Tháng chạp trong kinh thành náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, đại để là vì mới sang năm, bá tánh trong thành thường xuyên ra cửa viếng thăm bạn bè thân thuộc. Mỗi khi Cố Vân Hi ngồi trên Vọng Dương lâu sẽ bất giác mà nhìn về phía cầu hoa đăng tiết Nguyệt Tịch. Đáng tiếc ban ngày nơi đó không nhiều tiểu thương, đa số hoa đăng lại bị hủy đi, cảnh sắc không còn mỹ lệ như đêm Nguyệt Tịch nữa, trái lại quạnh quẽ hơn nhiều.
Hồng Oánh vội vàng tiến đến, thật cẩn thận lấy một cây trâm bạc từ mép áo ở ngực ra đưa cho Cố Vân Hi.
“Tiểu thư, biểu tiểu thư gởi tin.” Hồng Oánh thấp giọng nói, sau đó đề cao âm lượng, “Tiểu thư, ta mua được cây trâm ngài thích rồi, giá thật tiện nghi.”
Vệ Nhị vừa từ ngoài cửa tiến vào, mặt không biểu tình đi đến bên người Cố Vân Hi,đặt điểm tâm mua từ tiệm Lưu ký lên bàn: “Cố tiểu thư, đây là điểm tâm ngài muốn.”
Cố Vân Hi gật đầu cười nói: “Đa tạ.”
Vệ Nhị lại lấy ra một phong thơ từ lòng ngực, trình trước mặt Cố Vân Hi: “Đây là thư từ Từ Châu, vừa nhận được sáng nay.”
“Nhan Linh?” Cố Vân Hi khó nén ý cười, tiếp nhận thơ mở ra, cẩn thẩn đọc.
Chiều chiều Vọng Dương lâu vắng khách, người ở lầu ba ít ỏi không có mấy. Cố Vân Hi một mình một bàn, trong tay là bức thư mới nhận được.
Từ khi Trần Nhan Linh đi, kinh thành này liền chưa thấy ánh mặt trời, tuyết rơi lạnh lẽo khiến người ta chán ghét.
Trước đây có Trần Nhan Linh, Cố Vân Hi không cảm thấy kinh thành nhàm chán bao nhiêu, trải qua mấy ngày nay lại nhận ra kinh thành dù to lớn, nhưng chốn thú vị chỉ lác đác vài nơi.
Nàng còn như vậy, không biết Cố Vân Vãn trong thâm cung thấy thế nào. Tuy ở thâm cung được cận kề người trong lòng, nhưng chưa chắc thoải mái hơn nàng là bao.
Tháng ngày cung đình của Cố Vân Cẩm khá hơn Cố Vân Vãn nhiều. Tuy không được thịnh sủng, nhưng nàng tính tình lãnh đạm, các phi tử khác không nhàn rỗi đến mức gây sự với một người không được sủng ái.
Ngược lại, Cố Vân Vãn độc chiếm Trần Dục Kỳ hồi lâu, khiến cho nội cung lẫn tiền triều bao lời oán giận. Các đại thần nhiều lần khuyên can, ban đầu Trần Dục Kỳ còn làm lơ, về sau bị họ lải nhải phiền không chịu nổi, ngẫu nhiên sẽ triệu phi tử khác thị tẩm.
Cố Vân Hi mơ hồ cảm thấy Cố Vân Vãn không giống như trước. Tâm tư nàng càng thêm tinh tế, cũng càng thêm mẫn cảm. Ban đầu Trần Dục Kỳ triệu người khác thị tẩm còn giấu diếm nàng, bị nàng phát hiện một lần, hai người cãi nhau mấy trận. Sau đó Trần Dục Kỳ liền lười che giấu, an tâm thoải mái triệu người khác thị tẩm, trong đó phi tử thị tẩm nhiều lần nhất là Chân Tích Chỉ.
Bàn về tướng mạo, Chân Tích Chỉ không sánh bằng Cố Vân Vãn, nhưng nàng thắng ở tuổi nhỏ, phong cách ngây thơ làm Trần Dục Kỳ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với lão bà trong cung, thật mới lạ. Nhiều lúc nàng tựa như muội muội mà làm nũng với hắn, cũng gãi đúng chỗ ngứa.
Dựa theo tính tình Chân Tích Chỉ, một khi tranh sủng với Cố Vân Vãn, khó tránh khỏi sử dụng một ít thủ đoạn thấp kém. Cố Vân Hi liền thời khắc truyền tin vài cung, nhắc Chân Tích Chỉ chỉ cần tập trung làm tiểu nữ tử nghe lời thích làm nũng trước mặt Trần Dục Kỳ là được, những việc khác cứ yên tâm làm theo lời nàng.
Chân Tích Chỉ vốn hoài nghi, nhưng sau khi thấy số lần Trần Dục Kỳ triệu nàng thị tẩm dần tăng lên, nàng mới vui mừng trước đó mình không trực tiếp đắc tội Cố Vân Hi. Nàng phải cắn răng công nhận, nếu Cố Vân Hi tiến cung, làm gì đến phiên nàng được sủng ái.
Nhưng nghĩ Cố Vân Hi phải gả cho một nữ tử, lòng nàng liền thoáng dễ chịu. Chí ít nàng gả cho nam tử tôn quý nhất Đại Yến, không như Cố Vân Hi, phải gả cho nữ Vương gia giả phượng hư hoàng.
Ánh nến giữa ban đêm như ẩn như hiện, ánh trăng chiếu vào bệ cửa sổ, Cố Vân Hi ngồi bên bàn sách, lại lấy thư của Trần Nhan Linh ra đọc mấy lần.
Nội dung thư lời ít ý nhiều, Trần Nhan Linh nói nàng ở Từ Châu đã đạt được danh tiếng vô cùng tốt, còn mang người đánh cướp kho lúa của Thái thú Từ Châu và mấy thương hộ giàu chảy mỡ một phen. Hơn phân nửa lương thực đoạt được dùng để tiếp tế nạn dân, phần còn lại Trần Nhan Linh đưa đến một sơn trại ở gần Từ Châu. Ngọn nguồn mấy sơn phỉ nơi đó cũng không đơn giản. Trần Nhan Linh từng xếp người trà trộn vào nạn dân kích động không khí, làm cho một đám người cùng đường chạy đi chiếm núi làm vua, đánh cướp thương nhân và quan binh qua đường.
Trần Nhan Linh còn thuận tiện làm trò trước mặt bá tánh Từ Châu dạy dỗ Vạn Khâm sai.
Vạn Khâm sai ỷ có Trần Dục Kỳ chống lưng, hành sự không khiên nể ai, thậm chí Trần Nhan Linh tới còn không thèm ra mặt tiếp đón. Lương thực vận chuyển tới vốn không dư thừa bao nhiêu, bản thân hắn lại là quan xuất thân kinh thành, quen thói sinh hoạt xa xỉ, liền nhấc tay vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân Từ Châu, từ lâu đã khiến lòng người phẫn nộ. Nề hà hắn là khâm sai đại thần được ngự phong, ngay cả Thái thú Từ Châu cũng không dám làm gì hắn. Trần Nhan Linh vừa đến liền thẳng tay vứt ngân sách bạc và lương thực cứu tế trước mặt hắn, sai người lôi hắn đến trước cửa thành Từ Châu, vạch trần tội ác của hắn trước dân chúng Từ Châu. Vạn Khâm sai mất hết mặt mũi, chỉ dám ru rú trong trạm dịch cùng các thân tín. Các quan lại thương nhân địa phương không dám bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng tránh như ôn dịch. Dân chúng mỗi ngày đi qua trạm dịch đều ném đá tỏ mối hận. Một đêm nọ, không biết sao trạm dịch bốc lửa bừng bừng. Thời kỳ này dĩ nhiên cứu hỏa khó khăn, đám Vạn Khâm sai bị thiêu chết không sót một ai, chỉ có mấy hạ nhân kịp chạy ra ngoài. Trần Nhan Linh giả mù sa mưa giao việc này cho Thái thú điều tra. Chuyện đến đây coi như xong.
Nhóm nạn dân Trần Nhan Linh cứu dưới sự dẫn dắt của nam tử áo xám, lại được thị vệ Vương phủ hộ tống, thành công đến thành trấn mới. Cả hành trình họ nơi nơi tuyên dương Trần Nhan Linh săn sóc bá tánh thế nào. Tiếng lành đồn xa, thậm chí có truyền thuyết dân gian kể rằng lúc Trần Nhan Linh sinh ra trời có dị tượng, vầng mây vây quần, hiện ra dáng kim long bay lượn.
Kết thư, chỉ đơn giản mấy chữ: Nguyện quân* mạnh khỏe, đừng nhớ mong.
*Quân: cách xưng hô thân thiết hơn “ngươi”; thường dành cho người yêu.
Chữ của Trần Nhan Linh cứng cáp mạnh mẽ, nước chảy mây trôi, nhìn là biết thư pháp có chút thành tựu.
Chữ của Cố Vân Hi thì học theo phong cách những thư tịch trong thư phòng của Cố tướng, coi như học được chút da lông, nét bút ý nhị độc đáo.
Bàn tay trắng nõn thon thả của Cố Vân Hi lướt qua dòng chữ cuối, dừng lại ở “đừng nhớ mong”, nhịn không được mà khẽ cười ra tiếng: “Làm sao không nhớ mong được?”
Nàng lấy giấy viết thư, chậm rãi mài mực, khi hạ bút khóe miệng lại nâng lên, thường thường nhẹ giọng đọc ra lời mình viết, một khi cảm thấy quá õng ẹo ra vẻ, liền đổi giấy viết lại. Qua mấy lần như vậy, cuối cùng nàng cũng viết xong tin, bỏ vào phong thư, đặt dưới gối, bình yên ngủ.
Sáng sớm trong hoàng cung, dưới tường cao ngói đỏ bóng các tỳ nữ bận rộn lui tới, Cấm Vệ quân tận chức tận trách canh gác cung điện. Một tỳ nữ vẻ mặt lạnh nhạt vững vàng bưng mâm điểm tâm sáng đi về phía Vãn Vân cung.
Sáng tinh mơ đã bị người gọi dậy, Cố Vân Vãn rất khó chịu. Ở hiện đại nàng rời giường sớm nhất cũng là 7, 8 giờ, thậm chí những ngày không có lớp liền ngủ thẳng tới trưa, thời gian rời giường ở cổ đại sớm hơn hiện đại nhiều.
Tỳ nữ trong cung nàng rất nhiều, trừ hai ám vệ Trần Nhan Linh đưa tới, còn có người Trần Dục Kỳ phái đến chăm sóc nàng, một đám lần lượt tiến lên giúp nàng mặc trang phục.
“Đêm qua vì sao Hoàng thượng không đến cung ta?” Cố Vân Vãn ăn cháo hỏi.
Một tỳ nữ được Cố Vân Vãn coi trọng tiến lên quỳ nói: “Hồi bẩm chủ tử, đêm qua Hoàng thượng lật ra thẻ bài của Trân quý nhân.”
Cố Vân Vãn “vút” một tiếng quét hết đồ ăn trên bàn xuống, trên sàn lập tức “loảng xoảng” đầy chén nát và thức ăn.
Tuy mặt ngoài nàng không hiển lộ, nhưng trong lòng đã mắng chửi Chân Tích Chỉ mấy trăm lần. Trần Dục Kỳ thật là mắt mù, loại kỹ nữ trà xanh như Chân Tích Chỉ mà hắn cũng thích được. Chân Tích Chỉ còn không xinh đẹp bằng Cố Vân Hi tâm cơ kỹ nữ kia, quả thật thiệt thòi hắn nhìn trúng.
Chúng tỳ nữ quỳ xuống hô to: “Chủ tử bớt giận!”
Chỉ có hai ám vệ Trần Nhan Linh phái tới là im lặng quỳ, không nói một lời.
Tầm mắt Cố Vân Vãn đưa về phía bọn họ: “Nhưng người khác ra ngoài cho ta, Nhan Mai Nhan Lan ở lại.”
Chúng tỳ nữ mau chóng tản đi, chỉ còn hai ám vệ nghiêm trang quỳ dưới sàn.
Cố Vân Vãn tới gần bọn họ hỏi: “Trần Nhan Linh phái các ngươi đến để bảo vệ ta đúng chứ?”
Hai người thấp giọng đáp: “Đúng vậy, Cố tiểu thư.”
“Tức là khi ta gặp nạn, các ngươi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?” Cố Vân Vãn mỉm cười.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng nói: “Vâng, Cố tiểu thư.”
Cố Vân Vãn cười lên vô cùng thanh thuần, còn mang vẻ nghịch ngợm: “Vậy giờ ta muốn nhờ các ngươi giúp ta một việc nhỏ, chuyển tặng món lễ vật cho biểu muội ta.”
Ban đêm, hoàng cung yên tĩnh không một tiếng động, dù Cấm Vệ quân võ công xuất chúng cũng không thể phát hiện bóng người linh hoạt lướt đi trên từng mái ngói.
Trần Nhan Linh chỉ dừng chân ở Từ Châu hơn một tháng. Năm nay là năm bất lợi, không chỉ Từ Châu bị mất mùa, mà Giang Nam cũng tao ương nạn úng. Tin cầu viện của quan địa phương bị nàng ngăn chặn, chẳng qua không tiêu hủy, chỉ hoãn lại một khoảng thời gian vừa đủ để nàng đuổi tới Giang Nam.
Trần Dục Kỳ vừa phát kinh phí cứu trị thiên tai ở Từ Châu, muốn lại rút bạc trợ giúp lũ lụt Giang Nam, chỉ sợ lòng có dư mà lực không đủ. Mấy năm trước đánh trận, quốc khố bị tiêu hao vẫn chưa kịp phục hồi, Trần Dục Kỳ lại ham mê hưởng lạc, khó mà lập tức ra tiền. Hơn nữa có đảng Nhan Thái úy trên triều, Trần Nhan Linh không tin ông ngoại không biết nàng muốn làm gì. Phò tá một Hoàng đế bù nhìn khó thành đại sự, hay là theo ngoại tôn nữ của mình xây dựng nghiệp lớn, Trần Nhan Linh cảm thấy nhân tinh như Nhan Thái úy hẳn đã sớm có lựa chọn.
Những kẻ ác ý trữ lương thét giá trên trời ở Từ Châu đều bị nàng xử lý sạch sẽ. Tài sản đoạt được từ bọn nàng không lấy một phân, toàn bộ đều giao cho mấy thương hộ có lương tâm từng mở kho phát cháo giúp nạn dân, coi như mượn hoa hiến Phật.
Rốt cuộc nàng phải về kinh thành, những tài sản này không tiện mang theo. Dù sao mối hời này cũng thuộc dạng há mồm chờ sung rụng, nàng đạt được mà không tốn sức, bán chút nhân tình cho mấy thương hộ này cũng là kiếm bộn, không sợ lỗ.
Nàng không diệt Thái thú Từ Châu.Người này không tính là đại gian đại ác, nhiều lắm là quen thói nịnh nọt mà thôi. Thế lực ác thương ở địa phuỏng quả thật hơi lớn, dám tráng gan đi cùng với Thái thú ra nghênh tiếp nàng, nhìn là rõ bọn họ tự đặt mình ở vị trí nào. Ở Đại Yến, địa vị thương nhân thấp hèn, mà mấy thương hộ này lớn mật như vậy, nói họ không có chỗ dựa trong triều, quỷ mới tin. Trần Nhan Linh để Thái thú lại, coi như trấn áp bọn họ, có mặt hắn bọn họ sẽ không dám hành sự quá mức.
Hành trình Giang Nam xuôi theo dòng nước, đi thuyền nhanh hơn rất nhiều. Gần đến Giang Nam, Trần Nhan Linh để Thái thú lại, coi như trấn áp bọn họ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. mới thấy thủy tai nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều. Quan phụ mẫu vùng Giang Nam là Âu Dương Chí thật đúng là tận chức hơn Thái thú Từ Châu nhiều. Hắn mại hiểm tính mạng mang thủ hạ đi cứu tế, thư tín mà Trần Nhan Linh triệt hạ là do hắn phí hết tâm tư đưa đến kinh thành.
Lúc Trần Nhan Linh đến, nhiều người còn tưởng rằng là viện quân triều đình. Sau đó mới biết Trần Nhan Linh chỉ là đi Từ Châu du ngoạn, thuận tiện móc tiền túi cứu tế bách tính Từ Châu, nghe tin Giang Nam bị lũ lụt, lòng lo lắng an nguy trăm họ, nên mới đổi đường chạy tới Giang Nam.
Âu Dương Chí cả người dính bùn lầy vội vã tiến lên khấu kiến Trần Nhan Linh, cảm động đến nước mắt nước mũi tuôn trài, hù cho Trần Nhan Linh vội vàng phái người đem tấm thân mệt đến thoát lực của hắn về Âu Dương phủ.
Vật tư Trần Nhan Linh mang đến vừa đủ, trên đường nàng còn “vận động” một số thương hộ giàu có vùng khác quyên góp lúa gạo, toàn bộ vận chuyển đến đây.
Hiện giờ vấn đề mấu chốt nhất là, nên trị thủy tai này như thế nào.
Trước đây nàng không học nhiều về thủy lợi, tin tức đa phần là ca ngợi nhân viên chính phủ cứu tế anh dũng, không nói quá trình chống lũ. Kỹ thuật gì đó nàng quả thật dốt đặc cán mai, chỉ biết Đại Vũ* trị thủy dựa vào hai chữ “Khai thông”, nhưng khai thông như thế nào, nàng thật sự không nhớ ra được.
*Đại Vũ: Một vị vua Trung Quốc nổi tiếng với tài trị thủy, tên thật là Hạ Vũ, được Đạo giáo tôn xưng là Thủy Quan Đại đế.
May mắn là trời không tuyệt đường người, ngay lúc mấy người Trần Nhan Linh cắm chân trong phủ Thái thú vùi đầu suy nghĩ suýt bứt trọc tóc, có người quỳ gối trước cửa quan phủ, thay đổi thế cuộc.
- ----
Dany: Tóm tắt chương:
Linh gửi mail cho vợ kiểu “Vợ ơi vợ ơi coi mình đi công tác làm được quá trời luôn nè. Giỏi không? Giỏi không? Vợ nhớ giữ sức khỏe nha.”
Hi một bên hì hì tâm tình nhi nữ với vợ, một bên bồi dưỡng Chân muội để mai mốt lấy ra chơi trò quỷ kế cung đình.
Vãn số nhọ mần mặt ngầu thần bí kéo hai chị gái vô tội đi hãm hại (?) Chân muội.
Chân muội vẫn tung tăng, chữ “muội” trong Chân muội dần dần biến nghĩa thành chữ “muội” trong một từ khác, bệnh tình chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
Trần mũi heo cả chương chỉ xuất hiện 1 là để gái gú, 2 là để chứng thực các đồng đội heooo, 3 là để bị chửi.
Xử xong map Từ Châu, Linh kéo bang hội đi đánh map Giang Nam với nhiệm vụ chủ tuyến là chữa trị hồng thủy. Đang lúc bị minigame làm ngu mặt, một NPC xuất hiện cứu nguy...
Phe Linh sẽ giải quyết thiên tai thế nào? Hi đang âm mưu điều gì và đang giấu Linh điều gì? Liệu Vãn có bỏ được chấp niệm “tui là gái xuyên, tui phải chiếm được tất cả” không? Liệu Linh có bớt chân chó với vợ không?
Chờ chương mới sẽ biết nhé các tình yêu ~~
Cầu vote, cầu comment, cầu động lực. Nếu thấy chỗ sai xin góp ý, có từ gì không hiểu xin đừng ngại hỏi, editor mà thấy chắc chắn sẽ reply và chỉnh sửa. Đa tạ~~