứng ở trên bục giảng, cao cao tại thượng mà nói.
Nguyễn Tri Khiêm nhận ra bên trong có một nam học sinh tên là Ngô Phàm, cậu cúi đầu nhìn bảng kết quả học tập biết được em học sinh này đứng thứ ba. Cậu biết học sinh ở lớp trọng điểm áp lực lớn vô cùng, kỳ thực trình độ các học sinh cách biệt không xa, nên mỗi lần khảo thí kết quả có thay đổi là chuyện bình thường. Nghe thấy cô Tiếu có loại ngôn luận nhói tai này Nguyễn Tri Khiêm vẫn không nhịn được cau mày.
Cô Tiếu vẫn muốn tiếp tục phát biểu, lại nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm đứng sau cánh cửa giơ đồ trong tay lên không thể không tạm dừng, mà trong miệng vẫn nói: “Trước tiên em tự mình xem mình sai ở chỗ nào, đợi một chút sẽ trả lời cho cô vấn đề này. Mấy người các em đứng thẳng một chút! Không được nói chuyện riêng!”
Cô Tiếu đi ra, liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Khiêm, nói: “Bảng kết quả học tập? Không cần, tôi đã nhớ hết.”
“Cô đều nhớ? Tôi xem thì thấy không phải. Cuộc thi toán lần này Ngô Phàm xếp ở vị trí thứ ba, nhưng vừa nãy cô dạy bảo em ấy không đúng.” Nguyễn Tri Khiêm mặt không hề cảm xúc, thoạt nhìn có chút lạnh.
Cô Tiếu đoạt lấy bảng kết quả học tập, liếc mắt nhìn: “Vậy thì thế nào? Em ấy châu đầu ghé tai nói chuyện ảnh hưởng bạn học khác là sự thực!” Nói xong liền cười lạnh một tiếng: “Nói sao đi nữa cậu chỉ là một thầy giáo dạy mỹ thuật, quảng rộng như vậy làm cái gì?”
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy, trong lòng có loại tức giận bỗng nhiên bùng phát, như là ký ức được vùi chôn tưởng lãng quên bỗng nhiên bị kéo ra.
“Học sinh tiến bộ cô không ngợi khen trái lại chèn ép? Đây là hành vi chèn ép sẽ làm các em mất tự tin. Lớp trọng điểm nên áp lực học tập của các em rất lớn, việc này cũng không cần tôi nói với cô đi?”Cậu hắng giọng: “Nếu có học sinh bởi vì cô không phân tốt xấu trách cứ rồi đánh mất tự tin, thi đại học không tốt bỏ lỡ cơ hội thi vào trường mình mong muốn cô có thể phụ trách sao?”
Cô Tiếu cũng có chút sinh khí, lớn tiếng cãi lại:”Tôi chỉ phụ trách dạy cho các học sinh! Còn học như thế nào là chuyện của chính các em đó, sao lại phải bắt tôi phụ trách?”
Bên trong học sinh nghe thấy phía ngoài tranh chấp, có vài học sinh bắt đầu không nhịn được túm năm tụm ba thảo luận, nhưng nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm trước khi đi nói, liền liều mạng nhịn xuống. Chỉ dùng những đôi mắt xoay tròn tò mò nhìn.
“’Vi nhân sư biểu’ cô nên vì học sinh của mình phụ trách! Thứ cho tôi nói thẳng, có lẽ tâm thái bây giờ của cô căn bản không thích hợp làm giáo viên.” Nguyễn Tri Khiêm thấy chỉ việc nho nhỏ này mà gây rối tiếp tục như vậy đối với cô Tiếu ảnh hưởng không tốt nên cậu vẫn hạ thấp giọng nói: “Phụ huynh đem con cái giao cho chúng ta, chúng ta đã nhận dạy thì chúng ta phải có trách nhiệm, chuyện này đối với sự trưởng thành của học sinh vô cùng mấu chốt. Có lẽ tôi chỉ là một thầy giáo dạy mỹ thuật, cũng không có đủ tri thức mà dạy học sinh sử dụng cả đời, nhưng điểm ấy tôi cũng biết.”
Nói xong cậu do dự một hồi, vẫn đi vào phòng học, nói với các học sinh: “Các em đều rất tuyệt, cô Tiếu vừa nãy nhớ lộn. Không muốn các em đánh mất tự tin nên nói như thế để kích thích ý chí của các em.”
Vẻ mặt cậu vẫn luôn lạnh lùng, ngữ khí cũng không có quá nhấp nhô. Mà những học sinh khi nãy bị cấm nói chuyện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Ngô Phàm xoay đầu lại nhìn cậu, cậu nhìn Ngô Phàm đưa ngón tay cái lên.
Sau khi trở lại văn phòng Nguyễn Tri Khiêm vô cùng thấp thỏm, không biết như vậy có phải là trước mặt học sinh làm cô Tiếu không còn mặt mũi. Thế nhưng cậu sâu sắc biết được lúc còn là học sinh bị giáo viên công kích thì tâm lý có bao nhiêu thương tổn. Nếu làm thầy giáo cậu tuyệt không thể để cho những chuyện này phát sinh ở bên cạnh mình.
Buổi chiều ngồi xe buýt đưa đón của trường về nhà, cô Tiếu cũng đi chung, cậu hỏi thăm cô Tiếu một chút, cô Tiếu lại làm như không thấy cậu. Cậu lúng túng sờ mũi một cái, nghĩ thầm có lẽ ngày hôm nay chọn phương thức thật sự không đúng. Trong lòng có chút áy náy, cũng không nghĩ ra làm sao cứu vãn.
Buổi tối Mạnh Nhất Tông về nhà hơi trễ, đã qua tám giờ. Anh về đến nhà phát hiện Nguyễn Tri Khiêm còn đang chờ anh ăn cơm, đau lòng hôn vào tóc cậu một cái: “Sao em không ăn cơm trước? Sau này qua bảy giờ không cần chờ anh.”
“E không thích ăn một mình.” Nguyễn Tri Khiêm chu mỏ một cái, mặc dù góc độ rất nhỏ, vẫn bị Mạnh Nhất Tông nhìn thấy.
“Vậy sau này anh tận lực trở về sớm một chút, nhưng nếu thực sự quá muộn thì em phải ăn cơm trước.” Mạnh Nhất Tông cởi áo khoác âu phục để qua một bên, chuẩn bị ăn cơm.
Mạnh Nhất Tông phát hiện Nguyễn Tri Khiêm ăn rất ít cũng ăn rất chậm, vừa định hỏi làm sao vậy, Nguyễn Tri Khiêm liền mở miệng trước.
“Ông xã … ngày hôm nay em dường như đã làm sai một chuyện.” Nguyễn Tri Khiêm lấy đũa đâm đâm vào bát cơm: “Em ở trước mặt các học sinh nói giáo viên dạy các em học không đúng.”
Mạnh Nhất Tông nhíu nhíu mày: “Tại sao?”
“Cô ấy đối với học sinh quá hung dữ, hơn nữa cũng không hiểu rõ sự tình. Em đau lòng cho các học sinh, liền…” Nguyễn Tri Khiêm đem đũa để xuống, thở dài, cau mày lại trông vô cùng khả ái.
Mạnh Nhất Tông nghe vậy trong lòng mềm mại như là bị cái gì chọt trúng, anh sờ sờ mặt của Nguyễn Tri Khiêm ôn nhu nói: “Vậy thì không phải là lỗi của em, em là thầy giáo tốt nhất.”
“Nhưng mà cô ấy không để ý em..” Nguyễn Tri Khiêm nói xong lời này cảm thấy mình như là đang làm nũng, có chút ngượng ngùng: “Ngày mai em có nên xin lỗi hay không?”
Mạnh Nhất Tông gắp cho cậu một cái đùi gà: “Có thể xin lỗi, mà không phải là vì cùng cô ta phát sinh tranh chấp, mà là vì em không nên làm thế ở trước mặt học sinh. Em nghĩ xem, em thấy học sinh ở trước mặt bạn học bị la rầy sẽ mất mặt, cô ấy là một giáo viên ở trước mặt học sinh cùng em ầm ĩ lên, có phải cô ấy cũng giống vậy?”
Nguyễn Tri Khiêm suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là như vậy, trong lòng cũng thấy khó chấp nhận:”Em còn quá kích động…”
Mạnh Nhất Tông gắp cho cậu một miếng cá, hì hì nở nụ cười: “Lần sau không nên như vậy là tốt rồi, bà xã anh là người hiền lành nhất trên thế giới.”
Nguyễn Tri Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Nhất Tông cười đến đôi mắt nheo lại, khi cười đuôi mắt hiện ra nếp nhăn tinh tế trong lòng cũng thanh tĩnh lại, anh gắp một khối khoai tây nhét trong miệng cậu: “Chỉ có em nói nhiều lại không giỏi nịnh nọt.”
Ngày thứ hai lúc làm việc cô Tiếu vẫn đối với Nguyễn Tri Khiêm làm như không thấy, thừa dịp nghỉ giữa giờ cậu vẫn gặp cô Tiếu xin lỗi, đồng thời mua cho học sinh một ít đồ ăn vặt, bảo lớp trưởng phát xuống cho các bạn.
Các học sinh trong lớp đã bị Nguyễn Tri Khiêm thu mua, dồn dập biểu thị sẽ không nhắc đến chuyện này.
Cô Tiếu tuy rằng vẫn vô cùng nghiêm khắc nhưng có hơi thay đổi, không tiếp tục công kích những học sinh yếu nữa. Đương nhiên, việc này chỉ bọn học sinh có thể lĩnh hội, Nguyễn Tri Khiêm cũng không biết.
Mạnh Nhất Tông sau khi về nước cũng rất bận, nghỉ phép một tháng việc phải xử lý quả thực chồng chất như núi. Phương Trần mặc dù đã giải quyết vài việc trọng yếu nhưng có vài việc vẫn muốn chờ Mạnh Nhất Tông cùng quyết định.
Có một khách hàng giao cho một khoản tư liệu kiểm toán không chân thực, phụ trách khách hàng này là một kiểm toán sư vừa mới vào nghề, không đi thẩm tra phát hiện sai lầm nên bây giờ xảy ra vấn đề, vốn là chỉ là chuyện thông báo phê bình nhưng khách hàng bên kia đem trách nhiệm đẩy tới, Mạnh Nhất Tông phiền lòng không thôi
“Phương Trần, sau này tôi thực sự không dám dùng người chưa qua thực tập.” Mạnh Nhất Tông thừa dịp nghỉ ngơi lẻn đến phòng làm việc của Phương Trần cùng anh ta tán gẫu, thả lỏng tâm tình.
“Cô ấy viết trong hồ sơ xin việc có một năm kinh nghiệm làm việc, hơn nữa còn là vụ nhỏ, ai mà biết….” Phương Trần từ trong ngăn kéo rút ra một khối sô cô la ném cho anh: “Ăn đi, Chalie,..Sau khi kết hôn cậu sinh sống thế nào?”
Mạnh Nhất Tông xé bao bì thanh kẹo, cảm giác mềm mịn như nhung tơ trong nháy mắt dập dờn tại khoang miệng: “Gối thêu hoa, một đôi.”
Phương Trần cười đánh cậu một cái: “Không biết xấu hổ, còn khoe khoang.”
“Nhưng nói thật…” Mạnh Nhất Tông đem sô cô la nuốt xuống: “Không giống như lúc trước tôi nghĩ, ít nhiều cũng có chút khác biệt.”
“Hôn nhân là phần mộ, chính cậu chạy tới muốn đi vào, trách ai?” Phương Trần đá anh một cái.
“Không nói ra được, có lúc cảm thấy thật hạnh phúc, muốn khoe cho đàn ông độc thân toàn thế giới xem” Mạnh Nhất Tông trầm mặc một chút: “… Có lúc lại cảm thấy nghẹt thở, vẫn cảm giác có chút khoảng cách mới tốt.”
“…” Phương Trần ghét bỏ liếc mắt nhìn Mạnh Nhất Tông, cảm thấy được người này thật sự là làm quá.
“Tôi cảm thấy thầy Nguyễn tốt vô cùng, tuy rằng tôi cũng không thân cận với cậu ấy lắm.”
“Cậu nên cùng em ấy tiếp theo nhiều hơn đi, kỳ thực em ấy rất yêu thích cậu và Hạ Hạ.” Mạnh Nhất Tông cũng cảm thấy lời của mình mới nói thật là ác tâm, cũng có chút ghét bỏ chính mình.
Phương Trần vung vung tay, ra hiệu biết rồi lui ra đi.
Mạnh Nhất Tông mới vừa trở lại văn phòng, điện thoại liền vang lên. Nhìn thấy mặt trên điện thoại hiện mấy chữ “Tần nữ sĩ”, gân xanh trên trán không khỏi giật giật.
“Xin chào? Mẹ.” Mạnh Nhất Tông hít sâu một cái, nhận điện thoại.
“Còn biết mẹ là mẹ con? Kết hôn không nói tiếng nào, trốn đến nước ngoài không nói tiếng nào, có phải là ôm con trở về cũng không nói tiếng nào?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ mười phần trung khí, chính là mẹ của Mạnh Nhất Tông Tần Trân nữ sĩ.
“Há, vậy bây giờ con nói cho mẹ biết. Con kết hôn rồi, đi chơi một tháng, đã trở lại, hiện đang đi làm, tên mới vừa viết một nửa, còn muốn con báo bị cái gì?” Mạnh Nhất Tông ngữ khí rất lạnh, đối mặt với người mẹ đơn thân của mình, tâm tình anh vô cùng phức tạp.
“Đêm nay lúc 7 giờ tới dùng cơm. Nếu con mang theo một người vợ lung ta lung tung mẹ sẽ không thừa nhận.” Tần Trân nói xong cúp điện thoại, không cho Mạnh Nhất Tông trả lời.
Mạnh Nhất Tông dùng sức nắm điện thoại di động, gân xanh mạch máu trên tay cũng nổi lên:.”… Mẹ!”
Gia đình của Mạnh Nhất Tông là gia đình đơn thân, khi sáu tuổi cha anh qua đời. Mẹ mang theo anh rời khỏi nơi vốn là thành thị, đi đến C thị, chậm rãi mọc rễ nẩy mầm. Mẹ anh không có tái giá, tất cả tâm thần đều đặt ở trên người Mạnh Nhất Tông. Cuộc sống công việc dù lớn hay nhỏ của Mạnh Nhất Tông đều bị mẹ quản lý, bảo đảm anh lớn lên theo đúng phương hướng mà mình muốn. Mạnh Nhất Tông ngược lại không làm cho mẹ thất vọng, vẫn luôn là loại hình con trai gương mẫu. Không biết có phải đã quen được con trai thuận theo không nên khi học lớp 12 Mạnh Nhất Tông đột nhiên come out với Tần Trân làm Tần Trân đánh anh gần chết, nhưng Mạnh Nhất Tông vẫn không thỏa hiệp.
Từ đó về sau quan hệ hai mẹ con trở nên thập phần vi diệu, Mạnh Nhất Tông lấy cớ phải đào tạo sâu quyết định xuất ngoại học đại học, trên thực tế có lẽ là muốn xa tầm khống chế của Tần Trân một chút. Mà điều này cũng không có tác dụng, Tần Trân vào lúc Mạnh Nhất Tông lên đại học thường không để ý sai múi giờ mà luôn gọi điện thoại cho Mạnh Nhất Tông, không chuyện quan trọng gì, chỉ muốn Mạnh Nhất Tông nghe điện thoại mà thôi. Có một lần Mạnh Nhất Tông không bắt máy, ngày thứ hai Tần Trân bay đến Anh quốc tìm anh.
Những điều như vậy, không phải trường hợp cá biệt.
Điều này đưa đến tính cách của Mạnh Nhất Tông có chút kỳ quái, đa số thời điểm rất ôn hòa, đột nhiên bạo phát có chút làm người khác sợ sệt. Chuyện kết hôn Mạnh Nhất Tông không nghĩ nói cho Tần Trân, anh cảm thấy người bạn đời chung thân cần phải tự mình lựa chọn, chứ không phải lại để cho mẹ quơ tay múa chân. Mẹ quan trọng như là tính mạng của mình là người vô cùng trọng yếu, nhưng anh cũng chịu đủ lắm rồi những “An bài” và “Mệnh lệnh” của mẹ mình.
Mà kinh khủng nhất là nếu như Mạnh Nhất Tông phản kháng tới trình độ nhất định, Tần Trân sẽ tự mình hại mình. Cái này cũng làm cho Mạnh Nhất Tông cảm thấy rất phiền nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Mạnh Nhất Tông không tự chủ được thở dài, gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Khiêm.
Điện thoại rất nhanh được nhận.
“Này? Nhất Tông?” Giọng nói của Nguyễn Tri Khiêm có chút thanh lãnh, âm thanh xuyên thấu qua chất vô cơ truyền tới, Mạnh Nhất Tông cảm giác có chút an tâm.
Mạnh Nhất Tông cố gắng cười mà nói: “Tri Khiêm, đêm nay anh không thể về ăn cơm được, không cần chờ anh.”
“Há, được rồi. Công tác sao? Không nên uống quá nhiều rượu.”
“… Không phải, anh về nhà mẹ anh.” Mạnh Nhất Tông đưa tay ra xoa xoa khóe mắt.
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy dừng lại vài giây: “Vậy, anh có muốn em đi không?”
“Không cần, thời gian thích hợp anh sẽ dẫn em đi.” Mạnh Nhất Tông hôn một cái vào micro: “Buổi tối ở nhà chờ anh.”
Nguyễn Tri Khiêm cũng thật biết điều hôn lại một cái vào micro, nói: “Ừm.”
Tần Trân đứng ở trước bệ cửa sổ, nhìn dưới lầu thấy chiếc xe Cherokee chạy đến trước cửa, dừng xe tắt máy.
Bà trở lại ngồi trước bàn cơm, tiện tay đến tủ lạnh cầm một bình nước dừa. Trên bàn có rất nhiều hải sản tươi, đều là món Mạnh Nhất Tông thích ăn.
Mạnh Nhất Tông mở cửa đi vào, kêu một tiếng mẹ.
“Ân, tới dùng cơm.” Tần Trân chào hỏi, đem nước dừa đặt ở trước chỗ ngồi của Mạnh Nhất Tông.
Mạnh Nhất Tông là một tên đàn ông nhưng rất thích các món ngọt, các loại sô cô la, kẹo sữa, bánh ngọt vô cùng yêu nhất. Đồ uống cũng thích uống nước dừa loại nước thiên về ngọt ngào.
Mạnh Nhất Tông nhìn thấy bình nước dừa, trong lòng có loại tư vị không nói ra được.
“Sau này nếu mẹ không gọi con cũng có thể tự mình trở về.” Tần Trân lột tôm, nói.
“Bận rộn công việc.” Mạnh Nhất Tông uống một hớp nước dừa, còn có cùi dừa.
Tần Trân cười lạnh một tiếng: “Rất bận rộn, bận rộn kết hôn cũng không nói cho mẹ.”
Mạnh Nhất Tông tâm tình vốn bình tĩnh, nhưng khi nói đến chuyện này, anh lại cảm thấy phiền lòng.
“Tại sao lại đề cập đến chuyện này? Nói cho mẹ thì mẹ cũng không đồng ý, không cần thiết vì chuyện này gây thêm một lần nữa.”
“Ở trong mắt con mẹ là một người phụ nữ ngang ngược không biết lý lẽ đúng không” Tần Trân tức giận vô cùng mà con trai đã lớn không thể tùy tiện đánh chửi. Mà Mạnh Nhất Tông đối với Tần Trân mà nói, đúng là toàn bộ cuộc sống của bà.
“Con không nói như vậy!” Mạnh Nhất Tông buồn bực mà cau mày: “Con và em ấy kết hôn cũng sẽ để ý lo cho mẹ, con chỉ không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Hai người đàn ông kết hôn, quả thực buồn cười! Ai thừa nhận? Pháp luật thừa nhận sao? Cha mẹ thừa nhận sao? Hay là chỉ có hai người các con thừa nhận?!” Tần Trân vỗ bàn một cái, cả giận nói.
” Coi như con cả đời lưu manh cũng sẽ không cưới phụ nữ! Ba ba đi đã nhiều năm như vậy, mẹ không thể nhìn thoáng hơn một chút sao?” Mạnh Nhất Tông cố nén tức giận: “Ba ba kỳ vọng, mẹ kỳ vọng con đều làm xong, bây muốn thế nào?!”
Tần Trân nhìn đưa con cao lớn đẹp trai mà trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Làm xong? Nhưng mà việc trọng yếu nhất lại không làm được! Mẹ và lão Mạnh chỉ có mình con là con trai, con ngược lại tốt lắm, muốn cho Mạnh gia tuyệt hậu! Đây chính là điều con muốn? Quả thực ích kỷ!”
“Làm sao mẹ biết ba ba nghĩ như thế nào? Nói muốn con thành tài cũng là ba ba mong muốn. Là mẹ ích kỷ hay là con ích kỷ?!”
Mạnh Nhất Tông cảm thấy bữa cơm này không có cách nào ăn ngon, anh nhẹ giọng chậm rãi nói: “Mẹ, chúng ta có thể không nói đến chuyện này được không?”
Tần Trân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hiển nhiên cũng tức giận không nhẹ. Nhưng bà biết bắt đầu từ ngày con trai bà come out trừ phi có một người thỏa hiệp, bằng không vĩnh viễn cũng sẽ không có kết cục viên mãn.
Thật vất vả mới hẹn ăn một bữa cơm bởi vì hai mẹ con cãi vã nên tan rã không vui. Mạnh Nhất Tông biết mẹ vẫn yêu thương mình, từ việc mẹ vì mình chuẩn bị cơm nước là biết. Nhưng loại yêu thương này qua nhiều năm như vậy đã làm Mạnh Nhất Tông cảm thấy vô cùng không thở nổi.
Anh không có cách nào đi thẳng một mạch, cũng không cách nào lần thứ hai thỏa hiệp.
Ở dưới lầu ký túc xá cũ Cherokee chỉ đậu hai giờ, xong chuyện nhanh chóng lái xe đi.
Mạnh Nhất Tông lúc về đến nhà đèn của phòng khách vẫn sáng, Nguyễn Tri Khiêm cũng không ở phòng khách. Trong nhà đã thay đổi một số kết cấu, phòng khách ở lầu một đổi thành phòng vẽ tranh của Nguyễn Tri Khiêm, phòng ngủ ở trên lầu hai. Anh đi vào phòng vẽ tranh phát hiện phòng vẽ tranh cũng không ai. Vừa định lên lầu gọi cậu thì nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ tinh tế.
Mạnh Nhất Tông thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.
Nguyễn Tri Khiêm quỳ ở trên giường, nửa người dưới cao cao mân mê, đầu lại chôn ở trong chăn mềm mại. Chăn màu xanh ngọc làm nổi bật làn da rất trắng của Nguyễn Tri Khiêm, nhưng màu da trắng nõn của cậu lúc này lại chuyển sang màu hồng nhạt, phi thường tú sắc khả xan. Một tay Nguyễn Tri Khiêm dấu ở dưới quần lót mông theo tần suất lay động nhúc nhích. Một cái tay khác không cam lòng vuốt ve bộ ngực, trước ngực hai điểm hồng đã bị kích thích đến cứng rắn.
“A, ân…” Nguyễn Tri Khiêm thấp giọng kêu, trên người mồ hôi chảy ròng ròng.
Mạnh Nhất Tông tiếp tục đến gần một chút, có thể nghe thấy âm thanh chấn động ….Nguyễn Tri Khiêm đang tự an ủi.
Một cái dương cụ chạy bằng điện sâu sắc ở trong hoa huyệt của Nguyễn Tri Khiêm, nơi đó đã có thật nhiều dâm thủy, dâm thủy vẫn đang chảy xuống tấm chăn tạo thành một bãi nước nhỏ rất rõ ràng. Phía trước viên thịt châu cũng đã sưng nhô cao do được người tự an ủi.
“Tri Khiêm…” Mạnh Nhất Tông kêu cậu một tiếng.
Nguyễn Tri Khiêm kinh hãi, đầu gối mềm nhũn, quỳ ngồi ở trên giường, dưới thân cái dương cụ chạy bằng điện lúc này lại cắm sâu hơn vào trong thân thể cậu
“A ——!!! Nhất.., Nhất Tông?”
Mạnh Nhất Tông cởi áo khoác một phát đem người cậu kéo lại gần, hai chân mở lớn. Anh cúi đầu tỉ mỉ nhìn cái nơi đỏ au, ướt nhẹp kia. Bị người như thế nhìn, chỗ đó tựa hồ hưng phấn hơn, mở ra khép lại.
“Cứ như vậy mà khát khao, hả?” Mạnh Nhất Tông đưa tay ra hung hăng bóp âm vật một cái, từ bên trong hoa huyệt kia dâng trào ra rất nhiều dâm thủy.”Có phải là thường thường làm như vậy?”
Nguyễn Tri Khiêm bị dọa đến hồn phi phách tán, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt đều hồng thấu.
“Không phải, không có… Là bởi vì anh không làm phía trước, em, a…” Mạnh Nhất Tông tên khốn kiếp này, lại đưa tay đem dương cụ chạy bằng điện đẩy vào thêm một chút.
“Ân a! Anh… Không muốn, không muốn làm…” Bàn tay đàn ông dùng đại lực xoa nắn phía dưới của cậu làm cậu vừa đau vừa sảng khoái.
Mạnh Nhất Tông nhìn hoa huyệt khát khao luôn co rút lại, thật chặt ngậm lấy cái dương cụ chạy bằng điện lại nghĩ tới chuyện đêm nay cùng với mẹ tranh chấp trong lòng đột nhiên có chút sinh khí…vì sao phụ nữ luôn làm cho anh không được an bình.
Nguyễn Tri Khiêm trong miệng tuy rằng kêu không muốn làm, mà cái đùi lớn đã chẳng biết lúc nào nhẹ nhàng di chuyển về phía Mạnh Nhất Tông.
“Em lúc muốn anh làm, lúc không cho anh làm, đến tột cùng muốn cái nào? Hả?” Mạnh Nhất Tông vươn ngón tay xen vào hoa huyệt đã bị dương cụ chạy bằng điện lấp kín bắt đầu thô bạo khu đào, dâm thủy dính đầy ngón tay của anh, rất nhanh làm cho ngón tay ra vào rất dễ dàng.
Nguyễn Tri Khiêm khóc thút thít nghẹn ngào: “Chật lắm, đâm, không chen vào lọt… Nha nha…”
Mạnh Nhất Tông cũng không trả lời cậu nữa, một cái tay đem mông cậu nâng lên, một cái tay khác tiếp tục mở rộng. Mãi đến tận có thể cho ba ngón tay không trở ngại đâm xuyên vào anh mới nắm dương cụ đỉnh vào miệng hoa huyệt, chậm rãi cắm vào.
“Ông xã, ông xã, không muốn…anh.. trước tiên, trước tiên đem cái kia lấy ra a…” Nguyễn Tri Khiêm tay tóm chặt lấy chăn, đầu ở trên giường loạn cọ, ngực kịch liệt phập phòng. Làn da cả người trở thành màu hồng nhạt vô cùng dụ hoặc.
Mạnh Nhất Tông dùng một tay đè lại tay của Nguyễn Tri Khiêm cùng cậu mười ngón tay chặt chẽ giao hòa, một cái tay khác đùa bỡn trước ngực cậu, hạ thân đột nhiên cắm vào. Lúc cắm vào một khắc kia anh không nhịn được than nhẹ một tiếng, bên trong thật sự rất nóng, dương cụ chạy bằng điện kích thích Nguyễn Tri Khiêm đồng thời cũng kích thích đến cái kia của Mạnh Nhất Tông.
Nguyễn Tri Khiêm muốn kêu cũng kêu không được, chỗ này của cậu đã lâu không sử dụng, thật sự rất là căng mịn. Từ trước cậu không cảm thấy chỗ này có gì đặc biệt, mãi đến tận lần đầu tiên cùng Mạnh Nhất Tông làm mới có chút thực tủy biết vị, vẫn không nhịn được khiêu khích, thỉnh thoảng ẩm ướt, hơi ngứa một chút. Nhưng Mạnh Nhất Tông xưa nay không chủ động đụng chạm đến nơi này của cậu, điều này làm cho cậu vô cùng dày vò.
Đêm nay cho là Mạnh Nhất Tông không ở nhà đang định tự mình lén lút an ủi một chút, kết quả bị phát hiện không nói, vừa phát hiện còn bị song long…
Mạnh Nhất Tông ôn nhu hôn đôi môi cậu, liếm nước bọt của cậu do không ngậm miệng được chảy ra ngoài, đem đôi môi cậu liếm đến sưng tấy, trơn bóng. Nguyễn Tri Khiêm cầu Mạnh Nhất Tông đem dương cụ chạy bằng điện lấy ra, Mạnh Nhất Tông rút ra đến một nửa lại tàn nhẫn đâm vào, cùng với dương vật của mình một vào một ra, làm cho Nguyễn Tri Khiêm khổ không thể tả. Dưới thân đóa thịt hoa đã chuyển màu đỏ sậm, bị ép ngậm lấy hai dương cụ cự đại.
Nguyễn Tri Khiêm thực sự không nhịn được, ôm thật chặt cổ của Mạnh Nhất Tông: “Nhất Tông, anh rút cái kia ra có được hay không… Van anh.. Chỉ cần anh…”
Mạnh Nhất Tông nhìn bộ dạng cậu khóc chít chít cảm thấy mình cũng có chút quá phận, không thể làm gì khác hơn là thật sự rút cái dương cụ chạy bằng điện kia ra ném qua một bên. Sau khi lấy ra Mạnh Nhất Tông làm vừa nhanh lại vừa sâu, trong chốc lát xuyên đến tử cung Nguyễn Tri Khiêm. Hai ngón chân cái của Nguyễn Tri Khiêm đều cuộn lên, bên trong lần lượt cao trào, phun ra dâm thủy ấm áp tưới vào trên quy đầu Mạnh Nhất Tông.
Cuối cùng Mạnh Nhất Tông bắn hai lần ở trong thân thể Nguyễn Tri Khiêm. Nguyễn Tri Khiêm đã mệt đến không khí lực, hai mắt vẫn đong đầy nước mắt. Cái đùi mở lớn, chân không khép lại được, phía dưới miệng huyệt cũng không đóng lại được. Mạnh Nhất Tông muốn ôm cậu đi tắm, Nguyễn Tri Khiêm cũng đã ngủ mất. Mạnh Nhất Tông cũng cảm thấy mệt đến không chịu được, chủ yếu vẫn là tâm mệt, liền ôm người đem dương vật đâm vào để Nguyễn Tri Khiêm ngậm lấy mà ngủ.
Sáng ngày thứ hai khi đồng hồ báo thức vang lên Nguyễn Tri Khiêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ thấy dưới hạ thân có một cảm giác rất lạ.
“Nhất Tông, anh giúp em xem một chút, có phải là không thể khép lại được…” Nguyễn Tri Khiêm nói thầm, vừa định đứng dậy cho Mạnh Nhất Tông nhìn phía dưới giúp cậu, lại phát hiện người này căn bản là không có đem đồ vật của mình rút ra.
Mạnh Nhất Tông ôm người lại hung hăng hôn một trận: “Đồ vật của anh lấp lấy đương nhiên không khép lại được, định dụ dỗ anh.”
Nguyễn Tri Khiêm khắp toàn thân đều đau, nhưng vẫn phải nhanh chóng rửa ráy đi làm. Nhìn kẻ cầm đầu, không nhịn được đưa tay ra nhéo mặt của anh: “Cút đi, người xấu.”
Mạnh Nhất Tông vui vẻ tiếp thu những lời bà xã nói, đem người ôm đi rửa ráy.
Mạnh Nhất Tông cuối cùng vẫn sợ phía dưới của Nguyễn Tri Khiêm bị thương, hiện giờ nhớ tới vẫn cảm thấy mình quá lỗ mãng tức giận làm bừa, đồng thời cũng không phải là lỗi của Nguyễn Tri Khiêm, nội tâm cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Anh giúp em nhìn phía dưới xem có sưng lên không, chân mở ra chút, ngoan.” Mạnh Nhất Tông tiếp nhận vòi sen trong tay Nguyễn Tri Khiêm, mở nước thật nhỏ, tinh tế hướng về phía dưới của cậu.
“…” Dòng nước giội rửa tại nơi riêng tư cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được, làm cho Nguyễn Tri Khiêm đỏ mặt.
Mạnh Nhất Tông nhẹ nhàng đẩy hai hoa môi ra nhìn một chút. Hoa môi bị bắt nạt đến hồng hồng, tựa hồ là trở nên lớn hơn một ít, âm vật càng không giấu được. “Có chút sưng lên, đêm nay không thể làm gì được, chút nữa thoa thuốc cho em.”
Nguyễn Tri Khiêm nhỏ giọng « ân » một câu, có chút đau, rồi đem chân mở ra một chút, để Mạnh Nhất Tông giúp cậu rửa sạch nơi đó.
“Nhất Tông, tối hôm qua có phải là tâm tình không tốt?” Nguyễn Tri Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mạnh Nhất Tông, ngón tay vòng quanh cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu đánh vòng.
Xem bộ dáng thận trọng của Nguyễn Tri Khiêm, Mạnh Nhất Tông càng cảm thấy mình quá phận, không hiểu sao lại đem tức giận phát tiết trên người bà xã.
“Ân, xin lỗi, tối hôm qua anh quá thô bạo.” Mạnh Nhất Tông rửa sạch sẽ cho cậu sau đó đem vòi hoa sen treo lên, anh ôm Nguyễn Tri Khiêm vào trong ngực, mở khóa nước vòi hoa sen trên đỉnh đầu, dòng nước ấm áp chảy xuống êm ái cọ rửa hai người.
“Anh sau này có chuyện gì có thể nói cho em nghe một chút được không?” Nguyễn Tri Khiêm ngã về phía sau dựa vào lồng ngực Mạnh Nhất Tông, tay lặng lẽ nắm chặt tay Mạnh Nhất Tông, tay còn lại để bên hông anh.
“Được ” Mạnh Nhất Tông ôn nhu hôn một cái lên đôi môi Nguyễn Tri Khiêm, nhẹ nhàng cắn vào môi cậu một cái: “Sau này đều nói cho em nghe.”