Đới mẫu còn tự mình cùng Đới Hạo Hiên tới nhà người thân của Lạc Cẩm Tú để cầu thân. Tuy Lạc Cẩm Tú không quá quen thuộc với hắn, nhưng cũng rất có hảo cảm. Nghĩ bản thân không có nơi nương tựa, đối phương lại rất có thành ý nên đồng ý việc hôn sự này.
Lúc này mới làm Đới Hạo Hiên quá mức kích động, sau khi rời khỏi đó lập tức chạy tới nhà bạn thân Mộc Cẩm, định nói cho cậu tin tức này. Hình như có nói tới chuyện thành hôn, nhưng Cẩm Nhi thì chắc chắn không gọi, mà chỉ nhắc tới Cẩm Tú vài lần.
Hay là do lúc ấy Chước Nhi tới đứng ở xa nên không nghe rõ, nghe nhầm Cẩm Tú thành Cẩm Nhi. Nói không chừng còn tức giận chỉ nghe được hai câu đã đi rồi.
Mộc Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, trong lòng càng thêm uất ức. Đúng là một cái nồi từ trên trời đột nhiên rơi xuống đầu cậu mà.
Vì thế, cậu vội vàng giải thích chuyện này cho hắn biết, ai ngờ, nói thế nào hắn cũng không chịu tin, kiên trì cho rằng đây chỉ là kế sách tạm thời của cậu. Còn nở một nụ cười như tan nát cõi lòng, nói với cậu: “Cẩm ca ca, ta tin huynh, huynh nói cái ta cũng tin.”
Loading...
“Huynh yên tâm đi, ta sẽ không làm gì Đới Hạo Hiên, bởi vì ta không muốn làm huynh tức giận. Chỉ cần Cẩm ca ca bằng lòng ở lại bên cạnh ta, ta nhất định sẽ bảo vệ bọn họ cả đời an ổn.”
Nhìn sự bướng bỉnh trong đôi mắt hắn, Mộc Cẩm đột nhiên rất muốn bẻ đầu hắn ra xem hắn đang nghĩ linh tinh những thứ gì.
Biết bản thân giải thích thế nào thì hắn cũng sẽ không nghe, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, dù sao thời gian có thể chứng minh tất cả.
Sau đó, cậu lại thấy Mạc Chước cầm bình rượu rót hai ly, hắn cầm một ly, ly còn lại đưa cho cậu rồi khẽ cười nói: “Cẩm ca ca, ta sẽ đối xử tốt với huynh cả đời này.”
“Huynh yên tâm, Chước Nhi nhất định sẽ nghe lời huynh. Sau này trong hậu cung cũng chỉ có một mình huynh, ta chỉ cần một mình Cẩm ca ca là đủ. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, uống rượu giao bôi thôi.”
Nhìn thấy sự đau khổ bị che giấu dưới nụ cười kia, Mộc Cẩm bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Rõ ràng là ngày vui của hai người, tại sao thằng nhóc này cứ phải tự mình tìm phiền não, làm cậu cũng không có cách nào với hắn.
Chờ sau này chân tướng được làm sáng tỏ, nhất định cậu phải cười nhạo hắn mới được.
Nghĩ đến đây tâm trạng của cậu cũng tốt hơn không ít, thống khoái uống rượu giao bôi với hắn, còn cảm thấy vị không tệ còn muốn uống thêm một ly. Lúc này Mạc Chước lại không ngăn cậu lại như ngày xưa, chỉ rũ mắt rót rượu cho cậu.
Vài ly xuống bụng, Mộc Cẩm lập tức cảm thấy không đúng, cả người cực kỳ khô nóng, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể vậy.
Tuy cậu chưa bao giờ nếm thử thuốc “xyz——”, nhưng nhìn ánh mắt né tránh của hắn mà còn không rõ tình huống lúc này của mình thế nào, thì coi như phí công sống bao nhiêu năm như vậy.
Cậu cười khổ, nghĩ đối phương đúng là làm chuyện thừa, chẳng lẽ cậu còn từ chối hắn được chắc. Nhưng nghĩ tới mấy thứ linh tinh hắn não bổ trong đầu thì đúng là cũng có thể lắm.
Nhìn trên người Mộc Cẩm mặc phượng bào, gương mặt hồng hồng, ánh mắt Mạc Chước tối sầm lại cúi người hôn xuống. Đối phương cũng hết sức phối hợp nhắm hai mắt lại, quần áo rơi xuống, chỉ là hắn lại không tháo Khốn Tiên Thằng trên người cậu ra.
Dù hắn đã hạ thuốc, nhưng vẫn lo lắng không có cái dây này thì đối phương sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Vì để người trong lòng hoàn toàn yên tâm, Mộc Cẩm cũng chỉ đành để bản thân uất ức. Nhưng điều này không ngăn cản được sự kích động khi có thể ở bên cạnh người mình yêu. Bởi cậy đã chời đợi giây phút này rất lâu rồi.
Ngày đó, trong tẩm điện hoàng cung nóng bỏng rất lâu. Tuy trong suy nghĩ của Mạc Chước, người trong ngực là hắn tính kế mới có được, nhưng hắn không hối hận. Chỉ cần có thể giữ Mộc Cẩm ở lại, hắn không ngại dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Một ngày nào đó, trong tim Cẩm ca sẽ chỉ có mình hắn! Mạc Chước âm thầm thề. Đêm đó, hắn dùng tất cả các kỹ xảo, chỉ hy vọng người trong ngực có được càng nhiêu vui thích hơn.
Nhìn Mộc Cẩm mệt mỏi ngủ trong ngực mình, hắn cúi đầu hôn lên trán cậu, cuối cùng ánh mắt mới dịu lại một chút.
Chỉ là, những hôm sau làm tâm trạng của hắn hơi phức tạp. Rõ ràng hắn nhận định Mộc Cẩm bị giam cầm trong cung, đêm tân hôn cũng là do hắn hạ thuốc. Lại không nghĩ rằng, ngày thứ hai hắn thử tới gần nhưng cậu lại không hề từ chối hắn.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là kế mà đối phương dùng để làm hắn mất cảnh giác, nhưng bỏ qua sự ngượng ngùng lúc đầu. Lâu rồi, Mạc Chước cũng phát hiện ra, dường như cậu rất thích hai người thân mật với nhau.
Hiện tại không chỉ có nhiều trò, đôi khi thậm chí còn chủ động làm Mạc Chước cảm thấy cả người đều sắp vì cậu mà trở nên điên cuồng, trở nên mê muội.
Xong việc, hắn nhìn Mộc Cẩm nằm trong lòng mình với khuôn mặt ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên mà không thể nói ra cảm giác gì.