Mộc Cẩm nghe vậy mới ngồi dậy rồi nhẹ nhàng gật đầu với hắn. Cậu không nhìn nhầm, đôi mắt hắn lóe lên sự tránh né rồi biến mất. Mộc Cẩm nhăn mày, cậu giơ còng vàng trên cổ tay mình lên rồi hỏi: “Chước Nhi, chuyện này là thế nào?”
Ai ngờ Mạc Chước nghe thấy cậu hỏi thì ánh mắt lóe lóe. Hắn không trả lời, mà lại đi tới cạnh bàn.
Cầm lấy một miếng bánh sữa bò trên đĩa, đi đến trước mặt cậu rồi mỉm cười nói: “Cẩm ca ca đói rồi chứ gì, huynh có muốn ăn bánh sữa bò không?”
“Ta còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, huynh tặng ta loại bánh này, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ hương vị đó. Trên thế giới này, Cẩm ca ca là người đầu tiên đối xử thật lòng với ta.”
“Sau khi Hoàng tổ mẫu đi, ta cũng chỉ còn lại huynh……”
Mạc Chước yếu ớt nhìn cậu, nhưng lúc này cậu cũng không bị đối phương làm cho mơ hồ. Bởi vì cậu chú ý tới, ánh mắt hắn nhìn cậu ngoài thâm tình, còn tràn đầy sự độc chiếm, thậm chí còn có một tầng cảm xúc sâu hơn làm người phải run rẩy.
Loading...
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Chước Nhi của cậu đã biến thành dáng vẻ này. Trong lòng Mộc Cẩm có chút phức tạp nhìn Mạc Chước, nhẹ giọng nói: “Chước Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Chước nghe câu hỏi của cậu, hắn rũ mắt giấu đi sự lạnh băng dưới đáy mắt, đặt miếng bánh sữa bò xuống cái bàn thấp bên cạnh.
Sau đó cúi người tới gần nắm lấy bàn tay, mỉm cười hôn lên trán cậu rồi mới nhẹ giọng nói: “Cẩm ca ca không muốn ăn bánh sữa bò à, vậy huynh muốn ăn gì? Chỉ cần huynh muốn, Chước Nhi đều có thể cho huynh.”
“Chước Nhi, trả lời câu hỏi của ta!” Nếu đến giờ cậu vẫn chưa nhìn ra Mạc Chước có vấn đề thì quá kì quái.
Cậu cần phải biết đã có chuyện gì xảy ra, rõ ràng lúc trước hai người bọn họ vẫn tốt đẹp mà.
Vài ngày trước cậu còn vào cung rút huyết cổ cho hắn, cơ thể của hắn cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại giam cậu ở nơi này?
Mộc Cẩm không cho phép hắn tiếp tục trốn tránh nên dùng giọng điệu rất nghiêm túc. Lại thấy hắn nâng mắt lên rồi lộ một nụ cười thê thảm, hỏi ngược lại: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Giống như biết bản thân dùng cách nào cũng không thể tách khỏi đề tài này, cuối cùng hắn cũng rút lại vẻ mặt dịu dàng kia.
Hắn mím môi, nhìn chằm chằm Mộc Cẩm với khuôn mặt không biểu tình. Một lúc sau mới mở miệng nói: “Cẩm ca ca, huynh là người quan trọng nhất trên thế giới này của ta.”
“Huynh muốn gì ta cũng có thể tìm mọi cách đưa cho huynh. Vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu. Cho dù là giang sơn này, chỉ cần huynh nói một tiếng, ta cũng có thể dâng lên bằng hai tay. Chỉ cần…… Cẩm ca ca bằng lòng ở lại bên cạnh ta.”
Câu nói cuối cùng... còn mang theo sự cầu xin.
Mộc Cẩm nghe vậy thì ngẩn người, thử hỏi: “Cho nên, ta muốn gì ngươi đều có thể cho, chỉ là không thể cho ta tự do?”
Không ngờ người đối diện lại thật sự gật gật đầu.
Lúc này người khó hiểu lại là Mộc Cẩm, cậu thật sự muốn biết nguyên nhân. Vì thế dưới sự bám riết không tha của cậu, cuối cùng hắn cũng hít sâu một hơi, khó khăn nói: “Cẩm ca ca quên rồi à?”
“Ba ngày trước ở Huyền Thanh Quan, ta nhìn thấy hết rồi. Huynh và Đới Hạo Hiên ôm nhau. Ta còn nghe thấy hắn gọi huynh là Cẩm Nhi, còn nói cái gì thành hôn……”
Nhớ tới ngày hôm đó, hắn vui mừng chạy tới Huyền Thanh Quan muốn gặp Mộc Cẩm, lại nhìn thấy hình ảnh đó. Tuy không nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, nhưng nhìn thấy bọn họ cười nói vui vẻ, Mạc Chước lại cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị dao cắt.
Nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt hắn mà khóe miệng Mộc Cẩm giật giật. Lúc này mới nhớ ra mấy ngày trước Đới Hạo Hiên tới tìm cậu, còn hưng phấn cậu một cái.
Tuy đối phương nói tới chuyện thành hôn, nhưng đâu có liên quan gì tới cậu đâu.
Trong cốt truyện ban đầu, cuối cùng nam chính Đới Hạo Hiên sẽ ở bên nữ chính Lạc Ngọc Thư. Đời này Lạc Ngọc Thư không có cơ hội quen biết với Đới Hạo Hiên, hai người cũng không giao thoa. Nhưng cậu không ngờ hắn lại quen biết con gái khác của Lạc thừa tướng, Lạc Cẩm Tú.
Sau khi Mạc Chước đại xá thiên hạ, cho nên tuy tài sản của những tội thần đó bị sung công, nhưng cũng không liên lụy đến người nhà. Lạc gia tan, Lạc Cẩm Tú cũng rời khỏi nơi đó, mẹ đẻ của nàng vốn xuất thân từ danh môn vọng tộc, nên có thêm một người là nàng cũng không có gì khó.
Huống chi lúc trước mẹ đẻ của Lạc Cẩm Tú còn để lại không ít của hồi môn cho nàng, đây đều là tài sản riêng của nàng, đủ để nàng giàu có cả đời. Sau khi rời khỏi Lạc phủ, Lạc Cẩm Tú còn sống thoải mái hơn cả lúc trước.
Chỉ là không biết tại sao, nàng lại trùng hợp gặp được Đới Hạo Hiên. Mà hắn, lại nhất kiến chung tình với Lạc cô nương dịu dàng, tri thư đạt lý này.
Hắn thương nhớ ngày đêm, cuối cùng trở thành mất ăn mất ngủ, cho dù biết nàng là con gái của tội thần, cũng không thể buông. Cũng may Đới gia cũng không phải là gia đình quá nghiêm khắc, đều là kiểu người phóng khoáng.
Đới tướng quân biết, một cô nương yếu đuối như Lạc Cẩm Tú không thể có quan hệ gì với những tội lỗi của Lạc thừa tướng.
Lại nghe nói đối phương là một nữ tử dịu dàng hiền thục, trước kia ở Lạc phủ còn bị em gái bắt nạt, cũng cảm thấy đối phương là người đáng thương, nên cho phép Đới Hạo Hiên cưới nàng.