Mặc dù nội tâm Mạc Chước vô cùng giãy giụa, nhưng hắn vẫn hỏi ra miệng.
Nghe thấy hắn hỏi vậy thì người phát ngốc lại là Mộc Cẩm. Cậu ngơ ngác nhìn bé con nhà mình rồi khó hiểu nói: “Sợ ngươi cái gì?”
Mạc Chước nghe vậy há miệng thở dốc, hắn rũ mắt nói: “Ta giết nhiều người như thế, Cẩm ca ca không cảm thấy ta tàn nhẫn sao?”
Ai ngờ Mộc Cẩm nghe hắn nói vậy khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật. Sau đó vươn tay búng lên trán Mạc Chước, thấy hắn kêu đau mới hỏi hắn với vẻ mặt cạn lời: “Ngươi không giết bọn họ, chẳng lẽ chờ bọn họ tới giết ngươi à?”
Mạc Chước chớp chớp mắt, lúc này hắn mới hơi thấp thỏm hỏi: “Nhưng Cẩm ca ca vẫn luôn nói với ta rằng muốn ta tạo phúc cho bá tánh, tích góp công đức mà??”
Mộc Cẩm thấy bé con nhà mình nghiêm túc như vậy thì dở khóc dở cười. Cậu biết hắn để ý tới cảm nhận của mình bèn xoa nhẹ tóc mái của đối phương rồi mới bất đắc dĩ nói: “Nhưng cái này không có nghĩa là ngươi cứ mặc cho người ta xâu xé!”
Loading...
“Không phải ca ca đã dạy ngươi phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng sao?”
Nói tới đây, cậu nắm chặt tay Mạc Chước rồi nghiêm túc nói với hắn: “Chước Nhi, ngươi biết trên đường đi tìm ngươi ta nghĩ gì không?”
Thấy hắn lắc đầu, cậu rũ mắt xuống, “Ta nghĩ, nếu những người đó dám làm ngươi bị thương, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần trên người bọn chúng.”
“Nếu ai dám làm Chước Nhi của ta bị thương, ta sẽ làm người đó chết không toàn thây!”
“Nhưng may mà Chước Nhi của ta có bản lĩnh. Ngươi có biết ta sợ ngươi xảy ra chuyện thế nào không!”
Nói tới đây, Mộc Cẩm không nhịn được mà nghẹn ngào. Cứ việc cậu rất muốn ôm Mạc Chước, lại bởi vì lo lắng động vào vết thương trên người đối phương mà chỉ có thế nắm chặt tay hắn, dùng cách này để biểu đạt cảm xúc của bản thân.
Nhìn thấy sự sợ hãi và đau lòng trong mắt Mộc Cẩm, hắn cảm thấy trong lòng mềm mại. Quả nhiên, trên thế giới này ngoài Hoàng tổ mẫu, chỉ có Cẩm ca ca quan tâm, yêu thương hắn.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới chuyện Mộc Cẩm chạy đi tìm hắn. Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, hiển nhiên là sau khi cậu biết hắn xảy ra chuyện đã lập tức chạy đi tìm hắn một mình.
Trong lòng cảm động lại không khỏi có chút lo lắng, sợ trên đường có cá lọt lưới xảy ra xung đột với cậu. Mạc Chước vội vàng nắm lấy bả vai Mộc Cẩm rồi nhìn từ trên xuống dưới, muốn xem cậu có bị thương hay không.
Mộc Cẩm thấy hắn mình, lại lo lắng hắn sẽ chú ý tới vết thương trên cổ tay cậu. Vì vậy, cậu nhanh chóng tránh ra rồi vội vàng cười nói mình không sao, cũng không gặp nguy hiểm gì trên đường.
Nghe cậu nói vậy hắn mới yên tâm. Lại nhớ tới cảm giác toàn thân đau đớn ngứa ngáy tới cùng cực trước khi hôn mê. Thiếu niên biết nhất định là độc trên người hắn phát tác. Cũng may Cẩm ca ca tới kịp, cho hắn uống thuốc.
Nếu không cho dù có giết sạch đám người mặc áo đen đó, có lẽ hắn cũng không thể sống sót.
Biết Cẩm ca ca lại cứu hắn thêm một lần, ánh mắt Mạc Chước nhìn cậu tràn ngập cảm động.
Lại phát hiện đối phương đã lấy một túi bánh thường xuyên mang theo từ trong ngực ra từ khi nào. Sau đó mở ra cầm lấy một cái đưa tới bên miệng hắn.
Mạc Chước theo bản năng há miệng, bánh trong miệng mềm mại ngọt ngào, là loại bánh sữa bò quen thuộc. Cái này làm cho hắn không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Ngày hôm đó Mộc Cẩm cũng đưa cho hắn một túi bánh sữa bò. Từ sau ngày ấy, Mạc Chước cũng yêu loại bánh này, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thường ăn mấy cái.
Cho dù nó không ngon, cũng không ngọt ngào hơn những loại bánh khác, nhưng lại làm hắn nhớ tớ sự ấm áp ngày hôm đó. Sự đặc biệt này làm hắn cảm thấy có thể ngọt tới trong lòng.
Thiếu niên vừa nhấm nháp bánh trong miệng, vừa nhìn về phía Mộc Cẩm đang ngồi trước mặt mình.
Hắn chỉ cảm thấy Cẩm ca ca vẫn tham ăn như ngày xưa vậy. Nhiều năm trôi qua như thế mà vẫn giống như một đứa trẻ không lớn, luôn mang theo đủ loại kẹo bánh bên người. Đặc biệt là hai má lúm đồng tiền cùng với khuôn mặt nhỏ tròn xoe kia, làm hắn có đôi khi cảm thấy Cẩm ca ca còn nhỏ tuổi hơn cả mình.
Rõ ràng chỉ là một cái bánh sữa bò bình thường, vậy mà đối phương lại híp mắt lại nhấm nháp với vẻ mặt thỏa mãn. Điều này cũng làm cho hắn cảm thấy bánh trong miệng lại ngon hơn gấp mấy lần.
Chỉ là khi Mộc Cẩm nâng tay lên đưa bánh vào trong miệng, Mạc Chước lại đột nhiên phát hiện ra cổ tay cậu được một miếng vải bọc lại, có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thiếu niên thấy thế, lập tức nhanh tay kéo cánh tay của Mộc Cẩm lại rồi túm ống tay áo xuống bên dưới. Một vết thương trên cổ tay được băng bó đơn giản lập tức đập vào mắt, băng vải bên trên còn bị máu tươi nhiễm đỏ.
Đồng tử trong mắt hắn đột nhiên co rút lại, lo lắng nói với cậu: “Không phải nói không gặp phải nguy hiểm sao? Sao lại bị thương! Là bị những người đó làm bị thương sao?”
Nghĩ tới Cẩm ca ca, người quan trọng nhất của hắn vậy mà lại bị đám người đáng chết kia làm bị thương, thiếu niên lại không nhịn được mà nắm chặt tay, phẫn nộ cắn chặt khớp hàm. Cho dù không điều tra, trong lòng hắn cung biết rõ những người mặc áo đen đó do ai phái tới.