Mạc Chước nhớ rõ năm hắn mười tuổi đột nhiên cả người cực kỳ đau đớn, tới nỗi ngất xỉu đi. Sau khi được Cẩm ca ca cứu tỉnh dậy, mỗi ngày đối phương đều cho hắn uống loại thuốc này. Uống liên tục một tháng mới không thấy đau nữa.
Nhưng hắn vẫn nhớ cảm giác ấy, cả người đau đớn ngứa ngáy giống như bị hàng nhìn con kiến gặm cắn trái tim.
Không biết Cẩm ca ca cho hắn uống loại thuốc tiên gì, mà mỗi khi hỏi, đối phương đều chỉ tỏ vẻ bí mật nói đây là phương thuốc bí truyền của Huyền Thanh Quan.
Nhưng cho dù thế nào, thuốc trong cái chén này nhất định cực kỳ quý hiếm.
Mạc Chước biết mẹ đẻ của hắn là người dị tộc, bà ta cực kỳ hận hoàng thượng, những phi tần và hoàng tử được yêu thương trong cung.
Khi còn nhỏ hắn từng nhìn thấy Linh phi nuôi một số loại sâu kỳ quái, đáng sợ nhưng lại rất ngoan ngoãn. Cũng từng nhìn thấy bà ta cho thêm một viên thuốc không biết làm bằng thứ gì vào canh sâm của phụ hoàng, thậm chí còn đút cả cho hắn.
Loading...
Lúc nhỏ hắn không có cách nào phản kháng, nhưng hắn cũng đoán ra chuyện hoàng tử và phi tần trong cung đột nhiên chết mà không biết nguyên nhân có liên quan tới Linh phi. Vậy nên cơn đau lúc mười tuổi đó, phản ứng đầu tiên của hắn là loại thuốc bà ta cho hắn uống đã có tác dụng.
Không biết đến cùng bà ta đã cho hắn uống loại thuốc gì.
Có phải nếu không có Cẩm ca ca, hắn đã chết giống như những hoàng tử khác không.
Nói tới lúc trước, sau khi Mộc Cẩm công kích tinh thần của Linh phi, không tới hai tháng bà ta đqx hoàn toàn phát điên, bị cấm túc trong lãnh cung. Mỗi ngày bà ta đều bị ác mộng tra tấn, lại bị người ta khắt khe, chưa tới hai năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Năm Mạc Chước mười tuổi cổ độc đột nhiên phát bệnh, Mộc Cẩm trở lại tẩm điện thấy thế cũng bị hoảng sợ. May mà cậu đã chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng đút cho hắn hai viên thuốc đã luyện chế xong mới có thể áp chế cổ độc trên người hắn.
Sau khi uống thuốc, Mạc Chước nằm trên giường nhìn Mộc Cẩm nửa tỉnh nửa ngủ. Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cậu, chọc chọc má lúm đồng tiền rồi nói: “Cẩm ca ca, nói thế nào cũng tới bãi săn rồi. Ngươi không định ở trong lều mãi đấy chứ.”
Mộc Cẩm không thèm để ý mà phất bay bàn tay đang chọc má mình ra rồi thoải mái nhắm mắt lại. Cậu vừa ngáp vừa mơ màng nói: “Đợi muộn thêm một chút rồi đi, Chước Nhi còn hứa bắt một con nhím nhỏ về cho ta chơi, đã vài ngày rồi đó, ngươi cũng đừng quên đấy nhé.”
“Được rồi, không quên. Bây giờ ta lập tức đi tìm cho ngươi.”
Mạc Chước vừa nói xong thì nhìn thấy người trên giường đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Hắn buồn cười khẽ chạm vào chóp mũi của cậu. Sau đó cầm lấy thảm lông đắp cho cậu rồi mới đi ra ngoài.
Tuy bên ngoài Mộc Cẩm đã ngủ, nhưng trên thực tế thì lại đang nói chuyện với hệ thống 003, “Tiểu Cẩm, vì sao lại bảo mục tiêu bắt nhím con cho cậu, không phải con thỏ lông xù xù càng đáng yêu hơn à?”
003 sống chung với Mộc Cẩm mấy năm nay, đã sớm không sợ cậu như những ngày đầu. Sau khi hiểu nhau, nó phát hiện tuy ký chủ không dễ sống chung nhưng lại là người cực kỳ bênh vực người của mình. Một khi được Mộc Cẩm đưa vào phạm vi người nhà thì sẽ được cậu đối xử thật lòng.
Mấy năm nay một cái cây một hệ thống sớm chiều ở chung, đã sớm trở thành bạn bè ăn ý.
Mộc Cẩm cũng hoàn toàn không coi 003 là thứ phụ thuộc của mình. Bởi vì cậu hiểu, đừng nói là một cái hệ thống, cho dù là một vật chết cũng có thể mở linh trí.
Tuy bọn họ một người bản thể là dương xỉ, một cái bản chất là thần thức mà linh khí tạo ra. Nhưng thần thức cũng có thể tu luyện, nếu có cơ duyên thì cậu cũng bằng lòng giúp đỡ 003.
Dưới sự yêu cầu của Mộc Cẩm, 003 gọi cậu từ ký chủ biến thành Tiểu Cẩm. Mà Mộc Cẩm lại gọi 003 là Tiểu Hắc bởi ngoại hình của nó là một con mèo đen, cậu còn nói gọi như thế sẽ thân thiết hơn.
Trong lòng 003 cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng vì vừa tới bãi săn Mộc Cẩm đã quấn lấy Mạc Chước nói mình muốn có một con nhím nhỏ. Dù gì bãi săn này có thú dữ, cũng có nai con hay hồ ly nhỏ gì đó. Nhưng nó chưa thấy ai chỉ muốn nhím cả. 003 biết ký chủ nhà mình có suy nghĩ khác người thường nên mới hỏi cậu.
Mộc Cẩm thấy nó hỏi vậy thì hơi híp mắt lại thành một đường thẳng, cậu nhẹ giọng nói: “Bởi vì con nhím rất đáng yêu, quan trọng nhất là giống Chước Nhi.”
Cậu thấy 003 nghe xong ngây cả người nên đành phải giải thích: “Con nhím nhìn qua cả người toàn là gai nhọn, không thể tới gần, nhưng đó chỉ là tư thế với những người bình thường.”
“Nếu ngươi được nó tin tưởng, thành người thân thiết với nó. Nó sẽ lộ cái bụng mềm mại bên dưới ra cho ngươi xem, không giống với Chước Nhi của ta à?”
Nhắc tới Mạc Chước, ngay cả không khí xung quanh cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
003 cái hiểu cái không gật gật đầu, cảm thấy ký chủ của nó nói rất có lí.