Dany: Đọc tới đoạn lôi cuốn mà phải chờ lâu mệt lắm ha mấy bạn? Thôi, chờ 1 ngày thôi, nè đọc đi =))
-----
Trần Nhan Linh buông tay, ngồi xổm xuống nhặt huân chương đồng lên. Ánh mắt nàng dần ám trầm, huân chương đồng khắc chữ “Nhan”, tên hung thủ xếp đặt lần ám sát này chắc chắn muốn giá họa cho nàng, nhưng thủ đoạn đúng là quá thấp kém, ai chẳng thể tùy tiện chế tạo mấy tấm huân chương khắc chữ “Nhan”? Trần Dục Kỳ mà tin mới có vấn đề.
Nhưng vạn nhất Trần Dục Kỳ tin thì sao? Mặc kệ thật giả, hắn chính là nguyện ý tin rằng đây là thích khách Trần Nhan Linh phái tới.
Xem ra vụ ám sát này không đơn giản như vậy.
Trần Nhan Linh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dục Kỳ đang được thị vệ vây quanh, nàng nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói: “Ấu trĩ.”
Không biết Trần Dục Kỳ có phát hiện hay không, nhưng Cố Vân Hi đứng bên người nàng thì nghe được rõ ràng.
Cố Vân Hi dĩ nhiên cũng đoán được có người muốn giá họa Trần Nhan Linh, nàng nói nhỏ: “Yến vương muốn giữ lại người sống?”
Trần Nhan Linh kinh ngạc nhìn nàng một cái, rồi mới chú ý đến bên kia có mấy tên thích khách giả vờ không địch lại bị bắt, nhìn dáng vẻ những người này đều là đã có kế hoạch.
Một khi đã như vậy, tuyệt đối không thể để lại người sống.
Trần Nhan Linh kéo tay Cố Vân Hi, muốn đưa nàng đến chỗ Cố để tránh né thích khách, Cố Vân Hi nhìn nàng lắc đầu: “Gia phó sẽ không quản ta.”
“Nha hoàn của ngươi đâu?”
“Nàng bị người ta đẩy đụng phải cột trụ mà té xỉu rồi.”
Thời khắc mấu chốt lại tuột dây xích, Trần Nhan Linh hung hăng xem thường Hồng Oánh một phen. Không còn cách nào, nàng đành phải mang Cố Vân Hi ra ngoài điện.
Quả nhiên có một đoàn Cấm Vệ quân đứng thủ ngoài điện, tuy rất nhiều người đã vào trong điện chém giết thích khách, nhưng còn một phần đứng tại chỗ đợi lệnh.
Mà những Cấm Vệ quân đứng đợi lệnh này, đều là người của Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh giao Cố Vân Hi cho bọn họ bảo vệ, rồi mới chọn ra mấy người võ công xuất chúng, nói nhỏ vài câu bên tai bọn họ.
Sau đó mấy người lại cùng xông vào trong điện.
Nơi nào Trần Nhan Linh đi qua, một người sống đều không giữ, huân chương đồng trên người thích khách bị mấy Cấm Vệ quân theo vào bất động thanh sắc xử lí. Những Cấm Vệ quân vào điện trước còn đang bừa bãi giao chiến với thích khách, sau khi mấy người Cấm Vệ quân của Trần Nhan Linh tiến vào liền vung kiếm giết hết thích khách trước mặt bọn họ, ngay cả kia mấy tên thích khách vờ không địch lại bị bắt, cũng bị kia mấy Cấm Vệ quân này “lỡ tay” giết chết.
Hệ thống sợ Trần Nhan Linh không xem được tình cảnh máu me như vậy, ngay lúc nàng động thủ cứu nữ chính liền giúp nàng che chắn huyết tinh. Vậy nên trong mắt Trần Nhan Linh, nàng chính là thấy chung rượu, đũa bạc của nàng bay qua, đám thích khách phun một đống mosaic rồi liền ngã xuống.
Mấy chục thích khách, trong khoảnh khắc đều bị diệt khẩu. Trên người Trần Nhan Linh khó tránh dính chút máu tươi, nhưng nhờ nàng mặc y phục màu đỏ sậm nên cũng không nhìn ra gì. Nàng tiện tay lấy ra tấm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi máu trên tay mình, trong lòng vô cùng buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ như không chút để ý.
“May mà Hoàng Thượng không có việc gì, bằng không này những thứ đồ hỗn xược này chết không đủ bồi tội.”
Trần Dục Kỳ nhìn Trần Nhan Linh đứng giữa điện, hồng y đỏ rực như máu, lúm đồng tiền như hoa. Trong mắt hắn, hệt như một lệ quỷ.
Người hắn phái tới bị giết không còn một ai, thậm chí bao gồm không ít thị vệ bị mấy tên Cấm Vệ quân đến sau trong lúc hỗn loạn mà “lỡ tay” ngộ sát.
Những huân chương trên người thích khác, hẳn là đã sớm bị mấy tên Cấm Vệ quân kia cầm đi.
Rõ ràng chỉ kém một chút, chỉ cần Trần Nhan Linh đêm nay khó thở rút kiếm, hắn thế nào cũng tìm được lý do xử trị nàng. Thân là người ngoài cung lại dám mang binh khí vào cung, còn đóng quân ngoài cung, tùy tiện cái nào cũng có thể ghép nàng vào tội dĩ hạ phạm thượng hoặc là mưu nghịch. Rõ ràng vừa rồi nàng đang định rút kiếm, vì sao lại dừng lại! Ngay cả kế hoạch giữ người sống hoặc dùng huân chương đồng để vu hãm nàng, hết thảy đều bị Trần Nhan Linh dẫn người huỷ hoại.
Trần Dục Kỳ giận dữ, thề phải tìm ra độc thủ an bài lần ám sát đêm nay. Vẻ giả vờ kinh giận của hắn trong mắt Trần Nhan Linh, y hệt như tên hề nhảy nhót vậy.
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm. Trần Dục Kỳ tức giận, cả đám quan lại liền quỳ rạp xuống đất thỉnh tội, việc này liền giao cho Đình úy phủ truy xét.
Trang Đình úy của Đình úy phủ là khối xương cứng, thuộc loại thần tử khó thuần phục, hắn mặc kệ ai làm hoàng đế, ta cứ xử trí theo lẽ công bằng, ai cũng đừng hòng lừa dối qua mặt ta.
Trần Nhan Linh không sợ hắn, nếu ai làm hoàng đế cũng được, vậy nàng làm hoàng đế cũng được.
Chính vì vừa rồi hệ thống bỗng dưng phát một nhiệm vụ chi nhánh.
【 Đinh! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh: Mưu quyền soán vị, nhất thống Đại Yến, ngài xứng đáng! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sẽ được thưởng 1000 tích phân. 】
Trần Nhan Linh liền suy xét có nên tiếp nhần nhiệm vụ chi nhánh này hay không, 1000 tích phân tương đương với phần thưởng nàng hoàn thành một tiểu thế giới. Nếu tiếp nhận thì phỏng chừng kết cục của Trần Dục Kỳ sẽ rất khó coi, nếu nam chính chết, nữ chính lỡ như không cao hứng một cái mà đi tìm chết, vậy nhiệm vụ của nàng sẽ thất bại rồi.
Binh lực trong tay nguyên chủ đã sớm mạnh hơn triều đình, khởi binh tạo phản cũng không khó, khó là làm sao tìm được một cái cớ tốt để khởi binh.
Chuyện ám sát tối nay kinh động toàn bộ kinh thành, mỗi người xuất cung đều bị soát người kiểm tra. Vãn Long kiếm của Trần Nhan Linh giấu vô cùng kỹ lưỡng bên hông, cung nhân lục soát thế nào cũng không tìm ra, chưa kể bọn họ cũng không dám quá trắng trợn với nàng.
Thanh hầu dâng lên gánh hát là người đầu tiên bị vấn tội, tạm thời bị Đình Úy phủ mang đi. Còn Trần Nhan Linh, Đình Úy phủ không tìm thấy bất kỳ lý do gì để bắt nàng, nàng tuy rằng giết hết đám thích khách khiến cho vụ việc không nhân chứng, nhưng nàng hộ giá có công, có mất kiếm đâm về phía Trần Dục Kỳ đều là do nàng ngăn lại, tuy rằng bổn ý của nàng là cứu nữ chính.
Trần Nhan Linh đoán Thanh hầu nhiều lắm chỉ bị Đình Úy phủ lột mất một tầng da mà thôi. Rốt cuộc hắn vẫn có chút quan hệ với Trần Dục Kỳ, trước khi Trần Dục Kỳ lập Hoàng hậu, Huệ Phi không thể nào có ý sai người ám sát Hoàng đế. Chuyện lần này Thanh hầu chỉ là đâng cho Trần Dục Kỳ một thanh đao thôi.
Cẩn thận ngẫm lại, chuyện huân chương đêm nay, ngoại trừ người của Trần Nhan Linh, không còn nhân chứng nào, Trần Nhan Linh liền rất vui vẻ mà ngâm tiểu khúc ngồi xe ngựa trở về.
Cuối cùng hệ thống nhắc nhở nàng một việc.
【 Nữ phụ Cố Vân Hi cũng biết chuyện huân chương đồng, xin ký chủ mau chóng xử lý. 】
Trần Nhan Linh vẻ mặt cứng đờ, Cố Vân Hi xác thật biết việc này. Một người địch ta khó phân rõ, đúng thật là nhân tố không xác định.
“01, chuyện này liên quan gì đến cô? Xử lý hay không là việc của tôi.”
Hệ thống đột nhiên trầm mặc, hơn nửa ngày cũng không phản ứng. Trần Nhan Linh cứ cảm thấy nó đang giận dỗi, một cái hệ thống lạnh như băng mà còn biết dỗi, thật là kỳ quái.
“Ấy ấy, tôi thuận miệng nói thôi mà. Đúng rồi, tiến độ nhiệm vụ được bao nhiêu?”
Hệ thống giọng không chút âm điệu mà trả lời.
【 Tiến độ nhiệm vụ 60%, tích phân khen thưởng 300 điểm, vừa rồi đổi đạo cụ “Mosaic vương” tiêu hết 200 tích phân, tích phân hiện giờ là 400 điểm. 】
Trần Nhan Linh bĩu môi, thật là một cái hệ thống keo kiệt bủn xỉn, một đạo cụ mosaic thế mà lấy giá 200 điểm tích phân.
Nói nào ngay, Cố Vân Hi xác thật là một nhân tố khó kiểm soát, Trần Nhan Linh vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết.
“Độ hảo cảm của nữ phụ với tôi là bao nhiêu?”
【 Độ hảo cảm của nữ phụ với ký chủ là 40. 】
“Ít như thế? Còn không bằng một nửa Uyển Oánh.”
【 Ký chủ ngài nên biết đủ đi, độ hảo cảm của nữ phụ với những người khác đều là số âm, trừ Hồng Oánh. 】
Cũng đúng, nữ phụ phản diện sao? Chính là số hận trời hận đất mà.
Vả lại, độ hảo cảm của nàng với mình phỏng chừng cũng là vì mình cứu nàng hai lần, tuy rằng lần đầu tiên xác thật là cứu lầm người, nhưng tốt xấu gì cũng là cứu không phải sao? Phỏng chừng những hảo cảm này đều là cảm kích.
Trần Nhan Linh nhớ lại cái nhìn của Uyển Oánh dành cho nàng trước khi nàng rời khỏi cửa cung, lại liên tưởng đến lời nàng nhắc nhở hôm nay. Xem ra Uyển Oánh đã quyết định, giữa hoàng tỷ và bào huynh, hẳn đã có lựa chọn.
Nói không chừng đây là lần cuối cùng Uyển Oánh giúp nàng, Trần Nhan Linh cảm thấy Uyển Oánh đã chọn Trần Dục Kỳ, rốt cuộc đó là ca ca ruột yêu thương nàng nhất.
Trần Nhan Linh vén bức màn cửa sổ xe ngựa, nhìn những hàng rong hai bên đường phố, đèn lồng đủ mọi màu sắc chiếu sáng đường cái, dù kém ánh sáng ban ngày, nhưng đã đủ để thắp sáng cả bóng đêm.
“Vệ Nhất, trước tiết Nguyệt Tịch nhớ đưa thiệp tới Cố phủ.”
Vệ Nhất cưỡi ngựa đến gần cửa sổ xe, cúi đầu nói: “Vâng, Vương gia. Có cần đưa chút bái lễ đến Cố phủ hay không?”
Trần Nhan Linh gật đầu: “Đưa, liền đưa chút đồ nữ nhi gia yêu thích đi. Son phấn, lăng là tơ lụa gì đó đều chiếu theo chi phí trong phủ bổn vương mà đưa qua, nói là tặng cho Cố Tam tiểu thư.”
Vệ Nhất mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thực sự cả kinh: “Chiếu theo chi phí trong phủ Vương gia, vậy chẳng phải là cấp bậc bằng với hậu phi cung đình sao? Vương gia có hành động này, ắt sẽ bị nghi kỵ.”
Trần Nhan Linh khẽ cười một tiếng: “Không ngại, cứ làm theo lời bổn vương là được, chỉ sợ Trần Dục Kỳ tên nhãi ranh này không nghi mà thôi.”
Nàng nếu giao hảo với Cố Vân Hi, vậy chính là giao hảo với Cố tướng, mà Trần Dục Kỳ lại đa nghi. Người chủ yếu bày mưu tính kế sau lưng Trần Dục Kỳ chính là Cố tướng, không xử lý Cố tướng trước, muốn động Trần Dục Kỳ còn hơi khó.