Ngày cung yến, Trần Nhan Linh ngồi trên xe ngựa siêu thoải mái nhà mình, dương dương tự đắc mà đi vào hoàng cung.
Những người được phong vương đều không cần thái giám đi theo, bên người Trần Nhan Linh đều là thị vệ và gia phó. Chẳng qua gia phó của Yến vương nàng công phu đều là thượng hạng, nhìn qua cứng cỏi hơn những tên gia phó quen a dua của nhà khác nhiều. Ngay cả nha hoàn nhà nàng cũng không dễ khom lưng, đặc biệt là mấy nha hoàn bên người nàng, họ đều từng theo nàng ra chiến trường, hoàn toàn không phải tiểu nhân vật.
Vậy nên khi xe ngựa Trần Nhan Linh đi trên đường, xe các nhà khác đều tự giác né tránh. Một là ngại thân phận và binh quyền của nàng, hai là xe ngựa nhà nàng quá lớn, hơn nữa gia phó nha hoàn quá hung dữ, làm người ta không dám tranh.
Xe ngựa Cố gia chính là một trong các xe bị chắn đằng sau. Cố tướng ngồi một mình trong chiếc xe ngựa đi đầu dàn xe Cố gia. Gia phó vừa bẩm báo hắn đường đằng trước bị xe ngựa Yến vương chắn mất, Cố tướng liền vội bảo hạ nhân đi chậm lại, cách sát tinh này xa một chút.
Nhưng lúc này không còn kịp nữa rồi, cửa cung đã gần ngay trước mắt.
Trần Nhan Linh vốn nên đồng hành với các thân vương, nhưng nàng lại tới sớm, thân vương khác vẫn chưa tới. Nàng vừa bước xuống xe liền thấy xe ngựa Cố phủ, cũng thấy được Cố Vân Hi từ xe ngựa bước xuống.
Cố Vân Hi được Hồng Oánh nâng ra xe, nàng tuy còn ốm yếu, nhưng nhờ ngày đó Trần Nhan Linh hỗ trợ tìm đại phu, thân mình nàng đã tốt hơn nhiều.
Nàng vừa xuống xe liền cảm thấy một tầm mắt vô cùng trực tiếp không che giấu, ngẩng đầu xem, quả nhiên Trần Nhan Linh đang cười nhìn nàng.
Cố Vân Hi hơi kinh ngạc, nhưng do lễ phép và tôn ti, vẫn mỉm cười gật đầu với Trần Nhan Linh:
“Thần nữ bái kiến Vương gia, Vương gia an khang.”
Giọng Cố Vân Hi ôn nhuận như nước, mềm mại mà không ngọt nị, làm người ta không khỏi tâm sinh thương tiếc.
Cộng thêm nàng có một bộ túi da mỹ nhân bệnh, dáng người tựa như cành liễu trong gió, mặt mày đầy phong tình khiến người khác luyến tiếc di dời tầm mắt.
Trần Nhan Linh ôn hòa gật đầu:
“Không cần đa lễ, hôm nay gặp được cũng là duyên phận của chúng ta.”
Chợt nghe một tiếng ho khan, Cố tướng sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Cố Vân Hi. Hồng Oánh thấy vậy, vội vàng ghé vào bên tai Cố Vân Hi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư! Nên tiến cung.”
Cố Vân Hi lúc này mới phát giác mình vậy mà nhìn Trần Nhan Linh lâu như thế. Tuy Trần Nhan Linh là nữ tử, nhưng nàng là nữ tử vi phạm nhân luân nhất kinh thành, vì nàng thân là nữ tử nhưng lại ái mộ Cố Vân Vãn cũng là nữ tử. Nàng vừa không xem trọng tam cương ngũ thường, vừa không tuân thủ nữ tắc, thật là khiến nữ tử trong kinh tránh còn không kịp.
Quan trọng nhất là, người Trần Nhan Linh thích chính là đích tỷ của nàng, Cố Vân Vãn, cũng là địch nhân của nàng.
Mắt thấy Cố Vân Hi dường như e ngại mà dời tầm mắt, Trần Nhan Linh không khỏi xấu hổ xoay người tiến vào cung.
Theo lý thì trừ Cấm Vệ quân và Thiên Tử, bất kỳ ai tiến cung cũng không được phép mang vũ khí, ngay cả thân vương và tướng quân cũng vậy, mọi người đều phải bị cung nhân nghiệm thân kiểm tra xong mới được vào cung. Nhưng đối với Trần Nhan Linh thì thật đúng là không ai dám lục soát nàng. Tuy rằng hiện giờ nàng nhìn như hiền hoà, nhưng một khi có người dám tới gần, mấy nha hoàn và gia phó hung hãn của nàng có thể đem người sống sờ sờ trừng mắt tới xuyên ra lỗ.
Trần Nhan Linh thấy cung nhân vẻ mặt khủng hoảng, cười nói: “Không đáng ngại, soát người là chuyện hẳn phải làm, dù sao an nguy của Thiên Tử là quan trọng nhất.”
Cung nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua vẫn không dám thật sự soát người, chỉ cúi đầu, run rẩy qua loa kiểm tra vạt áo Trần Nhan Linh, xong liền lui xuống.
Trần Nhan Linh thì lại rất có hứng thú mà quan sát tư thái sợ sệt của mấy cung nhân, thật là tò mò bọn họ làm sao có thể vừa phát run vừa quỳ rạp dưới sàn mà lui về sau, tốc độ cực nhanh khiến người ta phải chắc lưỡi.
Cố Vân Hi đứng sau thấy hết một màn này, nghe mấy người xung quanh rù rì nói Trần Nhan Linh đúng là âm hiểm xảo trá, quả thật là tiếu diện hổ. Bản thân nàng lại cảm thấy Trần Nhan Linh cười không có ý phức tạp như vậy, mà thật sự chỉ là cảm thấy thú vị thôi.
Cố Vân Vãn đi cùng xe với Đại phu nhân. Tuy xe này kết cấu không kém hơn xe Cố tướng là bao, nhưng nàng từ hiện đại xuyên đến, xe ngựa dù có thoải mái thế nào thì đối với nàng, một người ngày thường trừ chơi di động chính là ngủ, đều sẽ cảm thấy xóc nảy.
Nàng so với Trần Nhan Linh từ nhỏ liền thích chạy nơi nơi, tố chất thân thể hoàn toàn không bằng, so với Cố Vân Hi từ nhỏ lớn lên trên thế giới này, cũng không dễ dàng thích ứng. Vậy nên ngay cả Cố Vân Hi sắc mặt tái nhợt cũng có thể trấn định tự nhiên xuống xe ngựa, mà Cố Vân Vãn thì bộ dáng yếu nhược mệt mỏi mà xuống xe.
Đường đi xóc nảy làm lòng nàng vô cùng uất giận, lại thấy Trần Nhan Linh từ xưa đến nay vốn thích lấy lòng nàng nhưng giờ lại không đến hỏi thăm nàng, càng không để ý đến nàng, thậm chí còn mắt đi mày lại với con nhỏ thứ muội tâm cơ kia, nàng liền tức giận ghi sổ hai người này.
Trần Nhan Linh đang thản nhiên đi dạo trong cung, đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống.
【 Nhắc nhở! Độ hảo cảm của nữ chính đối với ký chủ tăng đến -40! 】
Trần Nhan Linh thật rất muốn nhắc hệ thống, cái này gọi là giảm xuống, không phải là tăng lên!
Nhưng nàng chỉ thầm hỏi trong lòng: “Nữ chính lại xảy ra chuyện gì? Tôi đâu có trêu chọc nàng?”
Hệ thống tự hỏi trong chốc lát, dựa theo tư duy tiểu thuyết mà trả lời nàng.
【 Có thể chính là vì ký chủ không đi trêu chọc nàng. 】
Trần Nhan Linh yên lặng trợn trắng mắt, nữ chính thật đúng là đã không thanh thuần còn khó ở.
Vệ Nhất canh giữ bên người nàng, giả trang thành gia phó, dùng giọng nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe được mà bẩm báo những chuyện ám vệ điều tra ra Trần Nhan Linh.
“Bẩm Vương gia, gánh hát biểu diễn trong cung yến hôm nay vốn là nhóm người tiếng tăm vang dội nhất Dương Châu, nhưng mà do trên đường tới kinh thành không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đã chết không ít người. Vậy nên họ chiêu mời bổ sung rất nhiều người trong rạp hát kinh thành, chỉ sợ chuyện này có vấn đề.”
Trần Nhan Linh tùy tay phủi đi chiếc lá rụng rơi trên vai mình: “Là người của Thanh hầu?”
Vệ Nhất hạ giọng: “Theo lời thám tử, không chỉ có vậy, ngoại trừ Thanh hầu còn có một thế lực khác.”
“Những người đã ẩn thân tạm thời án binh bất động, lấy bổn vương rút kiếm làm hiệu lệnh, những lúc khác chớ để bị phát hiện.” Vũ khí mà nguyên chủ quen dùng có ba dạng, một là Trường Hoành thương thường dùng trên chiến trường, hai là Tù Ưng cung giết người ngoài trăm bước, ba chính là Vãn Long kiếm nàng đang giấu kỹ bên hông. Vãn Long kiếm là một thanh nhuyễn kiếm làm từ huyền thiết, thon dài gọn nhẹ.
Vệ Nhất cúi đầu lui xuống, ẩn vào đám đông, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Trần Nhan Linh cũng thật bội phục kỹ thuật ẩn nấp của hắn. Cảm giác tồn tại của Vệ Nhất cực thấp, hắn có thể lặng yên không một tiếng động mà tiềm ẩn bên người bất kỳ ai. May mắn Vệ Nhất là ám vệ của nàng, nếu người này là ám vệ phe khác, vậy nàng phải đau đầu rồi.
Khoảng thời gian này để không OOC*, nàng không thể không bắt chước sinh hoạt hằng ngày của nguyên chủ. Thói quen nàng đau đầu nhất của nguyên chủ chính là luyện công mỗi buổi sáng!
*OOC: Out of character. Ý chỉ mất hình tượng, một nhân vật hành động khác với tính tình của mình.
Sau khi nguyên chủ xuất chinh thắng trận xong được xưng tụng là Đại Yến đệ nhất võ tướng, chứ không phải đệ nhất nữ tướng. Từ việc này có thể thấy được nguyên chủ võ công cực kỳ cao cường, năng lực lãnh binh đánh giặc cũng không thể khinh thường, bị Trần Dục Kỳ kiêng kị không phải không có nguyên do.
Huống hồ trước khi nguyên chủ xuất chinh đã được tiên hoàng phong vương, trở thành vị công chúa duy nhất từ xưa tới nay được phong vương của Đại Yến triều. Chẳng những thế, phong hào của nàng còn là Yến vương, tình thương Tiên hoàng dành cho nguyên chủ quả thật là bao la. Trần Nhan Linh thậm chí thầm đoán rằng chuyện Trần Dục Kỳ phụng chiếu đăng cơ là giả. Tiên hoàng thiên vị nguyên chủ rõ ràng như vậy, không giống sự trân trọng đến từ tình thương đối với công chúa, mà giống như coi nàng là trữ quân mà bồi dưỡng. Sau khi nàng thành niên, hắn phong vương kiến phủ cho nàng, còn lệnh cho nàng đi đánh ngoại địch lập quân công, lót đường cho nàng kế vị. Nhưng được nửa chừng thì xảy ra vấn đề, Tiên hoàng mất bất chợt, sau đó Trần Dục Kỳ đăng cơ.
Việc này ngay cả Trần Nhan Linh là một người ngoài mà cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, nguyên chủ cơ trí còn hơn nàng thì làm sao không biết. Khó trách nàng ta không chịu giao ra binh quyền.
Trần Nhan Linh có lẽ về mặt mưu lược vẫn chưa thể hoàn toàn chải vuốt rõ bàn cờ nguyên chủ bố trí, nhưng thời gian qua nàng chăm chỉ khổ luyện học được hết bản lĩnh võ công của nguyên chủ. Dưới sự trợ giúp của hệ thống, nàng đã thành công trở thành một đại lão võ công cao cường.
Ngũ cảm nàng nhanh nhạy, sau khi Vệ Nhất đi liền nhận thấy vừa rồi người vẫn luôn âm thầm bám theo nàng có động tác mới.
Người nọ đứng sau lưng nàng, cách chừng năm bước, thật cẩn thận mà hô một tiếng: “Đại hoàng tỷ.”
***
Dany: Mấy bạn đoán được cặp chính chưa? =))