Trong suy nghĩ của Mạc Chước, đã sớm đã chắc chắn Mộc Cẩm là thần tiên hạ phàm. Hắn lo nếu mình trực tiếp làm rõ, nếu Cẩm ca ca từ chối hắn rồi rời khỏi đây, thì dù hắn có muốn tìm cũng sẽ cực kỳ khó khăn.
Vì thế, hắn lợi dụng sự đau lòng của cậu đối với hắn, vừa đòi lấy càng nhiều, vừa muốn dùng cách này để làm cậu thích ứng với những hành động thân mật này, thậm chí sẽ chậm rãi yêu hắn.
Nói hắn đê tiện cũng được, không có liêm sỉ cũng được. Vì hắn biết, sau khi người này như một luồng sáng chiếu rọi xuống cuộc sống u tối của hắn, hắn đã không bao giờ có thể buông tay để cậu rời đi.
Chẳng qua, kiểu người như Cẩm ca ca thật sự quá loá mắt. Cũng không ngờ, Đới Hạo Hiên vừa về đây đã tìm cậu. Mạc Chước nghĩ đến đây là trong lòng lại không nhịn được mà ghen tuông.
Lúc trước, khi hắn rời khỏi đây, nhìn thấy cậu và Đới Hạo Hiên chuyện trò thân thiết với nhau đã cảm thấy cực kỳ không thoải mái rồi.
Chỉ là những năm gần đây, một phương diện là Đới Hạo Hiên vẫn luôn đi theo hắn, cực kỳ trung thành với hắn. Về phương diện khác thì đối phương thật sự là một nhân tài, quan hệ của bọn họ cũng không tệ.
Loading...
Nhưng một khi có chuyện liên quan tới Mộc Cẩm, Mạc Chước đột nhiên lại cảm thấy hối hận. Sớm biết thế, còn không bằng làm người này chết trên chiến trường, vậy thì ánh mắt của Cẩm ca ca sẽ không dừng ở người khác nữa.
Sự tàn nhẫn trong mắt chợt lóe rồi biến mất, hắn biết, từ trước tới nay hắn đã không phải là loại người tốt lành gì. Đặc biệt là sau khi Hoàng tổ mẫu qua đời, sự dịu dàng của hắn đều đã trao cho người trong ngực. Hắn không quan tâm tới sự sống chết của người khác.
Nhưng hắn lại không dám làm Cẩm ca ca biết sự lạnh nhạt của mình. Cảm nhận được người trong lòng đáp lại, cuối cùng ánh mắt hắn cũng trở nên mềm mại. Mạc Chước hít sâu một hơi, dứt khoát đặt hết sự chú ý vào người trong lòng.
Mộc Cẩm được người mà mình yêu thầm bấy lâu hôn môi, tay chân đã sớm không còn chút sức lực. Thậm chí cậu còn không biết khi nào hai người dừng lại, chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng được hít thở.
Cho dù không soi gương, cậu cũng biết môi mình nhất định đã sưng lên, bởi vì chỉ cần nhẹ nhàng cử động là có thể cảm giác được sự đau đớn, đầu lưỡi cũng hơi tê dại. ngôn tình tổng tài
Mộc Cẩm đáng thương nhìn hắn với chóp mũi hồng hồng. Lại không biết đối phương bị đôi mắt ngập nước của cậu nhìn, không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống.
Mạc Chước nghiêng người ôm Mộc Cẩm, nhẹ nhàng tránh đi bộ phận nào đó, để cậu không biết phản ứng của hắn.
Phải từng bước từng bước mới có thể một phát trúng đích. Ở biên quan mấy năm, làm Mạc Chước biết phải làm thế nào để đối phương dần dần sa vào trong bẫy của mình.
“Chước Nhi, đã đỡ hơn chưa?” Lo lắng chiến thắng mọi chuyện, Mộc Cẩm không nhịn được mà hỏi han.
Lại thấy hắn nở một nụ cười dịu dàng rồi cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu, nhẹ giọng nói: “Đã đỡ rồi, ba năm qua chưa bao giờ thoải mái như vậy.”
Biết rõ đối phương nói tới áp chế huyết cổ, nhưng vào lỗ tai Mộc Cẩm lại chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh. Cậu vùi đầu vào trong ngực hắn, không thèm nhìn cái người làm tâm trí cậu rối loạn kia nữa.
Trong lòng lại không khỏi âm thầm phỉ nhổ bản thân, rõ ràng đối phương vừa mới thành niên thôi, mà nói thế nào cậu cũng đã sống nghìn năm vạn năm rồi. Chưa ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ, thế mà lại bị một đứa bé rù quyến thành như vậy.
Hai người lại ôm nhau một lúc, Mạc Chước mới đứng dậy lặng lẽ rời khỏi đây. Dù gì hắn cũng mới vừa trở về từ kinh thành, cần phải xử lý vài chuyện.
Khi vẫn còn liên lạc bằng thư, Mộc Cẩm đã nói với hắn những hành động của mình. Bây giờ đám người của Đức phi đều cho rằng, tuy bên ngoài Mộc Cẩm chưa từng tỏ vẻ gì, nhưng âm thầm lại duy trì Ngũ hoàng tử.
Bởi mấy năm nay, Mộc Cẩm cũng cho bọn họ không ít ân huệ, cho nên mới có được sự tin tưởng của phủ An Bình Hầu. Nên giờ, cậu không chỉ biết được rất nhiều chuyện bí mật, mà thậm chí còn có thể sử dụng một vài người của bọn họ.
Tất nhiên là mọi chuyện cậu làm đều vì lót đường cho Mạc Chước, để tiện cho những hành động sau này. Bởi vậy cậu và Mạc Chước đã cùng thống nhất, bên ngoài sẽ không lui tới nhiều mà sẽ âm thầm liên lạc.
Mạc Chước đã rời đi thật lâu, nhưng Mộc Cẩm vẫn lẳng lặng nằm trên giường, đỏ mặt ngây ngốc nhìn trần nhà. Cậu vươn tay che lại đôi mắt, nhớ lại cảm giác của nụ hôn ấy một lần lại một lần.
Cậu biết, Chước Nhi nhất định có tình cảm với mình, chỉ là cậu không thể xác định tình cảm ấy là gì. Cậu vốn định từ từ phát triển, nhưng lại bị đối phương rót cho một liều thuốc mạnh.
Mộc Cẩm vỗ vỗ khuôn mắt nóng bừng của mình rồi hít sâu một hơi. Cậu lại nghĩ tới những hành động vừa rồi của hắn, đôi mắt cũng càng thêm sâu thẳm.
Rõ ràng muốn khắc chế, sợ mình sẽ dọa đến đối phương. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Mạc Chước trưởng thành, lại làm cậu không quản được trái tim mình.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Chước Nhi sẽ hôn mình. Vậy có phải, cậu cũng có thể công khai hy vọng xa vời rằng mình có thể chiếm hữu đối phương không?
Cho dù, chỉ ở thế giới này. Cho dù, chỉ ở kiếp này.