Mạnh Nhất Tông thực sự suy nghĩ nhiều đến chán ngán muốn nói cho Nguyễn Tri Khiêm nghe, nhưng Nguyễn Tri Khiêm phải đi làm xe buýt đưa đón của trường sắp đến, nên bữa sáng cũng không kịp làm Nguyễn Tri Khiêm đã phải chuẩn bị ra khỏi cửa. Mạnh Nhất Tông ôm người hôn một hồi, bất đắc dĩ phải thả người.
Nguyễn Tri Khiêm cuối cùng vẫn đuổi kịp xe buýt đưa đón của trường, tốt xấu cũng không đến muộn. Cậu mới đi vào văn phòng vừa vặn đụng phải cô Tiếu từ sát vách đi ra, cô Tiếu liếc mắt nhìn cậu như là đợi Nguyễn Tri Khiêm mở miệng trước.
Nguyễn Tri Khiêm ngày hôm nay không biết thế nào đột nhiên đầu óc sáng lên hiểu được kỹ năng “Xem hiểu ý tại ngôn ngoại”. Vì vậy cậu chủ động tiến lên chào hỏi cô Tiếu.
“Cô Tiếu, chào buổi sáng.” Giọng nói của Nguyễn Tri Khiêm nghe vẫn nhàn nhạt, không có chập trùng. Cô Tiếu rốt cuộc hiểu muốn biết rõ về cậu cũng không thể chỉ nhìn bộ dáng. Không thể không nói, lần trước cùng Nguyễn Tri Khiêm một phen tranh chấp, cô quả thật có chút xúc động.
“Tiểu Nguyễn” Cô Tiếu gật gật đầu: “Chuyện lần trước cậu làm không sai.”
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy cũng giật mình, nói thật sau khi trở về cậu đã hối hận rồi, cậu nghĩ mình nên đổi phương thức xử lý, không cần chọn loại phương thức làm người khó chịu này.
“Không phải, tôi cũng có không đúng, tôi không nên…” Nguyễn Tri Khiêm hơi sốt sắng, không biết là nên một lần nữa nói ra sự áy náy của mình hay là nghe lời cô Tiếu giải thích.
Cô Tiếu nhìn thấy nét mặt cậu trở nên căng thẳng, cảm thấy có chút buồn cười: “Nếu như tôi có con trai, nói không chừng cũng lớn bằng cậu vậy. Cậu nói đúng, sự bất hạnh của tôi là chuyện của tôi, bọn nhỏ là vô tội. Bọn nhỏ là học sinh của chúng ta, đó chính là trách nhiệm của chúng ta.”
Nguyễn Tri Khiêm đột ngột nhớ đến cha mẹ mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng cậu rất nhanh che giấu đi.
“Cô Tiếu, cô có thể nghĩ thông suốt, rất tốt…”
Cô Tiếu nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Tôi tới giờ vào lớp rồi, hẹn gặp lại.”
Nguyễn Tri Khiêm ngoan ngoãn chào tạm biệt với cô Tiếu trở về văn phòng gặm bánh bao.
Đồng nghiệp nhìn thấy cậu ở văn phòng ăn điểm tâm, có chút hiếu kì: “Tiểu Nguyễn, sao ngày hôm nay mang bữa sáng tới trường học ăn? Việc này không giống cậu nha!”
Nguyễn Tri Khiêm đem bánh bao bỏ vào miệng nuốt xuống, nhấp một hớp sữa đậu nành trả lời: “Ngày hôm nay ngủ dậy trễ, không kịp ở nhà làm điểm tâm.”
“Cậu là một thằng đàn ông độc thân mỗi ngày ở nhà làm điểm tâm, cũng quái lạ!” Đồng nghiệp nghe vậy, không nhịn được trêu ghẹo cậu một câu.
Nguyễn Tri Khiêm nhớ tới nguyên nhân ngày hôm nay mình ngủ dậy trễ có chút ngượng ngùng: “Tôi.. trước tiên… người yêu tôi thích ăn bữa sáng kiểu tây phương tôi mới ở nhà làm.”
“???” Đồng nghiệp làm ra một bộ mặt khiếp sợ: “Người yêu? Cậu kết hôn rồi?”
Nguyễn Tri Khiêm có chút xấu hổ gật gật đầu, khóe miệng không nhịn được lộ ra một ý cười nho nhỏ.
“Chuyện khi nào? Cư nhiên không mời chúng tôi!” Đồng nghiệp của cậu có chút kích động, nói xong lại nghĩ tới bình thường Nguyễn Tri Khiêm thoạt nhìn ngoan ngoãn rất yên tĩnh như đối với mọi người luôn có khoảng cách. Lúc thường các đồng nghiệp tụ hội cũng rất ít gọi cậu, chuyện này cũng không oán được mọi người không được mời rượu.”Tôi nói, đàn ông ưu tú giống như cậu vậy, cũng đã kết hôn rồi, có chút giật mình!”
“Người ấy rất tốt, ưu tú hơn tôi… Cho nên, tôi căn bản không kịp đợi, người ta vừa hỏi tôi lập tức đáp ứng.” Nguyễn Tri Khiêm nhớ tới Mạnh Nhất Tông, cả người trở nên rất ôn nhu, khí chất lập tức thay đổi không giống như lúc nãy.
Đồng nghiệp làm ra bộ mặt đã hiểu hết, nói: “Không trách tháng trước cậu lại nghĩ phép lâu như vậy, thì ra là đi hưởng tuần trăng mật!”
Nguyễn Tri Khiêm cười gật đầu, nhớ tới thời gian « Tuần trăng mật » kia cậu lại cười lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.
“……” Đây là lần thứ nhất đồng nghiệp nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm cười tươi như vậy, nghĩ thầm Nguyễn phu nhân này cũng rất có mị lực.
Nguyễn Tri Khiêm nhìn biểu tình xoắn xuýt của đồng nghiệp, rốt cục ý thức được thái độ của mình cũng cảm thấy buồn nôn.
“Xin lỗi, tôi.. Tôi nghĩ đến người đó thì không nhịn được.”
Đồng nghiệp vung vung tay: “Ngược đi, tôi đã bị ngược đến trở thành thói quen.”
Nguyễn Tri Khiêm thật không tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là lỗ tai lại đỏ lên rồi bày ra một gương mặt lạnh lùng tiếp tục ăn điểm tâm.
Công việc của Mạnh Nhất Tông ở sở sự vụ tuy nhỏ nhưng nhiều, gộp lại khiến người đau đầu mà tốc độ xử lý của anh cũng rất mau. Kiều Hạ Hạ vốn cũng muốn đến sở sự vụ đi làm, bị Phương Trần cự tuyệt, lý do là không muốn yêu đương nơi văn phòng công sở.
Kiều Hạ Hạ là người không có nguyên tắc, ngoan ngoãn làm nhân viên chương trình. Kì thực cậu học IT, tại sao lúc thực tập lại đến một sở sự vụ về kế toán cũng là bí ẩn chưa có lời đáp.
Hẳn là Kiều Hạ Hạ bên kia công tác kết thúc sớm, hơn bốn giờ chiều đã đến công ty đón Phương Trần. Mạnh Nhất Tông thấy không có gì chuyện quan trọng cũng thả người đi.
Phương Trần mới vừa cài dây an toàn nhìn thấy Mạnh Nhất Tông gửi cho mình một tin nhắn.
“Cuối tuần này tôi muốn mang bà xã đi nông gia vui chơi, thuận tiện kêu lên mấy người nữa, cậu có thể đi được không?”
“… Lúc này..cậu không sợ hai bên lúng túng?”
“Bạn em ấy quá ít, thường ngày ngoại trừ đi làm về là không có việc gì làm, có lúc tôi không rảnh em ấy cũng có thể cùng các anh vui đùa một chút “
“Thầy Nguyễn đồng ý chúng tôi liền OK “
Kết thúc chuyện của Mạnh Nhất Tông, Kiều Hạ Hạ vừa vặn qua đèn xanh đèn đỏ, đưa đầu tới liếc mắt nhìn: “Cuối tuần đi chơi?”
Phương Trần gật đầu: “Nhất Tông muốn mang thầy Nguyễn đi để quen biết thêm mấy người bạn của chúng ta.”
“Em cảm thấy hai người bọn họ tốt vô cùng, làm anh phải phí sức lực lo lắng.”
“Anh cũng cảm thấy anh lo lắng quá độ” Phương Trần lấy tay ấn ấn mấy huyệt đạo ở hai mắt nói: “Thầy Nguyễn có thể chăm sóc tốt cho Nhất Tông.”
Kiều Hạ Hạ nghĩ thầm anh cũng quá thiên vị, nhưng thật sự cũng không dám nói, vì vậy gật đầu chuyên tâm làm tài xế.
Buổi tối sau khi ăn cơm tối xong Nguyễn Tri Khiêm làm ổ ở trên ghế sa lon xem phim. Tối nay Mạnh Nhất Tông rửa chén, chốc lát sau Mạnh Nhất Tông lau tay từ phòng bếp đi ra.
“Xem phim gì vậy?” Mạnh Nhất Tông ngồi cạnh Nguyễn Tri Khiêm tự nhiên mà đem người ôm vào trong ngực.
Nguyễn Tri Khiêm ngoan ngoãn dựa vào trên bả vai anh nói: “Một thưở tình thơ *.”
“Nhá, xem ba cái phim chỉ giành cho thiếu nữ… a.” Mạnh Nhất Tông đem đầu đưa tới, dùng chóp mũi cọ lên mặt Nguyễn Tri Khiêm, Nguyễn Tri Khiêm không biết là ngứa hay là thẹn thùng, hung hăng trốn. Cậu càng trốn Mạnh Nhất Tông càng hăng hái, đem người toàn bộ cuốn lại, dùng thân thể của mình đè lên, như con chó lớn dùng mũi vây quanh mặt và cổ Nguyễn Tri Khiêm.
“Đừng làm nữa, ngứa chết rồi…” Nguyễn Tri Khiêm đưa tay đẩy anh ra, không nhịn được bật cười.
“Không có chút nào mà làm nũng, không có chút nào đáng yêu.” Mạnh Nhất Tông trong miệng lẩm bẩm người này không đáng yêu, càng vây quanh cậu càng hăng say.
“Nhưng em sẽ không làm nũng…” Nguyễn Tri Khiêm thẳng thắn ôm lấy cổ của anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh tình chàng ý thiếp sẽ hiểu được.”
Mạnh Nhất Tông cảm thấy Nguyễn Tri Khiêm quả thực là mở mắt nói mò, anh không nhịn được hôn đôi khi Nguyễn Tri Khiêm, lông mi thật dài thổi qua đôi môi, trong lòng Mạnh Nhất Tông càng ngứa hơn.
“Hôn sai rồi…” Nguyễn Tri Khiêm hơi ngoác miệng ra: “Hôn nơi này.”
“Em còn nói em sẽ không làm nũng!” Mạnh Nhất Tông cả người đều bị bốc cháy, đem Nguyễn Tri Khiêm đè xuống ghế sa lon mà hôn: “Như vậy được không?”
“Tiếp tục hôn một chút…” Nguyễn Tri Khiêm lỗ tai hồng hồng, ánh mắt lại cười đến nheo lại.
Mạnh Nhất Tông liền hôn một cái.
“Một lần cuối cùng…” Nguyễn Tri Khiêm cảm giác được Mạnh Nhất Tông cứng rồi, mà cậu vẫn tiếp tục ôm lấy cổ Mạnh Nhất Tông mà hôn.
“Được! Hôn nữa anh sẽ không nhịn được!” Mạnh Nhất Tông nặng nề hôn cậu một chút, rồi cắn một cái lên đôi môi trơn bóng của Nguyễn Tri Khiêm.
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy đem đầu chôn ở hõm vai Mạnh Nhất Tông, truyền tới âm thanh buồn buồn.”Sáng sớm muốn nói với em chuyện gì, không nói không cho làm.”
Mạnh Nhất Tông ngồi thẳng, để Nguyễn Tri Khiêm mặt đối mặt ngồi xổm ở trên đùi mình.
“Nói xong em không thích anh thì làm sao bây giờ?” Mạnh Nhất Tông nhu nhu vành tai Nguyễn Tri Khiêm, không rõ có chút sốt sắng.
“… Sẽ không, anh rất tốt.”
Nguyễn Tri Khiêm đôi mắt sáng lên, giờ khắc này mặt đối mặt ngồi rất gần, Mạnh Nhất Tông có thể rõ ràng mà nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia trong con ngươi chiếu bóng người của chính mình, trong lòng nổi lên một luồng cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ, bị nhét tràn đầy.
“Gia đình của anh là gia đình đơn thân, đối với mẹ mà nói anh chính là tất cả hi vọng…”
Nguyễn Tri Khiêm lẳng lặng nghe Mạnh Nhất Tông nói cậu không có nói gì, ngồi ở trên người Mạnh Nhất Tông ngoan như một con mèo.
“Mẹ… Đến bây giờ vẫn không chấp nhận được chuyện anh yêu thích đàn ông, chuyện của chúng ta mẹ có biết đến, mà đây không phải lúc dẫn em đi gặp bà.” Mạnh Nhất Tông đặt tay ở trên eo của Nguyễn Tri Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ nhiệt lượng từ trên người của Nguyễn Tri Khiêm truyền tới.
“Mẹ vì muốn có cháu?” Nguyễn Tri Khiêm rất thông minh, nghe thế đã đoán được.
Mạnh Nhất Tông gật gật đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Nguyễn Tri Khiêm.
“Nhất Tông, em… Cùng người khác không giống nhau, chúng ta nói không chừng cũng sẽ có con của mình.” Nguyễn Tri Khiêm nắm chặt tay Mạnh Nhất Tông, nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới của mình: “Nơi này, có, có tử cung, đêm qua anh không có lấy ra…”
Tay Mạnh Nhất Tông đột nhiên nắm chặt một chút, rất nhanh lập tức thả ra.
“Chuyện đứa nhỏ sau này hãy nói. Bên phía mẹ anh sẽ tiếp tục làm công tác tư tưởng. Đêm qua… Có phải làm cho em rất đau?”
Nguyễn Tri Khiêm đỏ mặt: “Anh … anh cứ như vậy mà đâm vào, còn bắn vào bên trong..” Nói xong liếc mắt nhìn Mạnh Nhất Tông, rồi cấp tốc cúi đầu.
“Xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Mạnh Nhất Tông đau lòng hôn một cái lên trán Nguyễn Tri Khiêm: “Kỳ thực anh vẫn yêu thích phương thức làm tình của đàn ông.”
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy thân thể không tự chủ cứng đờ một chút, trong tim đột nhiên nhói lên vài cái, không phải đặc biệt đau, như cảm giác vô cùng rõ ràng.
Mạnh Nhất Tông cảm giác được thân thể của Nguyễn Tri Khiêm biến hóa, tự biết nói lỡ: “Bà xã, thân thể của em rất đẹp, anh không phải…”
Nguyễn Tri Khiêm lấy tay che miệng Mạnh Nhất Tông lắc đầu một cái, ra hiệu anh đừng nói nữa. Mạnh Nhất Tông còn muốn nói điều gì, Nguyễn Tri Khiêm lại vươn mình ngồi qua bên cạnh anh, khôi phục thành tư thế như mới bắt đầu.
“Xem phim đi nãy giờ không xem được…” Nguyễn Tri Khiêm nhẹ nhàng nói.
Trong phim Julie phát hiện bố Luis đem trứng gà mỗi ngày cô đưa đến ném đi, mà bố Luis đang giải thích.
*Phim Một thưở tình thơ. Tiếng trung là (怦然心动). Đây là một bộ phim của Mỹ tên gốc Flipped. Phát hành ở Việt nam với tên Một thưở tình thơ. Nên mình sẽ dịch theo tên phim phát hành ở Việt nam.