Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người 

Chương 5: Chương 5: Mất hứng




Sau khi nguyên chủ cập kê, phong vương kiến phủ, ra chiến trường đánh giặc 5 năm, danh xưng nàng nghe được nhiều nhất từ người khác là tướng quân hoặc vương gia. Sau khi hồi kinh, có lời đồn rằng nàng không thích bị gọi là Thanh Bình công chúa, thế nên tất cả mọi người liền tôn xưng nàng một tiếng Yến vương, ngay cả Trần Dục Kỳ cũng không gọi nàng là hoàng tỷ, chỉ mỉa mai mà kêu một tiếng “Yến vương.”

Vừa nghe xưng hô này, Trần Nhan Linh còn hơi ngẩn người, rà lại ký ức của nguyên chủ một lần mới hiểu ra, người vừa rồi mới gọi nàng “đại hoàng tỷ” chính là vị tiểu công chúa thân thiết nhất với nguyên chủ khi chưa xuất cung. Uyển Oánh công chúa, nhỏ hơn nàng sáu tuổi, là bào muội của Trần Dục Kỳ, cũng là muội muội hắn yêu quý nhất.

Uyển Oánh lúc còn nhỏ luôn thích bám theo sau nguyên chủ, giống cái đuôi nhỏ y hệt. Tuy nguyên chủ không thích Trần Dục Kỳ, nhưng nàng đối đãi Uyển Oánh xác thật vô cùng tốt, dù nàng tranh đấu gay gắt với Trần Dục Kỳ nhưng vẫn luôn bận tâm đến Uyển Oánh. Đây cũng là một trong số những lý do mà nàng không thẳng tay khởi binh tạo phản sau khi dẫn quân hồi kinh.

Thấy Uyển Oánh hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn mình chằm chằm, yếu ớt mà kêu “đại hoàng tỷ”, Trần Nhan Linh cảm thấy thật áy náy. Nàng thật không thể nói với Uyển Oánh rằng hoàng tỷ của ngươi đã chết rồi, linh hồn nàng đã đổi thành ta.

Hệ thống cho Trần Nhan Linh biết, chỉ cần nàng xuyên vào thân thể của một người trong mỗi thế giới thì linh hồn người này sẽ bị huỷ diệt. Tuy rằng ban đầu nàng còn cảm thấy bất an, nhưng sau khi hệ thống nhấn mạnh rằng những người này chỉ là nhân vật trong thế giới tiểu thuyết, lòng nàng mới dễ chịu hơn một chút.

Nhưng bây giờ đứng trướcthiếu nữ thanh tú đáng yêu vẻ mặt chờ mong mà nhìn nàng, nàng thật đúng là không có phúc hưởng. Cuối cùng, Trần Nhan Linh vẫn chiếu theo tính cách nguyên chủ mà phản ứng: “Ừm, Cửu hoàng muội.”

Nguyên chủ tính tình lãnh đạm, hơn nữa hỉ nộ khó lường. Sau khi Trần Dục Kỳ phụng chỉ đăng cơ, cứ là vây cánh tân hoàng thì đều là cái đinh trong mắt nàng, ngay cả người muội muội thân cận nhất này nàng cũng không còn coi trọng như ngày xưa, nên vẫn luôn cố ý tránh mặt. Từ lúc nguyên chủ hồi kinh tới nay, hai người gặp mặt tổng cộng chưa quá ba lần.

Đáp xong, Trần Nhan Linh liền quay người rời đi.

Uyển Oánh vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, lúc Trần Nhan Linh sắp biến mất sau khúc quanh, nàng liền lên tiếng: “Đại hoàng tỷ!”

Trần Nhan Linh lãnh đạm xoay người lại: “Chuyện gì?”

“Đại hoàng tỷ, Uyển Oánh từ nhỏ đến lớn ngưỡng mộ hoàng tỷ nhất, chưa bao giờ đổi thay. Uyển Oánh chỉ hy vọng Đại hoàng tỷ có lòng vị tha, nhẫn nhịn để gió êm sóng lặng, lui một bước mới thấy được trời cao biển rộng!” Uyển Oánh sắc mặt rất nao núng, còn thường quay nhìn bốn phía, căng thẳng mà nắm chặt váy mình

Trần Nhan Linh đầu toàn chấm hỏi, nàng gặp phải chuyện gì mà lại đi xin mình khoan dung độ lượng, mình cũng không có giết người.

Chẳng qua nghĩ đến tính tình nguyên chủ, đại khái là sắp giết.

Trần Nhan Linh khẽ gật đầu, rồi mới xoay người đi tiếp, nàng thầm gọi hệ thống.

“01, 01, Uyển Oánh này bị gì thế? Tự dưng đi nói một đống lời không đầu óc.” Trần Nhan Linh nghĩ chẳng lẽ đây là ám hiệu đặc biệt giữa Uyển Oánh và nguyên chủ, nếu nàng không hiểu thì có bị người ta hoài nghi không?

Hệ thống cũng đầu óc xoay vần một hồi, rồi mới đáp lời nàng.

【 Hệ thống không kiểm tra thấy ám hiệu gì hết, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không thứ gì giống ám hiệu cả. 】

Vậy chuyện này là sao? Chẳng lẽ Uyển Oánh đã bắt đầu hoài nghi nàng?

“01 cô mau kiểm tra một chút độ hảo cảm của Uyển Oánh đối với tôi nhiều hay ít.” Do hệ giống nói giọng nữ nên Trần Nhan Linh mặc định nó là nữ luôn.

“Độ hảo cảm của Uyển Oánh với ký chủ được dời từ nguyên chủ, tổng cộng là 100 điểm.”

Thật là một trời một vực với cái cô nữ chính kia mà.

“Điểm cao nhất là 100 sao?”

【 Đúng vậy. 】

Xem ra Uyển Oánh hẳn là sẽ không hại nàng, nhưng nàng nói mấy câu kia có ý gì đây?

Đang lúc Trần Nhan Linh vắt hết óc mà suy nghĩ thì có cung nhân tới truyền lời, nói cung yến đã bắt đầu rồi, mời nàng dời bước đến dự cung yến.

Trên đời này Trần Nhan Linh thích nhất chính là ăn. Đồ ăn ở Vương phủ đương nhiên là vô cùng ngon, đầu bếp nào cũng là danh trù mời đến từ dân gian, chẳng qua nếu so với ngự trù nấu ăn cho Hoàng đế chí cao vô thượng thì hẳn là chưa bằng.

Đại Yến cũng không quá nghiêm khắc chuyện khoảng cách giữa nam nữ, nam nữ có thể ngồi cùng bàn. Cái mà Đại Yến vô cùng chú trọng chính là tôn ti, vị trí của Trần Nhan Linh chính là chỗ gần Trần Dục Kỳ nhất, cao hơn các vương công đại thần khác rất nhiều, mà Trần Dục Kỳ lại không muốn quá thân cận với nàng, liền xếp cho nàng vị trí đơn độc nhất, nhìn vào thấy vô cùng lẻ loi.

Nàng cũng không thèm để ý, dù sao một mình quen rồi, chưa kể trong đám người của thế giới tiểu thuyết này, nàng không nói chuyện được với ai, một người độc chước* cũng không tệ lắm.

*Độc chước: Tự ăn tự uống một mình.

Cung nữ phụ trách chia thức ăn bên cạnh bị nàng ngăn trở, ăn mà không tự mình động tay thì quả thực là không có bất kỳ lạc thú gì.

Mở đầu cung yến mọi người còn cẩn thận mà vỗ mông ngựa* Trần Dục Kỳ, thời gian qua đi, mọi người đều uống mấy chung rượu, bắt đầu nổi hứng thú, lập tức có một đám vũ cơ y phục hở hang, dáng người quyến rũ tiến ra giữa đài bắt đầu khiêu vũ.

*Vỗ mông ngựa: Nịnh nọt.

Có mấy người tầm nhìn nông cạn, rượu được ba tuần liền tưởng ăn gan hùm mật gấu, vẻ mặt đáng khinh mà nhìn Trần Nhan Linh: “Nghe nói Yến vương lúc cập kê là đệ nhất cầm nữ ở kinh thành, không biết hạ quan có vinh hạnh thấy được tài năng của Yến vương hay không? Huống hồ hôm nay là đại lễ cập kê của Cửu công chúa, Yến vương vì chúc mừng vị công chúa duy nhất của triều ta, không bằng lấy một khúc làm hạ lễ?”

Người đồng liêu bên cạnh hắn vốn đang uống rượu, nghe được lời này, một ngụm rượu ngậm trong miệng nuốt không xong phun cũng không được, cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thật vất vả mới nuốt xuống, ho khan lôi áo người nọ: “Chu huynh nói chuyện cẩn thận!”

Trần Nhan Linh mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.

Không khí cả bữa cung yến trở nên vô cùng nặng nề, ai cũng sợ Trần Nhan Linh đột nhiên làm khó dễ, ngay cả vị quan viên họ Chu kia cũng bị doạ tới mức hối hận thúi ruột.

Hắn là Lại Bộ Thị Lang mới được Trần Dục Kỳ đề bạt lên năm nay, rất là đắc ý rằng mình vào được mắt Tân hoàng, ở trong triều còn có chút ngang ngược. Hắn đã sớm nghe uy danh Trần Nhan Linh, chẳng qua không để trong lòng. Dù sao hắn cảm thấy đấy chỉ là một nữ nhân có chút tư sắc, dù tay cầm binh quyền thì thế nào? Cuối cùng vẫn là một nữ nhân sớm muộn gì cũng sẽ nằm dưới thân nam tử, nàng có thể làm ra chuyện gì chứ?

Trần Dục Kỳ đã thầm mắng tên Chu Thị lang trăm ngàn lần, hắn thật vất vả mới xây dựng ra thế lực của riêng mình trong triều đình, không ngờ Chu Thị lang này lại đụng vào vảy ngược của Trần Nhan Linh. Hắn tạm thời còn cần Chu Thị lang quân cờ này, nếu Trần Nhan Linh nổi giận, hắn liền lập tức liên hợp Cố tướng khuyên ngăn, lấy lễ giáo ra áp chế nàng.

Không ngờ Trần Nhan Linh ngược lại nhoẻn miệng cười, giọng vô cùng ôn nhu nói: “Ngươi thật sự muốn bổn vương đánh đàn cho ngươi?”

Chu Thị lang vốn là kim khoa Trạng Nguyên, tuổi tác phong hoa chính mậu, không ít nữ tử trong kinh đều trao tâm cho hắn, chợt thấy Yến vương ưa nữ sắc trong lời đồn cũng ăn nói nhỏ nhẹ với hắn như hắn, liền nghĩ quả nhiên nữ nhân đều là dễ thu thập.

“Đương nhiên, có thể nghe được tiếng đàn của Yến vương, tại hạ đúng là tam sinh hữu hạnh.”

Khoảng thời gian Trần Nhan Linh vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn, nàng chính là đang nghĩ cách ứng phó, qua phút chốc thì nàng đúng là tìm được rồi.

Nàng lập tức vẻ mặt lạnh nhạt, liền giọng nói cũng như mang băng sương: “Vậy thì được! Người đâu, áp giải Chu Thị lang ra ngoài. Dĩ hạ phạm thượng, vũ nhục tiên đế, chiếu theo luật pháp nên định tội như thế nào thì xử phạt như thế ấy!”

Cấm Vệ quân trong cung một nửa là thuộc hạ của nàng, tuy bị Trần Dục Kỳ triệt hạ không ít, nhưng uy tín của nàng trong Cấm Vệ quân cũng là cực cao, Cấm Vệ quân nghe lệnh lập tức tiến vào áp Chu Thị lang xuống đất.

Chu Thị lang nháy mắt tỉnh rượu, hoảng sợ vạn phần, hô to: “Yến vương! Hạ quan chẳng qua là ngưỡng mộ Yến vương thiên nữ chi tư*, có tội gì?”

* Thiên nữ = Con gái của trời/Con gái của Hoàng đế. Tư = Tài năng. Thiên nữ chi tư: tài năng của con gái vua.

Trần Dục Kỳ cũng vội vàng hoà giải: “Yến vương, Chu Thị lang có tội gì thì cung yến này cũng không phải là gia yến của ngươi! Nói định tội liền định tội.”

Trần Nhan Linh cười lạnh đáp: “Hoàng thượng ngài trí nhớ không tốt, để bổn vương nhắc cho ngài, Tiên hoàng khi còn tại thế từng nói, tiếng đàn của bổn vương chỉ có thể đánh cho vi phụ, vi mẫu, vi phu nghe, xin hỏi Chu Thị lang là vị nào?”

Cố tướng cũng là lão thần hai triều, hắn gật đầu với Trần Dục Kỳ, hiển nhiên là có chuyện này, Chu Thị lang chắc chắn không giữ được. Tiên hoàng từng mở yến hội lớn mừng ngày nguyên chủ cập kê, Trần Nhan Linh cũng là khi đó lấy tiếng đàn danh chấn kinh thành. Tiên hoàng biết tin liền nói ra lời này, cứ như rất lo lắng tiểu công chúa nhà mình sẽ bị người khác khi dễ vậy.

Trần Dục Kỳ nhìn Trần Nhan Linh, ngay cả nguỵ trang cũng lười, bộ mặt xụ xuống xem Chu Thị lang sắc mặt xám trắng mà bị người kéo xuống.

Chu Thị lang tức khắc cảm thấy tuyệt vọng, hắn không phải là Lại Bộ Thị Lang được Hoàng thượng khâm điểm sao? Hắn là kim khoa Trạng Nguyên, hắn là như ý lang quân trong lòng biết bao nữ tử kinh thành!

Trần Nhan Linh cười nhìn mọi người, lại một mình yên lặng mà uống rượu dùng bữa.

Định tội mệnh quan triều đình ngay trước mặt Hoàng đế, trừ Trần Nhan Linh thì đúng là không ai dám làm.

Không khí cung yến trở nên càng căng thẳng, lúc này người khiến chúng quan viên câu nệ nhất không còn là Hoàng đế trên ngôi cao, mà là Yến vương ngồi dưới tòa Hoàng đế - vị Nhiếp chính vương nắm giữ sự sống chết của phân nửa người ở đây.

Nhưng có ai biết lúc này Nhiếp chính vương đang điên cuồng kêu la trong đầu: “A a a! Tôi vừa rồi có phải thật ngầu không! Ngầu tới mức cái tên Trần Dục Kỳ kia không nói được một lời.”

Hệ thống lãnh đạm đáp lại: 【 Ký chủ xin ngài bình tĩnh một chút, Cố tướng còn chưa nói gì, mười tên nam chính còn không thắng nổi một Cố tướng. 】

Trần Nhan Linh bĩu môi: “Ừ ừ, mười Cố tướng đều không thắng nổi một mình tôi!”

【 Làm con người thật là tốt, có thể nằm mơ giữa ban ngày. 】

Hệ thống chậc chậc cảm thán.

- --

Dany: Bạn Linh lúc này còn baby dữ lắm =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.