Có lẽ thiếu niên nghe thấy tiếng động cách đó không xa nên ngẩng đầu nhìn qua.
Nhưng khi thấy đó là Mộc Cẩm lại trở nên ngơ ngác.
Hắn bị nhìn thấy!
Vẻ mặt đáng sợ khi giết người của hắn bị Cẩm ca ca - người quan trọng nhất với hắn nhìn thấy!
Trong đầu Mạc Chước lúc này chỉ hiện lên câu nói đó.
Từ lâu hắn đã biết bản thân mình không phải là Tam hoàng thử nhân hậu trong ấn tượng của những người khác. Hắn vẫn luôn đè ép con thú dữ trong lòng mình. Hắn khát vọng máu tươi, khát vọng giết chóc.
Nhưng hắn cũng biết Cẩm ca ca của hắn lương thiện, Huyền Thanh Quan thích làm việc thiện. Bao nhiêu năm qua, Cẩm ca ca vẫn luôn hy vọng tương lai sau này hắn có thể tạo phúc cho dân chúng, được người người kính trọng.
Hắn muốn làm Mộc Cẩm vui vẻ, muốn ca ca kiêu ngạo vì mình.
Loading...
Vì vậy, hắn vẫn luôn giấu đi, chỉ hy vọng bản thân có thể trở thành người mà ca ca kỳ vọng.
Nhưng mà hôm nay, sau khi đám người mặc áo đen kia giết hết thị vệ, cuối cùng hắn cũng không nhẫn nhịn được mà bùng nổ.
Tiếng đao kiếm va chạm kích thích từng sợi dây thần kinh, thiếu niên chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình đang sôi trào. Mùi máu tanh ngọt dày đặc xung quanh làm hắn hưng phấn không thôi, lưỡi kiếm sắc bén trong tay cũng phải run rẩy.
Nhớ tới người hắn để ý nhất lúc này không có ở đây, không thấy dáng vẻ này của hắn. Cuối cùng hắn cũng không thể áp chế sự bạo ngược trong cơ thể.
Thiếu niên nghĩ, mục đích của những người này là giết mình. Vậy nên, mình giết chết những người đó cũng không sai.
Mạc Chước nắm chặt thanh kiếm trong tay tận tình chém giết, thu hoạch từng cái từng cái mạng người. Chẳng sợ bị một đám người mặc áo đen vây xung quanh, trên người hắn cũng không tránh khỏi mà bị thương. Nhưng cảm giác đau đớn đó chỉ làm hắn càng thêm hưng phấn. Hắn chủ muốn tận tình phát tiết hết sự thô bạo trong lòng.
Sau khi giết chết người cuối cùng, thanh kiếm trên tay Mạc Chước mới dừng lại.
Nhưng lúc hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy Cẩm ca ca đang ngơ ngác đứng nhìn mình cách đó không xa.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi!
Mạc Chước hít sâu một hơi. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Nghĩ tới Mộc Cẩm nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn hung ác giống như một con quái vật của hắn, trong lòng hắn lại hoảng hốt.
Cẩm ca ca đã biết hết mọi chuyện, cậu phát hiện ra hắn là người như vậy nhất định sẽ không muốn ở bên cạnh hắn nữa. Nhất định cũng sẽ cách xa hắn, vứt bỏ hắn như những người khác.
Cảm giác đau đớn như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm trái tim của nhiều năm trước lại đánh úp lại làm hắn không thể đứng vững. Cả người đau đớn, hắn ngã quỳ xuống mặt đất, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Mộc Cẩm nhìn thấy hắn đột nhiên ngã xuống thì lập tức lo lắng chạy tới.
Cậu còn tưởng bé con nhà mình bị đám người áo đen đó đâm bị thương. Sau khi kiểm tra, lại phát hiện tuy trên người hắn có không ít vết thương nhưng chỉ là những vết thương ngoài da.
Nhưng rõ ràng tình huống của thiếu niên trong ngực cực kỳ không tốt. Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từ trên trán. Vẻ mặt đau đớn kia hiển nhiên là bởi vì vừa chiến đấu dẫn tới khí huyết hỗn loạn. Xung quanh lại toàn mùi máu tươi nên mới làm huyết cổ thức tỉnh.
Thuốc ngày thường dùng để áp chế cổ độc trên người hắn đã dùng hết, còn cậu hôm qua cũng vừa lấy máu. Cậu vốn định tìm cơ hội cô đọng máu trong đêm nay, không nghĩ tới cổ độc lại đột nhiên thức tỉnh như vậy.
Mộc Cẩm đau lòng nhìn thiếu niên trong lòng mình.
Lúc này không có thời gian để cậu suy nghĩ, Mộc Cẩm lập tức rút con dao đeo bên hông ra cắt vào cổ tay rồi đưa tới gần miệng hắn.
Mạc Chước ngửi được hơi thở quen thuộc bên cạnh cũng theo bản năng mà thả lỏng người.
Chất lỏng ấm áp đi vào trong miệng, bên trong mang theo vị lá sen hơi chua xót cùng với vị tanh ngọt, lập tức làm cho máu trong người hắn lạnh đi không ít.
Hắn theo bản năng há miệng mút dòng máu kia vào bên trong.
Qua một lúc lâu, cảm giác đau đớn mới bị áp chế lại, mà Mạc Chước cũng không chịu được mà hoàn toàn hôn mê.
Mộc Cẩm thấy Mạc Chước ngất đi nhưng rõ ràng đã không bị huyết cổ tra tấn nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lo lắng sờ trán hắn, tới tận lúc 003 nhắc nhở mới nhớ phải băng bó miệng vết thương của mình.
Vị trí hiện tại của bọn họ ở khá sâu trong bãi thu săn, cách doanh địa rất xa. Mà con ngựa cậu cưỡi tới đây không biết đã chạy mất từ lúc nào. Dáng người của Mạc Chước lại cao lớn hơn cậu rất nhiều.
Mộc Cẩm biết, nếu chỉ dùng sức lực của cậu trong thế giới này mà muốn khiêng hắn về doanh địa là chuyện không thể xảy ra.
Cấm quân ở doanh địa nhất định đang tìm bọn họ khắp nơi. Chỉ là vị trí này tương đối hẻo lánh, muốn tìm thấy sợ rằng phải mất chút thời gian. Vì thế, cậu đành cố gắng hết sức kéo hắn tới phía trên con sông, tìm một chỗ yên lặng để nghỉ ngơi. Chặt không ít nhánh cây xung quanh mới làm được một cái lều giản dị, sau đó kéo hắn vào bên trong.
Qua một lúc lâu, khi sắc trời hoàn toàn đen Mạc Chước mới từ từ tỉnh lại.
Mộc Cẩm thấy bé con nhà mình mở mắt ra, cậu vội vàng cẩn thận nâng hắn dậy rồi đút cho hắn uống ít nước nóng mà lúc nãy cậu vừa mới chuẩn bị được.
Sau khi uống nước xong, Mạc Chước mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn nhớ tới cảnh tượng trước khi mình hôn mê, không nhịn được mà hoảng hốt.
Mạc Chước bình tĩnh nhìn người trước mặt, hắn sợ nhìn thấy sự chán ghét và sợ hãi trong ánh mắt Mộc Cẩm. Nhưng mà, Cẩm ca ca vẫn chăm sóc hắn như ngày thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù vậy Mạc Chước cũng không muốn bịt tai trộm chuông, hắn bức thiết muốn biết cái nhìn của Mộc Cẩm. Hắn cố ngồi ngay ngắn, nhìn cậu rồi khó khăn nói: “Cẩm ca ca, ngươi không sợ ta sao?”