Buổi tối có năm ngày là Nguyễn Tri Khiêm đi dạy ở lớp dạy thêm của mình giúp học sinh ôn thi, lớp dạy thêm vốn là cách nhà của Nguyễn Tri Khiêm không xa, hiện tại cách nhà của hai người cũng một đoạn đường ngắn.
Nguyễn Tri Khiêm quen biết Mạnh Nhất Tông khởi đầu cũng từ một học sinh là cháu của anh, tối nay là lần đầu tiên Mạnh Nhất Tông dự định đưa hai người đi học, đón Nguyễn Tri Khiêm lúc tan tầm thuận tiện đón cháu trai đi học luôn.
Cháu trai Mạnh Nhất Tông tên là Lịch Dương, tối hôm nay Mạnh Nhất Tông đi đón nó, nhìn thấy bên cạnh Mạnh Nhất Tông còn có Nguyễn Tri Khiêm, nó rất giật mình.
“Thầy Nguyễn? Thầy làm sao, làm sao?”
Mạnh Nhất Tông bĩu bĩu môi, ra hiệu cho nó lên xe. Lịch Dương sau khi lên xe ngồi ở ghế sau, cái mông như là ngồi trên chiếc đinh, nhích tới nhích lui. Một đôi mắt xoay vòng vòng di chuyển, một bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Khụ, không được gọi thầy Nguyễn, gọi là mợ.” Tuy rằng Mạnh Nhất Tông quan hệ với mẹ không tốt nhưng cùng những người bên nhà ngoại vẫn rất thân thiết. Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn thương yêu Lịch Dương, mà Lịch Dương cũng như người trong nhà biết tính hướng của anh cũng ủng hộ mặc dù nó chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Lịch Dương chịu thua, lập tức làm bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, ngọt ngào kêu một tiếng: “Mợ ạ “
Nguyễn Tri Khiêm bị cậu cháu này chọc phát cười, đưa tay ra không nhẹ không nặng đánh một cái vào đùi Mạnh Nhất Tông nói anh không được làm hư con nít.
Tuy rằng bị đánh nhưng Mạnh Nhất Tông lại cảm thấy mình hiển nhiên được lợi, chờ lúc đợi đèn xanh đèn đỏ bèn lấy tay sờ soạng bàn tay trắng mịn thon dài của Nguyễn Tri Khiêm.
“Mợ, sau này con sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì hay không? Mặc dù mợ đem cậu của con lĩnh đi con đã hết sức cao hứng, thế nhưng thân thuộc có chút phúc lợi vẫn là cực tốt!” Lịch Dương vừa nhai đậu phộng vừa nói.
Nguyễn Tri Khiêm cười rất vui vẻ: “Thầy công và tư rất rõ ràng.”
“A..mợ..có phải con không có cơ hội đến viện mỹ thôi trung ương” Lịch Dương nghe vậy, lập tức kêu rên.
Mạnh Nhất Tông khinh thường huýt Lịch Dương một cái:”Con có thể có thiên phú bằng một phần mười của mợ con thì đi viện mỹ thuật là hoàn toàn có thể.”
Lịch Dương nhìn Mạnh Nhất Tông làm mặt quỷ, rồi vô cùng đáng thương mà chuyển hướng nhìn Nguyễn Tri Khiêm, đầu cũng tiến đến ghế trước.
“Cậu của con người này lúc thường thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa hiểu ý. Trên thực tế cậu là người rất quỷ quyệt! Mợ, thầy Nguyễn mỹ lệ của con, thầy có phải đã bị gạt!”
Nguyễn Tri Khiêm đưa tay ra xoa xoa đầu của Lịch Dương rồi thưởng Lịch Dương một hộp poky: “Đúng vậy, thầy cũng mới biết bộ dáng quỷ quyệt này của anh ấy” vừa nói vừa liếc nhìn Mạnh Nhất Tông đang làm bộ không lắng nghe: “Nhưng hết cách rồi vì thầy thật sự thương anh ấy nha.”
Nguyễn Tri Khiêm nói xong cũng thấy rất ngại ngùng, ở trước mặt học sinh cậu chưa bao giờ nói ra những chuyện này, mặt của cậu cũng nóng lên, hai tai cũng hồng hồng.
Xe đã chạy đến chỗ dạy học, Mạnh Nhất Tông nghe vậy cười như khổng tước giống đực tìm được phối ngẫu nắm tay Nguyễn Tri Khiêm tinh tế hôn một hồi, mới thả người xuống xe.
Nguyễn Tri Khiêm mặt càng đỏ hơn, nhanh chóng rút tay của mình về.
Lịch Dương bị ngược, chỉ che mặt lại, không muốn nói chuyện.
Mạnh Nhất Tông giả vờ ho khan một chút, vươn ngón tay chỉ trỏ trên đầu Lịch Dương: “Lên lớp không cần gọi mợ, ngoan ngoãn gọi thầy Nguyễn biết không? Tan học tới đón hai người.”
“Biết rồi, biết rồi, tái kiến tái kiến ~” Lịch Dương ghét bỏ vung vung tay, kéo cánh tay Nguyễn Tri Khiêm muốn đi lên.
“Lái xe chậm một chút, cẩn thận một chút.” Nguyễn Tri Khiêm cười tạm biệt Mạnh Nhất Tông, bị Lịch Dương nhún nhảy lôi kéo đi vào lớp.
Mạnh Nhất Tông nhìn bóng lưng của bọn họ, không tự chủ được bật cười, trong giây lát đột nhiên cảm thấy có con trai cũng không tồi.
Nguyễn Tri Khiêm lên lớp vẫn đối xử bình đẳng, chỉ có điều số lần chỉ dẫn Lịch Dương nhiều hơn, có học sinh đùa giỡn nói cảm thấy thầy Nguyễn bất công, Lịch Dương lập tức vô cùng tự luyến biểu thị do mình rất đẹp trai, những người khác xin đừng đố kị.
Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy tính cách của Lịch Dương cũng rất giống Mạnh Nhất Tông, trước khi Mạnh Nhất Tông xuất hiện trong cuộc đời của cậu, bên cạnh cậu rất ít người có tính tình như vậy.
Em họ Vương Chân Chân giống cậu, có chút nghiêm túc thận trọng. Cậu quá ngây ngô chất phác, Nguyễn Tri Khiêm cũng biết như vậy là ngốc, mà tính tình Vương Chân Chân thì lại thuần túy kiểu “Mặc kệ anh”. Có thể bởi vì Vương Chân Chân là bác sĩ, nói chuyện gọn gàng nhanh chóng, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Vương Chân Chân tuy rằng hoàn toàn có năng lực làm bác sĩ khoa ngoại nhưng cuối cùng lựa chọn làm một bác sĩ khoa sản. Từ nhỏ cô đã rất độc lập, người trong nhà cũng không có thể can thiệp.
Qua nhiều năm sức khỏe của Nguyễn Tri Khiêm vẫn do Vương Chân Chân kiểm tra. Khi Vương Chân Chân biết Nguyễn Tri Khiêm là người song tính thái độ vô cùng kiên quyết, yêu cầu cậu phải thường tới kiểm tra, để ngừa vạn nhất tình trạng thân thể có bệnh thì thật không tiện đi khám ở nơi khác.
Nghĩ tới đây, đã có một quãng thời gian không đi kiểm tra, gần đây nên giành thời gian đi mới được.
Cậu nghĩ vậy bèn gửi cho Mạnh Nhất Tông một tin nhắn.
“Thứ bảy anh có rảnh không?”
Mạnh Nhất Tông một lát sau mới trả lời.
“Làm sao vậy? Muốn dẫn em đi nông gia nhạc chơi “
“… Em muốn đi bệnh viện kiểm tra thân thể “
Mạnh Nhất Tông lập tức gọi điện thoại lại, Nguyễn Tri Khiêm sợ hết hồn, dặn học sinh vẽ trước mình thì đi ra ngoài nhận điện thoại.
“Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên đi kiểm tra thân thể? Chỗ nào không thoải mái?” Vừa tiếp được điện thoại Mạnh Nhất Tông ném một chuỗi lớn vấn đề qua.
Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy người mình như bị đông cứng rất lâu đột nhiên được cho một bát nước nóng, chảy thấu đến đáy lòng.
“Không có, chớ sốt sắng, theo lệ kiểm tra mà thôi.”
Mạnh Nhất Tông nhẹ nhàng thở phào: “Làm anh sợ muốn chết… Chúng ta chủ nhật đi được không? Thứ sáu anh hẹn với bọn Phương Trần muốn dẫn em đi nông gia nhạc vui chơi, làm quen một vài bạn mới.”
Trong lòng Nguyễn Tri Khiêm hơi sốt sắng, nhưng vẫn nói: “Ừm…được …”
Bên kia truyền đến tiếng cười: “Không có việc gì thì nhanh đi xem học sinh, thầy Nguyễn không kính nghiệp rồi! Giờ dạy học mà đi nói chuyện yêu đương …”
Câu nói sau cùng Mạnh Nhất Tông nói nhỏ giọng, thanh âm trầm thấp gõ vào màng tai Nguyễn Tri Khiêm làm lỗ tai Nguyễn Tri Khiêm trong nháy mắt đỏ lên.
“Vậy Mạnh tổng có muốn tự mình đến đánh thầy giáo không nghe lời này?”
Mạnh Nhất Tông trầm thấp nói câu gì rồi cúp điện thoại, Nguyễn Tri Khiêm nghe âm thanh đô đô tự mình lầm bầm một tiếng: “Mình sao cũng càng ngày càng lưu manh…”
Thu liễm ý cười của mình, Nguyễn Tri Khiêm mới một lần nữa trở lại chỉ dạy học sinh.
Học sinh học nghệ thuật đa số tương đối hoạt bát, có học sinh hỏi thầy Nguyễn có phải là gọi điện thoại cho bạn gái, trở về đầy đầu phấn hồng bay bay.
Lịch Dương đang muốn giúp mợ mình giải vây, ai biết Nguyễn Tri Khiêm mặt ngốc ngốc gật gật đầu ừ một tiếng, cũng nói câu: “Là bà xã.”
Trời ạ …mỹ lệ, ôn nhu, ngốc manh thầy Nguyễn của nó, thật sự bị cậu nó lừa gạt về nhà!
Lịch Dương nhìn Nguyễn Tri Khiêm có vẻ như lơ đãng chớp mắt, nghĩ hỏng mất rồi.