Bạo Quân – Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

Qua năm đảo mắt liền tới tháng hai, thời tiết càng ngày càng tốt hơn, hoàng đế đột nhiên ngã bệnh.

Nguyên bản chỉ là ho khan do nhiễm thương hàn, không biết như thế nào vẫn luôn không tốt, thời điểm đến tháng hai lại càng phát ra nghiêm trọng hơn, cơ hồ không xuống giường được, mỗi ngày dược không ngừng miệng, lại một chút khá hơn cũng không có.

Chử Thiệu Lăng thân là con trưởng muốn đi trông bệnh, tự nhiên không cần hắn thật sự phải làm gì, bất quá là đem dược ngự y ngao tốt đưa qua, lại nhìn thoáng qua hoàng đế từng ngụm từng ngụm uống, hoàng đế một chén dược một chén dược rót hết, không hề hiệu quả.

Thái hậu nổi giận, vẫn luôn trách cứ ngự y vô dụng, nhìn người bên cạnh cũng tức giận, quở trách phi tần phụng dưỡng không tốt, Thục phi Nhàn phi phải quản việc lục cung, năm sau bận rộn nhất thời chăm lo không đến cũng có thể tha thứ, trên phi vị chỉ còn có Lệ phi không có việc gì phải vội lại không hầu hạ tốt, Thái hậu trong lòng sốt ruột, ngay từ đầu phát hỏa trên người Lệ phi mấy lần, đem Lệ phi cấm túc sau lại lôi đến mắng không còn một mảnh.

Trên triều có các đại thần nội các xử lý cũng xem như hoàn hảo, chính là lập tức liền tới vụ cày mùa xuân tháng ba, theo truyền thống thời gian này các vị hoàng đế đều phải đích thân đi ra ngoài thành thân canh, lấy này làm trọng nông khuyên nhủ, hi vọng năm được mùa, hiện giờ hoàng đế bệnh thành dạng này tất nhiên là không thể đi.

Thái hậu nghĩ chuyện thân canh, buổi tối lúc ít người cùng hoàng đế đề cập, chậm rãi nói: “Hoàng đế thân mình như vậy, tự nhiên là không nên hoạt động, không bằng phái một vị hoàng tử đi thay hoàng đế đi, không chậm trễ chính sự.”

Hoàng đế vừa mới uống một chén ngân nhĩ tuyết lê, ho khan tốt hơn một chút, nghe vậy trầm mặc.

Hoàng đế năm nay vừa mới ba mươi chín tuổi, đã bắt đầu để bụng chuyện Thái tử.

Triều thần thường thường nhắc tới, phi tần hữu ý vô ý ám chỉ, các hoàng tử trong tối ngoài sáng đấu nhau, này đó đều làm hoàng đế phiền lòng, bất luận hoàng đế nào cũng sẽ không thích người khác thường nhắc tới vấn đề Thái tử, chấp nhất của nam nhân với quyền lực là tuyệt đối, hoàng đế bị bệnh càng mẫn cảm cái này.

Thái hậu cùng hoàng đế là mẫu tử liên tâm, tự nhiên biết tâm sự hoàng đế, thấy hoàng đế không trả lời tiếp tục nói: “Không bằng để Lăng nhi thay hoàng đế đi thôi, hiện giờ không lập Thái tử, cũng chỉ có thể cho đứa con lớn đi qua.”

Thái hậu lần này không nói “con trai trưởng”, đôi mày hoàng đế cũng buông tha một chút, chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, thản nhiên nói: “Mẫu hậu suy nghĩ chu toàn.”

“Chỉ ngóng trông hoàng đế sớm ngày khỏe mạnh.” Thái hậu đỏ hốc mắt, “Mẫu hậu mỗi ngày đều niệm kinh vì ngươi, như thế nào còn sẽ sinh bệnh? Ngươi đây là muốn mệnh ai gia sao….”

Hoàng đế bệnh tâm là tối nhuyễn, vội vàng nói: “Khiến mẫu hậu quan tâm, đều là nhi tử sai lầm.”

Thái hậu đem chén trà cung nhân dâng lên đưa cho hoàng đế, thấp giọng nói: “Biết sai liền sớm ngày khỏe lại, cả một đám Tôn nhi cả ngày làm ai gia quan tâm còn chưa đủ, hiện giờ ngươi cũng đi theo thêm phiền, nhớ kỹ cho ta.”

Hoàng đế cười cười, cầm lấy chén trà trên tay Thái hậu uống một ngụm, trầm mặc một khắc nói: “Chuyện cày bừa vụ xuân, cho Lăng nhi thay trẫm đi thôi.”

Thái hậu cười khẽ: “Lăng nhi tất nhiên có thể làm tốt.”

Chử Thiệu Lăng khi nhận được ý chỉ cũng sửng sốt, hoàng đế ốm đau không tốt, việc cày bừa vụ xuân hắn cũng từng nghĩ qua là sẽ đưa xuống cho hắn, chính là không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.

Hoàng tử thay Hoàng đế ra khỏi thành cử hành đại điển cày bừa vụ xuân, rất nhiều cấp bậc lễ nghĩa không giống trong dĩ vãng, lễ bộ quan viên lải nhải nửa ngày trình tự cày bừa vụ xuân bên tai Chử Thiệu Lăng, cuối cùng nói: “Hoàng thượng còn ở trong cung, cấm quân tự nhiên không thể động, thần nghĩ….”

“Đây là tự nhiên.” Chử Thiệu Lăng cười cười, “Phái kị binh dũng mãnh doan hộ vệ là được rồi, không dám lao động cấm quân.”

Lễ bộ quan viên cũng biết tân Thống lĩnh kị binh dũng mãnh doanh Vệ Chiến là do Chử Thiệu Lăng đề bạt đi lên, biết nghe lời phải: “Là, nghe nói kị binh dũng mãnh doanh Vệ Chiến tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng là người ổn trọng trưởng thành, kị binh dũng mãnh doanh bảo vệ Đại hoàng tử tất nhiên sẽ không ra sai lầm.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười, quay đầu nhìn qua Vệ Kích đứng phía sau, lại cùng Lễ bộ Thượng thư thương nghị một chút chi tiết cày bừa vụ xuân rồi trở về Bích Đào uyển.

Thời điểm chỉ còn hai người trong tẩm điện, Vệ Kích nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thần thay gia huynh đa tạ điện hạ dìu dắt.”

Chử Thiệu Lăng nghe vậy nhịn không được trêu đùa: “Không cần thay Vệ Chiến, bất quá đều là vì ngươi, liền chỉ một câu đa tạ?”

Vệ Kích đỏ mặt, không biết nói tiếp làm sao, ngẩn người do dự nói: “Ngày mai là ngày thần được nghỉ, gia huynh…cũng đang được nghỉ.”

Chử Thiệu Lăng nướng mày nở nụ cười, từ lúc năm trước Vệ Kích về nhà một chuyến mang về một thân vết thương sau Chử Thiệu Lăng cũng chưa từng cho hắn lại về nhà, lần này Vệ Kích đã một tháng không đi trở về, xem ra là nhớ nhà, Chử Thiệu Lăng khai ân, cho phép Vệ Kích về nhà một ngày.

Chử Thiệu Lăng sợ Vệ Kích ủy khuất trong lòng, lại dỗ nói: “Ta là sợ ngươi trở về lại bị đánh, chờ sau khi phụ thân ngươi đi nhậm chức nhất định không ngăn cản ngươi về nhà.”

Lần này ngày nghỉ Chử Thiệu Lăng để Vệ Kích đem theo hai phong thư trở về, một là cho Vệ Minh, khen Vệ Chiến cùng Vệ Kích vài câu, ngôn ngữ mơ hồ, ám chỉ việc hôn nhân của hai người không cần định vội, Vệ Minh xem như thông minh, hẳn là có thể hiểu được ý tứ của mình. Một phong khác là cho Vệ Chiến, Chử Thiệu Lăng làm Vệ Kích ở chỗ không người đưa cho Vệ Chiến, trong thư viết cái gì Vệ Kích cũng không biết.

Lập tức đến ngày hai mươi tám tháng Hai, Khâm Thiên giám xem là ngày tốt, hôm nay sáng sớm Chử Thiệu Lăng trước tiên đi Thừa Càn cung thỉnh an Hoàng đế, lại đi Từ An điện một chuyến, cuối cùng từ Chử Thiệu Nguyễn Chử Thiệu Dương chờ người đưa ra cung.

Sau khi xuất cung còn có nửa ngày lộ trình phải đi, Chử Thiệu Lăng cũng không câu nệ, xuống ngựa đi vào xe ngựa, thuận tiện nhấc theo Vệ Kích.

Chử Thiệu Lăng hôm nay mặc một thân tử sắc lễ bào, tử sắc gấm vóc đẹp đẽ quý giá bên trên dùng chỉ vàng thêu giao long đồ đằng, tinh xảo phi phàm, Chử Thiệu Lăng lên xe liền lôi kéo Vệ Kích để hắn ngồi bên cạnh mình, Vệ Kích sợ đè nặng quần áo Chử Thiệu Lăng vội thấp giọng la lên: “Điện hạ đừng làm rộn…bên ngoài nghe thấy.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Ai nháo ngươi, còn hai canh giờ đi đường, cưỡi ngựa không mệt mỏi sao?”

“Chỉ là hai canh giờ sẽ không mệt.” Vệ Kích vốn là xuất thân cận vệ doanh, điểm ấy vất vả hiển nhiên không để trong lòng, “Điện hạ mệt?”

“Không.” Chử Thiệu Lăng lắc đầu mỉm cười, đem một đĩa điểm tâm để sẵn trong xe ngữa đưa qua cho Vệ Kích, “Đậu Hà Lan vàng, ngươi thích ăn.”

Sáng sớm Vệ Kích không ăn được, lúc này lại đói bụng, gật gật đầu: “Thần tạ điện hạ ban cho.” Nói nói cầm lấy bắt đầu ăn, Chử Thiệu Lăng nhìn hắn bộ dáng nghiêm trang chững chạc đã muốn cười, lại rót cho hắn một chén trà.

Chử Thiệu Lăng đem màn xe kéo lên nhìn bên ngoài xuất thần, Vệ Kích ăn cẩn thận, đem vụn trong đĩa cũng ăn sạch, sau khi ăn xong uống hết chén trà, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Điện hạ, thần vẫn là ra ngoài hộ vệ đi?”

Chử Thiệu Lăng nghe vậy sách một tiếng, khép lại mành, cười khẽ: “Mới vừa ăn xong đã muốn đi? Thành thật ngồi mà ngốc trong đây, đại ca ngươi ở bên ngoài, thiếu một mình ngươi cũng không có việc gì.” Chử Thiệu Lăng lôi kéo nhéo nhéo bàn tay Vệ Kích, nhắm mắt dưỡng thần.

Vệ Kích không có biện pháp, chỉ phải đi theo nghỉ tạm, tối hôm qua bận rộn hắn cũng theo Chử Thiệu Lăng ngủ muộn, hiện tại ăn đồ vật nằm trên xe ngựa một lát liền mệt mỏi, đầu một chút một chút ngủ gà ngủ gật, Chử Thiệu Lăng mở mắt ra nhìn bộ dáng của hắn nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo Vệ Kích đến cho hắn gối đầu lên chân mình, Vệ Kích mơ màng lợi hại, tỉnh tỉnh mê mê ôm chân Chử Thiệu Lăng ngủ.

Lại qua một canh giờ, đoàn người đã ra khỏi thành mấy chục dặm, Chử Thiệu Lăng xốc lên một góc màn xe, phía trước là một mảnh rừng phong, trong rừng bụi cây rậm rạp, xa xa nhìn qua một mảnh hôn ám, Vệ Chiến giục ngựa chậm rãi đến gần xe ngựa Chử Thiệu Lăng, trong mắt lộ vẻ đề phòng.

Xe ngựa cách rừng phong càng ngày càng gần, trong rừng đột nhiên lao ra trên dưới một trăm thích khách, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đoàn người rút binh khí hướng về phía xe ngựa Chử Thiệu Lăng, Vệ Chiến dẫn đầu kịp phản ứng, hô to “Hộ giá”, Vệ Kích đột nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài, chụp lấy đại đao để ở một bên xoay người đi ra ngoài! Khi Chử Thiệu Lăng kịp phản ứng thì Vệ Kích đã đến trước mặt thích khách!

“Vệ Kích!” Chử Thiệu Lăng đem hắn bỏ vào trong xe ngựa là sợ hắn gặp chuyện không may, không nghĩ tới đúng là không đem người ngăn lại, Chử Thiệu Lăng trong lòng sốt ruột, tình thế cấp bách cũng nhảy xuống xe ngựa, vội la lên, “Vệ Kích! Ngươi trở lại cho ta!”

Vệ Kích một mình nghênh chiến hai thích khách, Vệ Kích từ khi gia nhập cận vệ doanh tất cả được học đều là hộ giá chiêu thức, nhân thần câu diệt mà cùng thương, chỉ cần giết địch không cần tự bảo vệ mình, chiêu chiêu kiến huyết, Vệ Kích một đao đâm vào ngực trái một thích khách, nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn về phía Chử Thiệu Lăng, trong lúc do dự thích khách nhân cơ hội bổ nhào vào sau lưng Vệ Kích, vừa động tác đã bị vài tên thị vệ chém chết, những người kia tiến đến là do Chử Thiệu Lăng bày mưu đặt kế, vội vàng đem Vệ Kích bảo hộ trở về bên người Chử Thiệu Lăng.

Cánh tay Vệ Kích bị thích khách vừa rồi chém một đao, còn đang chảy máu, Chử Thiệu Lăng vừa vội vừa giận, trong mắt cơ hồ muốn bốc hỏa, trong lòng kiềm chế vài lần, vẫn là đưa tay tát Vệ Kích một bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.