Người này tên Thành Từ, là mưu sĩ nổi danh người bản xứ. Hắn từng được mấy thế gia trong các thành thị lớn gần đây ưu ái, nhưng sau khi lập gia đình lại thoái ẩn.
Thành Từ quỳ trước cửa quan phủ, chờ Trần Nhan Linh ra.
Trần Nhan Linh cũng không trách hắn thất lễ, mời hắn vào phủ cùng bàn luận công việc.
Một khi trò chuyện mới phát hiện người này quả thật có chút bản lĩnh. Thủy tai Giang Nam nhờ công Thành Từ mới dần giảm bớt. Trần Nhan Linh nghe theo kiến nghị của hắn, vận động dân chúng quan binh nạo vét kênh đào, củng cố đê đập. Lấy danh Yến Vương, nàng khuyến khích nhà giàu có quyên góp phụ giúp tiếp tế dân công, có tiền quyên tiền, có lương quyên lương. Những người tham dự sẽ được ghi tên trên bia đá ở bờ đê cho mọi người biết công. Các thương hộ thông minh dù ý tưởng trong lòng thế nào cũng không chút dị nghị mà ra tay tương trợ. Nói gì vậy? Yến vương lược bỏ địa vị mà hỏi tới bọn họ, còn tự móc túi cứu tế làm gương, cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám thờ ơ. Vì vậy, Trần Nhan Linh không cần ra lệnh ép buộc ai cũng có một đống người chạy tới quyên gạo tiền, giúp nàng vừa được thiện danh vừa không đắc tội ai. Ngân sách quyên góp và tiêu phí đều được ghi sổ gửi đến cho các hộ quyên tiền, số liệu rõ rành rành khiến các thương hộ dù nhận ra dương mưu của Trần Nhan Linh cũng không bất mãn, thậm chí vui lòng nhận tiếng thơm. Lúa gạo trực tiếp cung cấp dân chúng, bạc dùng để thu mua lương thực ở các nơi vận chuyển tới. Người dân có công giúp trị thủy sẽ tùy theo công việc mà nhận được lượng đồ ăn tương ứng, những người không giúp đỡ chỉ được phát một chén cháo. Dưới sự đốc thúc của Trần Nhan Linh và đám người Âu Dương Chí Thành Từ, công việc trị thủy nhanh chóng vào quỹ đạo.
Đảo mắt lại qua một tháng, Trần Nhan Linh phải khởi hành trở lại kinh thành.
Thành Từ thề sống thề chết muốn theo Trần Nhan Linh hồi kinh. Hắn vốn ở ẩn trong núi rừng cùng thê tử và nữ nhi, nhưng thê nữ của hắn táng thân trong thủy tai, hắn thống khổ khôn nguôi, vậy nên mới tự tiến cử đi trị thủy tai. Hắn đã sớm mất hy vọng vào quan gia, nhưng sau khi gặp Trần Nhan Linh, nói thế nào cũng quyết đi theo làm mưu sĩ cho nàng.
Trần Nhan Linh biết vì sao hắn muốn nhập sĩ lần nữa. Nàng không tính là Bá Nhạc gì đó, nhưng dạng người nào đáng để tâm nàng vẫn xem hiểu. Giữa người hiện đại đã khó mà đạt được quan hệ tôn trọng lẫn nhau, ở cổ đại không biết thế nào. Nhưng Trần Nhan Linh đã quyết tâm lấy lễ tướng đãi, càng muốn vứt bỏ gông xiềng giữa chủ và tớ, nàng không tin Thành Từ không cảm động.
Mang theo Thành Từ, rốt cuộc Trần Nhan Linh cũng bước lên con đường hồi kinh. Vừa nghĩ trong kinh Cố Vân Hi cười tươi như hoa chờ đợi mình, Trần Nhan Linh liền hận không thể ngồi tàu lửa trở về. Giao thông cổ đại thật sự quá chậm!
Chờ nàng về đến kinh thành đã là đầu mùa xuân, lúc vào thành nghe dân chúng nói phía Nam trong thành hoa đào nở rộ vô cùng kiều diễm.
Giờ đang là sớm tinh mơ, nhưng nàng không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp cưỡi ngựa chạy đến Cố phủ tìm Cố Vân Hi.
Không ngờ cửa Cố phủ tiêu điều, hạ nhân giữ cửa thấy nàng tới, mí mắt cũng lười nâng, tùy ý thỉnh an. Trần Nhan Linh khó hiểu mà vào cửa.
Hạ nhân trong Cố phủ ít đi rất nhiều, người nào cũng vẻ mặt vội vàng, nhìn qua đều không thoải mái.
Trần Nhan Linh ngựa quen đường cũ đi đến sân của Cố Vân Hi.
Mặc cho Cố phủ kỳ quái cỡ nào, sân Cố Vân Hi vẫn thanh u trước sau như một. Bấy giờ, Cố Vân Hi đang ngồi trong đình đánh đàn. Tiếng nhạc êm ái vang vọng khắp viện nhỏ.
Hóa ra trong viện của Cố Vân Hi có mấy cây đào, Cố Vân Hi đến giờ mới nhận ra. Lúc này hoa đào nở rộ kiều diễm, màu hồng nhạt điểm xuyến cả vùng lá xanh và trời trong vắt thật là lóa mắt.
Kinh thành liên tục chịu mấy tháng tuyết rơi, nhưng hôm nay mặt trời rực rỡ khoe thân, ánh nắng không mãnh liệt mà tựa như một lớp chăn ấm áp mông lung, ùa vào ấp ủ hai người trong đình.
Cố Vân Hi ngẩng đầu, thấy Trần Nhan Linh đứng ở cửa đình ngắm nhìn mình, nàng hé mở môi hồng: “Nhan Linh, hôm nay đến sớm như vậy?”
Cố Vân Hi khó mà ức chế nỗi rung động chực tuôn trào trong lòng, chỉ tiến tới đứng bên Cố Vân Hi, xem nàng đánh đàn.
“Ừm, nhớ ngươi, muốn mang ngươi đi ngắm hoa đào ở Nam thành, không ngờ trong viện ngươi thì ra đã có cây đào rồi.”
Cố Vân Hi tay đánh đàn chợt mất khống chế khảy sai một dây đàn, nàng quay đầu tức giận liếc Trần Nhan Linh một cái: “Thật là da mặt dày không biết xấu hổ.”
Trần Nhan Linh cười gật đầu: “Đúng vậy, da ta dày lắm, còn có rất nhiều lời không biết xấu hổ chưa kịp nói nha, chẳng hay Vân Hi thích nghe không?”
Cố Vân Hi trừng mắt nhìn Trần Nhan Linh, nàng tưởng Cố Vân Hi sẽ thẹn thùng không đáp, cuối cùng lại nghe thấy Cố Vân Hi cực kỳ nhỏ giọng nói.
“Thích nghe.”
Lời này như lá liễu bay trong gió, mềm nhẹ thoảng qua tai, rơi xuống trong lòng Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh thấp giọng cười: “Vậy thật tốt, nhưng mà Vân Hi ngươi khi nào lại có hứng thú với cầm nghệ?”
“Mấy tháng nay không có gì làm, liền đi Đoái Nghệ uyển học Ôn di đánh đàn. Học vấn quá cao thâm, ta còn chưa học được bao nhiêu.”
Cố Vân Hi lại khảy dây đàn. Rõ ràng tiếng đàn này âm lượng lớn hơn, nhưng nàng luôn cảm thấy giọng Trần Nhan Linh quanh quẩn kề bên tai.
Trần Nhan Linh không thông cầm nghệ, nhưng nề hà nguyên chủ tài đánh đàn nhất tuyệt. Nàng đành lật hết ký ức trong đầu, vậy mà cũng đủ làm bộ làm tịch chỉ điểm Cố Vân Hi.
Hai người hãy còn đánh đàn trong viện, Vệ Nhất thức thời đứng gác ở cửa viện, ai ngờ một gia phó Cố phủ không màng hắn ngăn trở, nhất quyết muốn vào viện mời Cố Vân Hi.
Hắn không muốn nhiều chuyện, định ra tay đuổi người.
Không ngờ gia phó này vừa thấy hắn tới gần liền hô to: “Yến vương! Lão gia nhà ta cho mời!”
Đến nước này, Trần Nhan Linh đành phải xoay người nhìn gia phó kia. Nàng không chút ấn tượng về hắn, nhưng xem y phục thì xác thật là hạ nhân Cố phủ.
Cố Vân Hi nói: “Đó là hạ nhân đắc ý nhất của phụ thân ta, hẳn là phụ thân tìm ngươi có việc quan trọng muốn thương lượng.”
Trần Nhan Linh không muốn phản ứng Cố tướng. Trong triều Cố tướng thích đối nghịch nàng, chướng mắt nàng lấy thân nữ tử thượng triều, còn ghen ghét nàng quyền thế ngập trời, tóm lại không phải thứ gì tốt.
Nhưng nếu Cố Vân Hi nói vậy, hẳn là khuyến khích nàng đi gặp Cố tướng. Nghĩ vậy, Trần Nhan Linh liền cáo biệt Cố Vân Hi.
“Ta bàn luận với Cố tướng xong, hồi phủ chuẩn bị một lát sẽ tới đón ngươi. Nam thành không chỉ có hoa đào, còn có rượu đào nông gia tự tay ủ, vô cùng thơm ngọt, chắc chắn Vân Hi sẽ thích.”
Trần Nhan Linh lưu luyến nói một đống dong dài, Cố Vân Hi mi mắt cong công, mi khẽ run, cười nhìn nàng, cuối cùng nói: “Được, chỉ cần ngươi nói, ta liền thích.”
Trần Nhan Linh phát giác mặt mình lại hiện ra sắc đỏ khả nghi, vội vàng xoay người ra ngoài, miệng nhỏ giọng nói thầm: “Chịu đi thì nói chịu đi là được rồi, cười cái gì mà cười. Cười phạm quy như vậy, thật đáng ghét.”
Cố Vân Hi vẫn ngồi ngay ngắn phía sau Trần Nhan Linh, nhưng thấy người vừa đi, tay đánh đàn cũng buông xuống, hứng thú đánh đàn vốn tràn đầy nhanh chóng trở nên nhàm chán vô vị.
Gia phó dẫn Trần Nhan Linh đi tới thư phòng Cố tướng.
Trong phòng, Cố tướng đưa lưng về phía Trần Nhan Linh, vừa nghe tiếng nàng bước vào liền lập tức xoay lại, tươi cười nhìn Trần Nhan Linh.
“Cung nghênh Yến vương, nghe nói Yến vương một đường Từ Châu thật khổ cực, lão thần vì Yến vương tôe chức yến tiệc tẩy trần ở Xuân Lam lâu, mong rằng Vương gia di giá*.”
*Di giá: Di = di chuyển; Giá = kiệu. Ý ở đây là mong Vương gia đến.
Khách sao một phen, hai người ngồi xuống. Lúc này Trần Nhan Linh mới cười lạnh nhắc lại đề tài: “Đa tạ hảo ý của Cố tướng, nhưng hôm nay bổn vương đã có hẹn với Vân Hi, sợ là không thể dự tiệc.”
Trên gương mặt loáng thoáng nếp nhăn của Cố tướng hiện lên ý cười: “Tiểu nữ cảm tình thật tốt, lão thần liền yên tâm, chỉ là có một chuyện hơi phiền phức.”
Cố tướng thời trẻ từng là tiểu công tử nổi danh kinh thành, cũng từng bị cười nhạo lớn lên quá tuấn tú, thiếu khí chất dương cương của nam tử. Vì vậy hắn bắt đầu để râu, hiện giờ chòm râu hợp với khuôn mặt cười của hắn, nhìn qua lại có chút âm hiểm.
Trần Nhan Linh bưng ly trà, lại không uống, giương mắt nhìn hắn: “Cố tướng có việc gì đừng ngại nói thẳng, thời gian của bổn vương rất quý giá.”
Cố tướng nghe vậy, nụ cười cứng lại, quanh co lòng vòng một hồi mới tỏ rõ ý đồ.
Hắn muốn đẩy nhanh hôn sự của Trần Nhan Linh và Cố Vân Hi, sớm hơn bảy ngày, nói cách khác ba ngày sau liền thành hôn.
Trần Nhan Linh hoài nghi nhìn Cố tướng. Hắn luôn không thích nàng, lúc định ra hôn kỳ trên triều, hắn ước gì định ở kiếp sau. Giờ hắn lại thái độ khác thường cầu nàng đẩy nhanh ngày thành hôn, chắc chắn có vấn đề.
Nàng không vội đáp ứng, vờ khó xử nói: “Việc này phiền toái rồi. Không phải là bản vương không muốn sớm thành thân, bổn vương tâm duyệt Vân Hi đã lâu. Nhưng việc hôn nhân cần phải lưỡng tình tương duyệt* mới đúng. Chuyện đẩy nhanh hôn sự, bổn vương cần hỏi Vân Hi mới được.”
*Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có ý với nhau.
Cố tướng ẩn nhẫn cơn giận, cười nói: “Vương gia nói đùa, việc hôn nhân là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn*, cần gì hỏi tới tiểu nữ. Chỉ cần Vương gia ngài đồng ý, hôn kỳ sớm một chút cũng không mất phong nhã.”
*Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn: Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối.
Trần Nhan Linh nặng tay đặt ly trà xuống bàn: “Cố tướng nói vậy là muốn bổn vương lấy chuyện này đi quấy rầy Tiên hoàng trong Hoàng lăng? Bổn vương tự chủ hôn sự, vậy Vân Hi cũng được tự chủ hôn sự. Cố tưởng nghĩ lời bổn vương nói là râu ria hay sao?”
Cố tướng kinh sợ vội vàng sửa miệng: “Vương gia bớt giận! Lão thần chỉ nói đùa mà thôi, nhưng quả thật tiểu nữ tuổi còn nhỏ, khó tránh lo liệu không được...”
Trần Nhan Linh lập tức cắt lời Cố tướng: “Cố tướng không cần nhiều lời, việc này bổn vương nhất định hỏi ý Vân Hi mới được. Nếu Cố tướng không còn chuyện khác, Vậy bổn vương xin lỗi không thể tương bồi.”
Cuối cùng Cố tướng đành miễn cưỡng tươi cười, tiễn Trần Nhan Linh rời đi.
Trên đường về Vương phủ, Vệ Nhất trình lên tình báo Vệ Nhị tra được.
Trần Nhan Linh xem xong mới biết vì sao Cố tướng muốn đẩy nhanh hôn sự.
Đại nữ nhi mà Cố tướng luôn lấy làm tự hào - Cố Vân Vãn - đã xảy ra chuyện trong cung.
Sau khi Cố Vân Vãn mượn tay ám vệ của Trần Nhan Linh cho Cố Vân Vãn một giáo huấn nhỏ, Chân Tích Chỉ xác thật an phận một khoảng thời gian. Nhưng Chân Tích Chỉ há là người ẩn nhẫn, nàng tính tình nóng nảy, cũng chưa từng tin rằng Trần Dục Kỳ độc sủng Cố Vân Vãn là do muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân*. Nàng nhìn ra Trần Dục Kỳ quả thật rất yêu Cố Vân Vãn, nhưng tình yêu này không chiếm hạng nhất trong lòng hắn. Tuy nàng một thân một mình chốn thâm cung, thế lực gia tộc đều ở Hoài Nam, nhưng nàng có Cố Vân Hi làm chỗ dựa, sau lưng Cố Vân Hi còn có Yến vương.
*Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một cặp đôi, ý là hai người bên nhau cả đời, không yêu người khác.
Chân Tích Chỉ cũng không phải ăn chay, nàng nhờ Cố Vân Hi chỉ cách giải quyết, liên hợp với mấy phi tử từng được thị tẩm ngáng chân Cố Vân Vãn.
Cố Vân Vãn không biết nhẫn nhịn. Ở hiện đại nàng là tiểu công chúa trong nhà, ba mẹ thương yêu, anh trai cũng nuông chiều nàng, lúc xuyên đến thế giới này thì có mấy người Cố tướng nâng niu trong lòng bàn tay. Đám kỹ nữ tâm cơ dám hãm hại nàng như vậy, nàng sớm nhịn không nổi, thẳng tay ỷ vào hai ám vệ của Trần Nhan Linh trả đũa mấy tên phi tử không có mắt.
Kết quả thủ đoạn chơi quá mức, lúc Trần Dục Kỳ dùng bữa trog cung Chân Tích Chỉ, Chân Tích Chỉ đột nhiên té xỉu, ngự y lại không tra ra nguyên nhân. Sau đó có người phát hiện hình nhân cột tóc của Chân Tích Chỉ trong cung Cố Vân Vãn, trên hình nhân còn dán tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Chân Tích Chỉ.
Chuyện này không lập tức định tội Cố Vân Vãn, Trần Dục Kỳ không để lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại phái người nghiên tra vụ việc, quyết phải tìm ra chủ mưu. Trong cung đồn rằng việc này tám chín phần là do Cố Vân Vãn làm, nhưng hình nhân có thể là do ai thầm hận Cố Vân Vãn gài vào cung, giờ Trần Dục Kỳ yêu thích Cố Vân Vãn, không muốn xuống tay trị tội nàng. Mấy vị đại thần trong triều thì không khoan dung như vậy, mỗi lần thượng triều họ đều thúc giục, bởi vì trong Vãn Vân cung không chỉ tìm thấy hình nhân Chân Tích Chỉ, mà còn có hình nhân của vài phi tử địa vị hơi cao trong cung. Mấy người này đều là nữ quyến các lão thần trên triều đưa vào cung tỏ lòng trung thành.
Trần Nhan Linh nhận được tin Cố Vân Vãn đâm hình nhân độc hại phi tử trong cung, người khác có lẽ sẽ tin, nhưng Trần Nhan Linh thì không. Cố Vân Vãn đến từ hiện đại, dù muốn hại người cũng sẽ không dùng biện pháp mê tín như đâm hình nhân, hạ độc còn đáng tin cậy hơn.
Cố tướng sợ nếu Cố Vân Vãn thật sự bị định tội đâm hình nhân nguyền rủa Chân Tích Chỉ, hắn nháy mắt sẽ mất đi hai chỗ dựa lớn. Một là Trần Dục Kỳ, Trần Dục Kỳ nhất định sẽ tâm sinh khoảng cách với hắn. Hai là Chân thị ở Hoài Nam, nữ nhi hắn hãm hại đích nữ Chân thị, bọn họ chắc chắn rắp tâm báo thù.
Hiện giờ biện pháp duy nhất giúp được hắn chính là tìm một chỗ dựa khác - Trần Nhan Linh.
Nếu Trần Nhan Linh thành thân với Cố Vân Hi trước khi Cố Vân Vãn bị định tội, vậy hắn chính là nhạc phụ của Trần Nhan Linh, sau lưng có Nhiếp chính vương, kẻ khác muốn nhân cơ hội dùng việc này liên lụy đến hắn cũng khó khăn.
Chuyện đâm hình nhân chắc chắn có vấn đề, điểm mấu chốt ở đâu thật rõ ràng. Trần Nhan Linh không tin hình nhân có tác dụng gì, mà Chân Tích Chỉ lại té xỉu, ngự y còn không tra nguyên nhân bệnh, vậy chẳng phải có khả năng rất lớn là chính nàng giả vờ hay sao?
Trần Nhan Linh giơ tình báo lên, Vệ Nhất quen tay tiếp nhận tờ giấy, lấy mồi lửa thiêu hủy.
“Trước và sau khi tiến cung, Chân Tích Chỉ liên hệ chặt chẽ với những ai?”
Vệ Nhất cúi đầu đáp: “Hồi bẩm Vương gia, trước khi tiến cung người này nhận rất nhiều ân huệ từ Cố tiểu thư, thường xuyên dự tiệc trà, hội thơ quý nữ cùng Cố tiểu thư. Vệ Nhị nói sau khi Chân Tích Chỉ tiến cung hai người vẫn thư từ qua lại.”
Trần Nhan Linh hít một hơi. Miệng nữ nhân quỷ gạt người, là ai nói mình ba tháng nay không việc gì làm? Xem ra Cố Vân Hi không chỉ có chuyện làm, còn nhàn rỗi đi gây sự.
- ----
Tác giả: Cố tâm cơ thật là tâm cơ. Ha ha ha~
Dany: Úp xi~~ Ngả bài đi Hi ơi.
Nhan Mai Nhan Lan nhọ nhất chương, chờ Vương gia tới cứu về ạ.
Nhằm mục đích đắp thêm chi tiết cho truyện, editor có thêm vào một đoạn sau đây:
Trần Nhan Linh nghe theo kiến nghị của hắn, vận động dân chúng quan binh nạo vét kênh đào, củng cố đê đập. Lấy danh Yến Vương, nàng khuyến khích nhà giàu có quyên góp phụ giúp tiếp tế dân công, có tiền quyên tiền, có lương quyên lương. Những người tham dự sẽ được ghi tên trên bia đá ở bờ đê cho mọi người biết công. Các thương hộ thông minh dù ý tưởng trong lòng thế nào cũng không chút dị nghị mà ra tay tương trợ. Nói gì vậy? Yến vương lược bỏ địa vị mà hỏi tới bọn họ, còn tự móc túi cứu tế làm gương, cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám thờ ơ. Vì vậy, Trần Nhan Linh không cần ra lệnh ép buộc ai cũng có một đống người chạy tới quyên gạo tiền, giúp nàng vừa được thiện danh vừa không đắc tội ai. Ngân sách quyên góp và tiêu phí đều được ghi sổ gửi đến cho các hộ quyên tiền, số liệu rõ rành rành khiến các thương hộ dù nhận ra dương mưu của Trần Nhan Linh cũng không bất mãn, thậm chí vui lòng nhận tiếng thơm. Lúa gạo trực tiếp cung cấp dân chúng, bạc dùng để thu mua lương thực ở các nơi vận chuyển tới. Người dân có công giúp trị thủy sẽ tùy theo công việc mà nhận được lượng đồ ăn tương ứng, những người không giúp đỡ chỉ được phát một chén cháo. Dưới sự đốc thúc của Trần Nhan Linh và đám người Âu Dương Chí Thành Từ, công việc trị thủy nhanh chóng vào quỹ đạo.
Thanks đã đọc.