Mộc Cẩm thấy vậy, đâu còn tâm trạng để ý tới Đới Hạo Hiên nữa. Cậu vội vàng nói với người đang đứng ngoài cửa kia rằng mình cảm thấy không khỏe, dặn dò người đó nói với tiểu Đới tướng quân là hôm khác cậu sẽ tự mình tới thăm.
Chờ người ngoài cửa đi, cậu lập tức kiểm tra tình huống của Mạc Chước.
Trước khi hắn đi, cậu đã chuẩn bị không ít loại thuốc có thể áp chế cổ độc. Mấy năm gần đây, cũng đều sai người mang tới cho hắn. Chỉ là những loại thuốc này chỉ áp chế được huyết cổ mà thôi, còn sự đau đớn mỗi tháng lại không thể tránh khỏi.
Giờ phút này nhìn thấy Mạc Chước khó chịu như vậy, Mộc Cẩm lập tức lấy dao găm trong ngăn kéo ra định cắt cổ tay lấy máu. Không ngờ mũi dao còn chưa kịp rơi xuống, thì cánh tay đã bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
Cánh tay hắn bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên trì. Mộc Cẩm cảm thấy trái tim mình trở nên đau đớn khi nhìn thấy hắn như vậy, cậu chỉ có thể cố gắng khuyên: “Chước Nhi, dùng máu của ta đi!”
“Bây giờ ngươi đã trưởng thành, không lâu nữa là ta có thể rút cổ độc ra. Nhưng giai đoạn trước nhất định phải điều dưỡng cơ thể, cho nên ngươi nhất định phải dùng máu của ta trong một thời gian. Vậy thì lúc rút cổ độc mới không xảy ra chuyện gì mà chúng ta không lường trước được.”
Loading...
Nhưng không ngờ Mạc Chước nghe vậy vẫn lắc đầu.
Mộc Cẩm còn muốn tiếp tục khuyên, lại thấy hắn tới gần cậu, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên, “Cẩm ca ca, ta nhớ ngươi từng nói, cơ thể của ngươi rất đặc biệt. Cho nên, hẳn là không chỉ có máu mới có hiệu quả đúng chứ!”
Mộc Cẩm nghe vậy thì hơi sửng sốt, cậu nghiêng đầu, trong thời gian ngắn vẫn không hiểu ý trong câu nói của hắn. Lại thấy ánh mắt của người đối diện càng ngày càng sâu thẳm, sau đó hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi mình.
Lúc này, sao Mộc Cẩm còn không hiểu ý mà hắn muốn biểu đạt. Khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng. Đúng thật là cậu chưa từng nghĩ tới cái cách này.
Dù gì lúc ấy Mạc Chước cũng còn nhỏ, dùng những thứ khác ngoài máu thì thật sự không có liêm sỉ.
Chỉ là sau khi nghe thấy Mạc Chước lại phải kêu lên vì đau đớn, cũng không cho Mộc Cẩm có cơ hội do dự thêm nữa. Nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn, cậu vội vàng đỡ lấy vòng eo hắn rồi định dìu hắn nằm xuống giờng, nhưng lại lập tức bị đối phương cúi người xuống chặn lại.
Giờ phút này thái dương hắn toát mồ hôi lạnh, đáy mắt tràn đầy nhẫn nại, cắn chặt môi dưới nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu.
Mộc Cẩm thấy thế, cũng không rảnh lo thẹn thùng mà vội vàng gật gật đầu. Lúc này Mạc Chước mới dùng sức mà hôn lên môi cậu, vội vàng tìm kiếm dòng suối ngọt ngào có thể làm hắn giảm bớt đau đớn kia.
Nụ hôn của hắn rất ngây ngô, mang theo sự vội vàng, giống như muốn mạnh mẽ xâm nhập, rồi lại sợ làm người trong lòng đau đớn.
Cũng may Mộc Cẩm phối hợp với hắn, tùy ý để hắn luyện tập kỹ thuật hôn cùng mình. Cho dù hắn muốn làm gì, cậu đều biểu hiện cực kỳ thuận theo.
Một nụ hôn từ khẽ chạm đến khi sâu hơn. Sau khi sự mãnh liệt trong nội tâm đi qua, Mạc Chước cũng dần dần bình tĩnh lại, càng ngày càng dịu dàng hơn.
Cuối cùng cũng được chạm vào người mà hắn yêu nhất, hương vị của đối phương quả nhiên rất tuyệt vời, giống như những tưởng tượng của hắn lúc trước. Cảm giác đau đớn trên người chậm rãi biến mất, mà chút đau đớn còn sót lại kia hắn hoàn toàn không quan tâm.
Lúc này hắn như đang được bay trên mây, chỉ cảm thấy tất cả các món ăn quý hiếm trong thiên hạ đều không bằng hương vị của người trong lòng.
Trong lúc triền miên, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mấy hôm trước hắn không thuốc thuốc mà cậu đã đưa cho hắn. Chính là vì hôm nay gặp nhau hắn có thể bị huyết cổ thức tỉnh, bởi vì cho dù thế nào, hắn cũng muốn gần gũi với người này.
Lúc này Mạc Chước vẫn chưa thể xác định tình cảm mà Mộc Cẩm dành cho hắn là gì, cũng đã không thể nhốt con thú dữ trong nội tâm mình lại được. Hắn cần một cơ hội, một cơ hội để chạm vào đối phương.
Mấy năm gần đây, hắn ngày ngày đêm đêm nghĩ tới người này. Từng câu nói quan tâm của cậu đều được hắn tinh tế suy đoán, những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu càng ngày càng ùn ùn không dứt.
Tuy ý tưởng không đáng tin, nhưng hắn biết, Cẩm ca ca của hắn nhất định sẽ không muốn hắn chịu đau, không muốn hắn chịu khổ. Nếu có thể cứu hắn, sao Mộc Cẩm lại luyến tiếc nụ hôn này.
Nhìn khuôn mặt đỏ như máu của người trong ngực, Mạc Chước chỉ cảm thấy ngón trỏ ngứa ngáy. Tinh tế nhấm nháp, hắn càng thêm hận không thể nuốt người vào trong bụng.
Mộc Cẩm không ngờ, hôn môi cũng tốn sức như thế, dù gì cậu cũng chưa từng hôn bất cứ ai. Ánh mắt của người đối diện hung ác khác thường, luôn làm cậu có cảm giác hắn sẽ ăn sạch chính mình.
Hô hấp bị cướp đi, chỉ khi cậu cảm thấy sắp không thể hít thở thì hắn mới hơi thả lỏng ra. Chỉ là cậu còn chưa kịp hít thêm vài hơi thì hắn đã đuổi theo hôn xuống.
Đối mặt là người đàn ông cậu yêu thầm suốt bao năm, mặc dù trong lòng cậu cảm thấy đây chỉ là hành động bất đắc dĩ, chỉ vì muốn áp chế huyết cổ mà thôi. Nhưng cậu vẫn không thể không sa vào, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên mê mang.
Nhìn đôi mắt mê mang ngập nước của Mộc Cẩm, Mạc Chước vui vẻ trong lòng, xem ra Cẩm ca ca cũng không hoàn toàn không có cảm giác với hắn.