Trần Nhan Linh nhấc màn xe ngựa, hỏi Vệ Nhất đang cưới ngựa đi theo bên cạnh: “Đã tra ra A Nhĩ Mạc gặp ai trong kinh chưa?”
Vệ Nhất cúi đầu đáp: “Hồi bẩm Vương gia, ám vệ chỉ tra được lúc A Nhĩ Mạc đến, Tiên hoàng từng mở yến tiệc tiếp đãi hắn, tất cả các đại thần và gia quyến đều tham dự. Từ đó về sau hắn luôn ở trong trạm dịch, rất ít ra cửa, vài lần ra ngoài chỉ đi Linh Lung các.”
“Linh Lung các? Hắn là hoàng tử một bộ lạc mà còn thiếu y phục sao?” Trần Nhan Linh cảm thấy việc này thật đáng ngờ.
“Vào mấy lần ấy có những ai tới Linh Lung các?”
Vệ Nhất khó xử nói: “Vương gia, mỗi ngày số người ra vào Linh Lung các chiếm hơn nửa kinh thành. Huống hồ đây còn là chuyện từ thời Tiên hoàng còn tại thế, chúng ta có đào ba thước đất cũng không tra được.”
Trần Nhan Linh nhớ rõ cửa hàng trang phục này. Linh Lung các vừa làm xiêm y cho bá tánh, vừa nhận công việc thêu thùa cho cung đình, địa vị ở kinh thành không thấp. Chủ nhân là một thương nhân bình thường, bối cảnh cũng là gia tộc thương nhân, không đáng sợ. Nhưng một hoàng tử bộ lạc phương Bắc sao lại đến cửa hàng kinh thành làm xiêm y?”
“Vậy trước vụ ám sát rừng săn, có thể tra ra những người từng vào Linh Lung các không?”
Vệ Nhất tận trức tận trách đưa tình báo lấy từ Vệ Nhị cho Trần Nhan Linh.
Xe ngựa lay động băng băng tiến tới, Trần Nhan Linh tốn một buổi trưa mới xem xong danh sách.
Trong đó tên một người khiến nàng chú ý nhất: Hồng Oánh.
Hồng Oánh là nha hoàn đắc lực nhất của Cố Vân Hi, nàng đi Linh Lung các đặt làm xiêm y cho Cố Vân Hi là điều đương nhiên. Nhưng Cố Vân Hi là nữ phụ độc ác nhất trong cả bộ tiểu thuyết.
“01, điểm hảo cảm của Cố Vân Hi đối với tôi là bao nhiêu?” Trần Nhan Linh nhẩm gọi hệ thống trong đầu.
[ Độ hảo cảm của Cố Vân Hi đối với ký chủ là 85.]
Trần Nhan Linh bất mãn nói: “Tăng lên nhiều như vậy, sao không nhắc nhở tôi?”
[ Cố Vân Hi chỉ là nhân vật râu ria, 01 không có nghĩa vụ nhắc nhở.]
Lười tranh luận với hệ thống, nhưng Trần Nhan Linh nhớ đến thân phận nữ phụ ác độc của Cố Vân Hi, không nhịn được lo lắng.
Nếu Cố Vân Hi thật sự từng nhúng tay vào việc này, vậy coi như là thông đồng với giặc bán nước. Toàn bộ Đại Yến đều không thể chứa chấp nàng.
Hơn nữa chuyện này trăm triệu không thể để người của nguyên chủ biết. Mấy người Vệ Nhất hận Khuyển Nhung thấu xương, nếu nàng che chở Cố Vân Hi, chủ tớ chắc chắn sẽ ly tâm.
“Việc thích khách các ngươi không cần quá để tâm, bổn vương đã hiểu. Khuyển Nhung dùng mưu kế quanh co như vậy, chứng tỏ bọn họ không đủ sức trực tiếp tấn công Đại Yến ta, tạm thời không lật nổi sóng to gió lớn gì.” Trần Nhan Linh trấn định nói.
Vệ Nhất tuy nghi hoặc, nhưng lời chủ tử là trời, đành cuối đầu nói vâng.
Hành trình Từ Châu cũng không nhẹ nhàng, trên đường có vô số dân chạy nạn Từ Châu từ từ đi đến các địa phương khác. Bọn họ xanh xao vàng vọt, da bọc xương, thậm chí có người đầu bù tóc rối hệt như ma quỷ. Từng đoàn người hữu khí vô lực* mà đi trên đường đất, vừa thấy ai nhìn chỉn chu liền nhào tới vây quanh. Người may mắn chỉ mất chút tiền tài đồ ăn, người xui xẻo thì không những bị cướp bóc sạch sẽ mà còn bị đè xuống đánh một trận.
Ban đầu còn có người không muốn sống mà xông lên hòng đánh cướp đội ngũ ngựa xe của Trần Nhan Linh, lập tức bị các thị vệ ra tay dạy dỗ, cuối cùng không ai dám tiến lên nữa. Tuy nhiên, vẫn có một số người chưa từ bỏ ý định, luôn bám theo sau đội xe, đuổi mãi không đi.
Trần Nhan Linh xuống xe hít thở khí trời, thấy được mười mấy dân chạy nạn theo sau, có già có trẻ, thân hình gầy ốm, ánh mắt âm u như quỷ đói, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương.
“Gọi những người ở đằng sau tới đây.” Trần Nhan Linh hít sâu một hơi nói.
Thị vệ nhanh chóng dẫn người đến, mỗi tội cách thị vệ dẫn người hơi khủng bố, cứ như hung thần ác sát, khiến cho mười mấy người kia lúc đối mặt Trần Nhan Linh liền im như chim cút, thậm chí không dám thở mạnh. Người trước mặt vừa nhìn liền thấy quần áo bất phàm, hơn nữa thị vệ hung ác như vậy, chắc chắn không dễ chọc.
Trần Nhan Linh thở dài, sai người hầu đi xe hàng lấy chút lương khô và nước sạch, đưa tới trước các dân chạy nạn.
“Các ngươi ăn đi, ăn xong bổn vương có việc hỏi các ngươi.”
Trước đồ ăn, ai còn để ý Trần Nhan Linh nói gì, một đám nhào lên ngấu nghiến ăn, bị nghẹn liền ừng ực nốc nước trong.
Có người lanh lợi, vừa ăn xong liền quỳ xuống đất mạnh mẽ dập đầu với Trần Nhan Linh, miệng còn kêu: “Đa tạ ân cứu mạng của quý nhân!”
Có người khởi xướng, những người khác cũng làm theo dập đầu cảm tạ Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh ấm áp cười: “Không cần làm vậy, các ngươi đều là con dân Đại Yến ta, bản vương cho các ngươi thức ăn là vì Đại Yến, không cần đa lễ.”
Bấy giờ mới có người chú ý rằng Trần Nhan Linh tự xưng “bản vương“. Ở Đại Yến này chỉ một nữ tử có thể tự xưng “bản vương”, chính là nữ Vương gia duy nhất của Đại Yến.
Vài người còn đang ăn như sói như hổ dần dần dừng động tác, run rẩy nằm sấp xuống.
“Vương gia thứ tội!”
Cả đám người bắt đầu kêu trời kêu đất xin tha. Vừa rồi bọn họ thế mà muốn ngăn cản xe ngựa của Yến vương, đây chính là vị tướng từng đánh cho Khuyển Nhung tan tác, là người anh hùng thủ vệ bá tánh Đại Yến.
Trần Nhan Linh cười nói: “Người không biết vô tội, bổn vương đi chuyến này cũng là do nghe nói nạn đói ở Từ Châu thật nghiêm trọng, không đành lòng nhìn Đại Yến ta trăm họ lầm than. Những xe lương thực kia đều là để cứu trợ Từ Châu, chẳng qua là cho các ngươi ăn trước tiên thôi.”
Các dân chạy nạn cảm động “bộp bộp” dập đầu, Trần Nhan Linh bảo hạ nhân phân phát chút lương thực cho bọn họ, sau đó phân công vài người hộ tống những người này đến thành trấn gần nhất.
Trần Nhan Linh đến gần tiểu đội trưởng đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị hộ tống dân chạy nạn, nhỏ giọng nói: “Tìm người đầu tiên phát hiện thân phận của bổn vương, làm theo kế hoạch.”
Tiểu đội trưởng chắp tay nói: “Vâng, Vương gia.”
Người trước hết nhận ra Trần Nhan Linh là một nam tử áo xám kiểu thư sinh, tóc dài tán loạn, không thấy rõ mặt, nhưng nghe giọng hẳn là tuổi không lớn, tầm 30. Hắn tựa như người lãnh đạo trong nhóm dân chạy nạn kia, vừa rồi cũng là hắn dẫn bọn họ bám theo đoàn xe không chịu rời đi.
Trước khi lên đường, Trần Nhan Linh từng dặn thủ hạ lúc phát lương thực hãy mời chào vài người dân đi rải rác một ít tin đồn. Theo kết quả điều tra của nàng, khâm sai đại thần Trần Dục Kỳ phái đi giúp nạn thiên tai là môn sinh của Cố tướng, họ Vạn, thích luồn cúi nhận hối lộ. Hơn phân nửa bạc và lương thực cứu nạn thiên tai đều vào túi hắn, vật tư đưa đến Từ Châu từng lớp từng lớp bị bóc lột, không dư thừa bao nhiêu. Đối với tình hình Từ Châu, lượng vật tư ấy quả thực như muối bỏ biển.
Trong mắt một số người, thời điểm phát tài tốt nhất trên đời này ngoại trừ chiến tranh chính là thiên tai.
Lời đồn ngàn vạn, nhưng chỉ cần liên quan đến lợi ích thực tế liền dễ dàng thẩm thấu lòng người. Nam tử áo xám kia lòng dạ sắc bén, linh hoạt thiện biến, là đối tượng lợi dụng hoàn mỹ, chắc chắn sẽ giúp đỡ rất nhiều. Hơn nữa, thị vệ đi theo ngoại trừ bảo vệ nạn dân còn mang nhiêm vụ khống chế hắn, không sợ phản tác dụng.
Càng đến gần Từ Châu, nạn dân càng nhiều. Lương thực Trần Nhan Linh mang đến thật nhanh đã vơi hết phân nửa, lượng còn lại dĩ nhiên không đủ phân phát cho dân Từ Châu.
Thái thú Từ Châu đã biết Trần Nhan Linh sẽ đến, mang một đám người ra đón Trần Nhan Linh.
Vừa vào thành đã thấy khung cảnh thê lương, thậm chí có người dở sống dở chết nằm trên đường cái. Các dân chạy nạn mở to hai mắt hõm sâu nhìn đoàn người lạ.
Trần Nhan Linh chưa từng trải qua nạn đói, nàng luôn cho rằng dù nạn đói tệ đến mức nào, cũng không thể tới mức thi thể đầy đường, nào ngờ thảm tượng trong thành hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
Nàng phái thị vệ thành lập từ đường phát cháo, mỗi ngày một người chỉ được lãnh hai chén cháo trắng, hơn nữa lãnh xong phải ăn ngay tại chỗ, không được mang đi.
Thái thú Từ Châu đứng một bên nghe Trần Nhan Linh ban lệnh, lấy lòng gật đầu, vuốt mông ngựa*: “Vương gia quả là bậc trí giả thiện tâm, cứu trợ kịp thời, quả thật là ánh sáng của Đại Yến ta.”
*Vuốt mông ngựa: Nịnh nọt.
Trần Nhan Linh ngoài cười nhưng trong không người, liếc nhìn hắn: “Vy Thái thú đây là chiết sát bổn vương, Hoàng thượng chẳng lẽ không phải ánh sáng của Đại Yến ta hay sao? Chẳng lẽ Vy Thái thú cho rằng Thiên tử không xứng soi sáng Đại Yến?”
Vy Thái thú sợ đến mức tái mặt, quỳ xuống xin tha, các lão bản cửa hàng lớn và tiểu quan sau lưng cũng vội vàng quỳ theo.
Đám quan địa phương này giỏi nhất là trò gió chiều nào theo chiều ấy, ỷ mạnh hiếp yếu. Xem bọn họ toàn thân mỡ béo, hoàn toàn không giống người sống trong thời kỳ mất mùa là biết bản lĩnh cao thế nào. Nếu Trần Nhan Linh cho phép nạn dân mang cháo về, khó tránh sẽ có kẻ muốn đục nước béo cò, vét lương thực nàng mang đến bỏ vào túi của mình.