Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người 

Chương 9: Chương 9: Về Cố phủ




Sau khi Trần Nhan Linh đi, Cố Vân Hi được Cấm Vệ quân cung cung kính kính đưa đến cửa cung. Đám thị vệ canh giữ cửa cung thấy vậy vẻ mặt đều ngây ra. Những Cấm Vệ quân này quan chức cao hơn thủ vệ như bọn họ nhiều, vậy nên bọn họ cũng không dám bàn luận gì. Người có dung mạo như Cố Vân Hi bọn họ gặp không ít, nhưng khí chất khó quên của Cố Vân Hi thì bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là Cố Tam tiểu thư không được sủng ái nhà Cố tướng đây mà.

Mấy người Cấm Vệ quân này mang quan ủng đặc chế, vừa thấy ủng của họ, thị vệ liền lập tức khom người nghênh đón.

Cấm Vệ quân được kết hợp từ Thủ Vệ quân kinh thành và Nhan gia quân của Trần Nhan Linh. Trần Dục Kỳ lăm le triệt hạ Nhan gia quân của Trần Nhan Linh đã lâu, nhưng lại kiêng kị thế lực nàng. Dưới tay hắn, người Nhan gia quân trong Cấm Vệ quân chỉ còn không quá mười người. Mười người này phần lớn đều giữ chức vị quan trọng, Trần Dục Kỳ tạm thời không tìm thấy lý do động đến bọn họ.

Trong số đó, Nhan Liễu Ngọc có quan chức cao nhất. Hắn chính mắt nhìn thấy Yến vương mang Cố Vân Hi ra, mấy người bọn họ tuy rằng được xếp vào Cấm Vệ quân, nhưng bọn họ vẫn trung với Nhan gia quân, tức là trung với Trần Nhan Linh. Nghĩ đến tin đồn đáng sợ rằng chủ tử nhà mình ưa thích nữ tử mềm mại, hắn liền không dám nhìn thẳng Cố Vân Hi, mấy thuộc hạ thấy vậy cũng vâng vâng dạ dạ với Cố Vân Hi.

Cố Vân Hi thấy họ như thế cũng hơi ngạc nhiên. Nhìn lại bộ dáng trốn tránh của Nhan Liễu Ngọc, nàng thầm sáng tỏ trong lòng, nhưng nàng lại không giải thích. Hiểu lầm thì càng tốt, hiểu lầm như vậy đối với nàng có lợi mà không hại.

Cố Vân Hi là thứ nữ, không có đạo lý bỏ lại người nhà mình mà tự về trước, vì thế nàng liền đứng ở cửa cung chờ người Cố phủ.

Nhan Liễu Ngọc nhíu mày nhìn Vân Hi run rẩy trong gió lạnh, bèn lệnh cho thủ hạ đi kêu cung nữ lấy kiện áo choàng cho Cố Vân Hi.

Cố Vân Hi tiếp nhận áo choàng trong tay cung nữ, mỉm cười gật đầu với cung nữ: “Đa tạ.”

Cung nữ bị nữ tử đẹp như thế nhìn chăm chú, bất đỏ mặt, thưa dạ gật đầu: “Tiểu thư lời này chiết sát* nô tỳ!”

* Trong trường hợp 1 người hành lễ (ví dụ như vái dài) với 1 người khác, người kia thấy lễ không hợp (vị trí, tầng lớp...) sẽ nói “chiết sát” mình, tức là xấu hổ không xứng với lễ đó. (Nguồn: Sưu tầm.)

Cố Vân Hi không đáp, cung nữ này hẳn không biết nàng là thứ nữ Cố phủ. Chắc nàng ta thấy thái độ của Nhan Liễu Ngọc nên liền cho rằng nàng là thiên kim nhà nào.

Qua hồi lâu người Cố phủ rốt cuộc cũng ra ngoài, mặt mỗi người đều mang nét kinh hoảng không giấu được, y phục không chỉnh tề, trên người vừa vết bẩn vừa vết máu, không biết là máu của họ hay của ai. Có người rơi trâm cài, đầu tóc tán loạn, thậm chí có người rách cả váy áo, trông vô cùng chật vật.

Ngay cả Cố Vân Vãn một mực luyến tiếc không muốn rời khỏi Trần Dục Kỳ trên người cũng có vết máu bắn đến từ tên thích khách Trần Nhan Linh giết chết. Một đám người vừa sợ vừa mệt, nghiêng ngả lảo đảo nương theo gia phó và nha hoàn dìu mà đi ra, Cố Vân Hi thấy vậy tâm tình liền vô cùng thoải mái.

Cố Vân Hi mặc bộ váy dài, dung mạo như quan ngọc, thanh lãnh như vầng trăng, búi tóc đoan chính, thần thái tự nhiên, chỉ có góc váy dính chút vết bẩn. Nàng khoác áo lông chồn, cung nữ đứng sau lưng, bên cạnh có mấy người Cấm Vệ quân cúi đầu canh giữ, cứ như vậy đứng trước mặt người Cố phủ, khiến sắc mặt bọn họ không thế nào đẹp được.

Đặc biệt là Cố Vân Vãn, nàng chính mắt nhìn thấy Trần Nhan Linh cứu mình xong lập tức liền chạy đi cứu Cố Vân Hi. Chẳng lẽ Trần Nhan Linh vẫn luôn không chiếm được mình, nên mới đánh chủ ý lên người thứ muội mình? Thật sự là cực kỳ tuỳ tiện, một thứ nữ không lên nổi mặt bàn cũng vào được mắt Trần Nhan Linh, quả nhiên nữ nhân và nữ nhân chẳng qua là tùy tiện chơi chơi mà thôi.

Cố Vân Hi thích nhìn các loại vẻ mặt khó coi của những người này, buồn cười y như vai hề trong tràng kịch, thì ra hư vinh do quyền thế mang đến có thể khiến người mê muội như vậy. Người có quyền thế nhất Đại Yến này, cũng không phải Hoàng đế, mà là Yến vương.

Cố tướng nhận biết Nhan Liễu Ngọc của Cấm Vệ quân, người này xuất thân Nhan gia quân, từng đi theo Trần Nhan Linh ra chiến trường. Hắn từng nhiều lần góp lời, khuyên Trần Dục Kỳ nghĩ cách giết hoặc là hàng chức toàn bộ người Nhan gia quân trong Cấm Vệ quân, nhưng người ta có quân công, muốn giết phải có tội lớn mới được. Quân công của những người theo Trần Nhan Linh đánh giặc thật không phải loại người rượu cơm no say quen sống thanh nhàn trong Cấm Vệ quân có thể so được.

Hồng Oánh đi ra cuối cùng, cả người trông càng chật vật, trên trán còn có máu, phỏng chừng là máu của nàng. Nàng tỉnh lại tìm trong điện thật lâu nhưng vẫn không thấy Cố Vân Hi, hiện giờ thấy Cố Vân Hi êm đẹp đứng bên cửa cung, vừa mừng vừa sợ. Nàng chực tiến đến hỏi thăm, nhưng thấy tiểu thư nhà mình sạch sẽ chỉnh tề như thế, mình thì lại giống dân chạy nạn, nàng cũng không dám tới gần.

Thấy Cố tướng đen mặt tới cực điểm, Cố Vân Hi mới thu lại nét đắc ý, trở về tư thái ốm yếu, triệu Hồng Oánh tới đỡ nàng.

Cố Vân Hi gần đây xem như thư thái, sau khi hồi phủ liền thường nhớ đến ngày ấy lòng bàn tay mềm ấm khi Trần Nhan Linh kéo lấy nàng. Đã mấy ngày không thấy tin tức Trần Nhan Linh, nhưng nàng cũng không vội, nàng có lòng tin. Trần Nhan Linh vốn hướng về Cố Vân Vãn, nhưng gần đây lại thái độ khác thường mà đối đãi nàng tốt như vậy, theo nàng quan sát, ánh mắt Trần Nhan Linh nhìn Cố Vân Vãn không hề có tình ý, ngược lại thường thường có chút không kiên nhẫn, những người khác chỉ sợ đều bị tin đồn trong kinh lừa.

Hồng Oánh bưng một chén thuốc mùi cực kỳ hắc vào phòng, thấy Cố Vân Hi lại nhìn ra ngoài cửa sổ mà phát ngốc, bèn thở dài: “Tiểu thư, đến giờ uống thuốc.”

Mí mắt Cố Vân Hi khẽ run, quay đầu lại nói: “Ừ, hôm nay trong phủ nhưng có chuyện gì mới không?”

Hồng Oánh đưa chén thuốc cho Cố Vân Hi rồi đứng sang một bên, nghiêng đầu nói: “Dạ có, trưa nay, phu nhân nói phần thưởng Hoàng thượng ban cho Đại tiểu thư lát nữa sẽ đưa vào phủ, bảo tất cả mọi người trong phủ đến đại đường cung nghênh.”

Cố Vân Vãn liều mình hộ giá, xác thật nên có ban thưởng, chẳng qua thích khách kia chính là Trần Nhan Linh giết chết, chẳng lẽ không ban thưởng Trần Nhan Linh sao? Cố Vân Hi lắc đầu, cau mày uống cạn thuốc đắng.

Hồng Oánh đau lòng nhìn Cố Vân Hi: “Tiểu thư bệnh này đến lúc nào mới khỏi hẳn đây chứ? Ngài cứ phải uống thuốc như vậy thật sự là trông mà đau lòng.”

Chủ tớ hai người tùy ý trang điểm một phen liền đi đại đường chờ ban thưởng của Hoàng thượng đưa đến Cố phủ.

Trong Cố phủ ngoại trừ hai vị Đại tiểu thư và Tam tiểu thư như nước với lửa, còn có một vị Cố nhị tiểu thư lấy hình tượng thanh lãnh nổi danh kinh thành, Cố Vân Cẩm. Nàng tuy cũng là thứ nữ như Cố Vân Hi, nhưng mẹ đẻ nàng là người có chút thân phận, danh phận thấp kém như Mộ nương, hơn nữa Cố Vân Cẩm tính tình cao lãnh, không tranh không đoạt, tránh xa hai vị tiểu thư nhiều thị phi, vậy nên sống thư thái hơn hai người các nàng nhiều.

Cố tướng và Cố phu nhân ngồi chủ vị, Nhị phu nhân và Cố Vân Cẩm ngồi bên trái, bên phải là Cố Vân Vãn và chất nữ Chân Tích Chỉ của Cố phu nhân, dù Cố Vân Hi không vui, cũng chỉ đành bưng gương tươi cười ngồi xuống vị trí thấp nhất.

Cố Vân Vãn thì thái độ hiện rõ hơn nhiều, vẻ mặt hưng phấn chờ Trần Dục Kỳ ban thưởng cho mình, thường thường còn mở miệng châm chọc Cố Vân Hi một phen. Nàng tuy là xuyên qua mà đến, không trương dương ương ngạnh như nguyên chủ, nhưng ở hiện đại cũng là tính tình dỗi trời dỗi đất, ghét nhất chính là tâm cơ girl như Cố Vân Hi.

Huống hồ Cố Vân Hi có bộ mặt câu đi hồn người, xem thế nào cũng làm nàng khó chịu trong lòng, tâm cơ lại thâm trầm, không biết có thể câu đi Trần Dục Kỳ của nàng hay không.

Cố Vân Hi dăm ba câu nói lại nàng, nhưng cũng không thể quá gay gắt, rốt cuộc Cố tướng còn ngồi đây. Cố tướng rất coi trọng phân chia đích thứ, hơn nữa trong số mấy nữ nhi, người hắn không thích nhất chính là Cố Vân Hi – người có tâm tư nhiều nhất.

Khi còn nhỏ Cố Vân Hi vì đoạt được đồ vật mình muốn mà hãm hại Cố Vân Vãn, khi đó thủ đoạn của nàng trong mắt người lớn còn vô cùng vụng về, nhưng lại thành công khiến cho Cố tướng chú ý. Đáng tiếc Cố tướng ghét nhất chính là loại nữ tử tự cho là thông minh này, nữ nhân nên thành thành thật thật mà làm khuê nữ, an phận ở trong nhà. Cố Vân Hi từng muốn lấy lòng hắn mà đi đọc sách, làm bộ lơ đãng nhắc tới việc triều đình, khiến hắn rất phản cảm.

- --

Dany: *Bò bò bò* Các bạn chờ mình nhé, chương sau sẽ có vào một ngày mong là không quá xa xăm *tiếp tục bò bò bò*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.