Bình thường Mộc Cẩm luôn ồn ào than không đủ rượu. Lần săn bắn mùa thu này hai người cùng đi cho đỡ buồn chán, Mạc Chước cũng muốn để cậu thả lỏng một lần nên không hạn chế lượng rượu.
Ai biết được người này thật sự ngâm người cả ngày trong lu rượu luôn. Từ ngày tới đây, chưa hôm nào thấy cậu xuất hiện ở khu vực săn bắn, ngày nào cũng ở trong lều uống rượu.
Mộc Cẩm như không cảm nhận được sự buồn bực của thiếu niên mà vẫn cười tủm tỉm lắc lắc đầu. Cả người cậu đều treo trên người hắn: “Chước Nhi, lấy thêm một bình tới đây cho ca ca nào.”
Mạc Chước thấy thế hơi hơi nhíu mày rồi nghiêm túc nói: “Không được, Cẩm ca ca, hôm nay ngươi uống không ít rồi đúng không.”
“Ta nhớ rõ, từ lúc bắt đầu ăn sáng ngươi đã uống rượu rồi.”
Mộc Cẩm nghe thấy Mạc Chước nói vậy thì bĩu môi, khẽ hừ một tiếng giận dỗi nói: “Đúng là càng lớn càng không đáng yêu.”
Rõ ràng lúc nhỏ dễ lừa như vậy, cậu nói gì thì là cái đó. Bị trêu chọc còn biết giơ móng vuốt, trước mặt cậu là một con sói nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Cũng không biết vì sao bảy năm trôi qua, thằng nhóc này càng ngày càng trở nên quy củ, còn quản cậu hết cái này tới cái khác. Rõ ràng nhỏ hơn cậu tới sáu tuổi mà lại cứng nhắc như một ông lão vậy.
Chẳng lẽ là cách giáo dục của cậu có vấn đề?
Mộc Cẩm vuốt cằm nhìn lướt qua dáng người của đối phương. Cũng không biết thằng nhóc này giấu mình ăn cái gì mà mới mười năm tuổi thôi, vóc người còn cao hơn cả mình. Dáng người khô gầy lúc mới đầu cũng biến mất, thoạt nhìn cực kỳ cường tráng.
Nếu bây giờ hai người đứng cạnh nhau, nói Mạc Chước đã trưởng thành hẳn là cũng có người tin.
Ngược lại là cậu, dáng người vẫn như lúc mười sáu mười bảy tuổi. Từ khi lên mười tám cậu không thể cao thêm được nữa, xem ra cả đời này cũng chỉ có thể như vậy.
Mộc Cẩm thở dài nhìn bóng dáng bận trước bận sau của Mạc Chước. Cậu cảm thấy người ca ca như mình thật không xứng, làm hắn phải chăm sóc mình như vậy.
Lúc đầu cậu còn chăm lo, quản lý phần lớn chuyện trong sinh hoạt của bé con. Cũng không biết hai người bọn họ trao đổi vị trí cho nhau từ khi nào.
Nhưng Mạc Chước thật sự cẩn thận hơn cậu rất nhiều, hơn nữa dường như hắn cũng thích xử lý mọi thứ bên cạnh cậu.
Thời gian lâu rồi, Mộc Cẩm ung thư lười thời kì cuối cũng mặc kệ.
Chỉ là càng ngày càng trưởng thành, ngoại hình của hắn cũng càng ngày càng giống tiền bối Cùng Kỳ.
Mộc Cẩm nâng má nhìn Mạc Chước, trong đầu không khỏi nhớ tới Cùng Kỳ, sự hoài niệm trong đôi mắt chợt lóe rồi biến mất.
Cậu nhìn sống lưng dài rộng của đối phương mà không nhịn được đỏ mặt. Trong lòng có chút chờ mong, khi nào bé con nhà mình mới trưởng thành đây. Tuy chưa tới ba năm nữa hắn sẽ thành niên, nhưng bây giờ cậu đã có chút gấp không chờ nổi.
Nhưng lúc này Mộc Cẩm lại không chú ý tới, sau khi thiếu niên trước mặt thấy được sự hoài niệm quen thuộc trong đôi mắt cậu, hắn lại cúi đầu xuống che đi sự tối tăm trong đáy mắt.
Loading...
Từ lúc còn rất nhỏ Mạc Chước cũng đã phát hiện, hắn càng lớn lên, Cẩm ca ca càng nhìn hắn ngây ngốc nhiều hơn. Tuy ánh mắt đang nhìn hắn, nhưng lại giống như xuyên thấu qua hắn để nhìn một người khác vậy.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc Cẩm ca ca đang nhìn ai, bởi vì người đó nên Cẩm ca ca mới đối xử tốt với hắn sao?
Hắn không nhịn được mà cảm thấy ghen ghét, rồi lại không dám hỏi ra miệng. Chỉ sợ sau khi hỏi, đáp án của đối phương sẽ là đáp án hắn không muốn nghe thấy nhất.
Vì thế, Mạc Chước cố nén giả câm vờ điếc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi đau đớn.
Nhiều năm trôi qua, hắn đã không phải là đứa bé chịu người khác bắt nạt từ lâu rồi. Từ khi hắn sống cùng Thái Hậu, thân thể của bà thật sự khỏe hơn rất nhiều.
Sau này, Mạc Chước phát hiện Thái Hậu thật lòng yêu thương hắn, cảm động trong lòng, cũng càng thêm hiếu thuận với bà. Tình cảm hai bà cháu càng ngày càng tốt, địa vị của hắn cũng nước lên thì thuyền lên.
Chỉ là hắn hoàn toàn không thèm để ý tới những cung nhân a dua nịnh hót kia. Bởi vì hắn biết, trong cung, chỉ có Hoàng tổ mẫu và Cẩm ca ca thật lòng với mình. Sớm trải qua thói đời nóng lạnh, sao hắn có thể để tâm tới những tình cảm giả dối nông cạn đó.
Dù sao trên thế giới này, người quan trọng nhất với hắn chỉ có Hoàng tổ mẫu và Cẩm ca ca. Dù người làm Cẩm ca ca nhớ thương là ai, cũng đừng nghĩ có thể cướp người đi từ chỗ hắn.
Sự quan tâm và yêu thương của ca ca, chỉ thuộc về một mình hắn!
Hắn đang suy nghĩ thì thấy Mộc Cẩm cầm lấy một cái chén nhỏ rồi đổ nước trong vào. Sau đó cậu lại lấy ra một cái bình sứ, đổ viên thuốc màu đỏ đậm bên trong ra hòa vào trong nước.
Cậu ngẩng đầu vẫy tay gọi Mạc Chước: “Chước Nhi, lại đây uống thuốc.”
Mạc Chước nghe vậy gật gật đầu, ngoan ngoãn đi tới uống thuốc.
Thuốc trong chén hơi chua xót, mang theo mùi lá sen, còn có một loại hương vị gỉ sắt không biết tên. Làm người ta không biết bên trong có những thứ gì.