Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, đột nhiên khẩn trương ôm nàng, siết chặt đến mức nàng cơ hồ không thở nổi. Hắn trầm giọng mở miệng, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng sáng quắc mà kiên định. “Nếu như bổn vương nói, muốn giam nàng một đời một kiếp?”
Thiên Dao vốn là sửng sốt, một lát sau, lắc đầu cười khổ, “Người sẽ không.” Trong lòng hắn có Doãn Hàm U, bên người lại có Linh Lung cùng Doãn Hàm Tuyết, làm sao có thể cùng nàng một đời một kiếp.
“Ta sẽ.” Hắn nhấn mạnh hai chữ, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong huyết mạch.
Thiên Dao cười tươi như hoa, đôi má lạnh nhạt đã có nước mắt sáng long lanh chảy xuống. Sở Diễm lần đầu tiên hiểu rõ, hóa ra khóc mà cười, mới đúng là đau nhất. Hắn rất muốn hỏi nàng muốn cái gì, nhưng mà, trong lòng hắn cũng đã rõ, nàng muốn, là thứ duy nhất hắn không cho nổi.
“Thiên Dao muốn không phải là một đời một kiếp, mà là duy nhất. Dù cho một tháng, một ngày, một khắc cũng được, giữa người và ta chỉ có lẫn nhau, không còn người khác.”
“Dao Nhi...” Sở Diễm ôm lấy nàng, thấp giọng gọi, lại cảm thấy tắc nghẽn tại yết hầu, rốt cuộc không phát ra tiếng.
Ngoài phòng, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa từ xa lại gần, Thiên Dao cả kinh, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy Sở Diễm mặt không đổi sắc, khoé môi thoáng hiện nét cười tà mị. “Đừng sợ, là Xích Thố của bổn vương.”
Quả nhiên, sau khi tiếng vó ngựa ngừng lại, Xích Thố ngoan ngoãn hí một tiếng. Ngay sau đó kèm theo tiếng của Sở Dục cùng ám vệ. Tuấn mã thông linh, tự nhiên nó ngửi được hơi thở của Sở Diễm, đưa đám người Sở Dục tới.
“Sở Dục đến chậm, mong Thất ca chớ trách.”
“Mạt tướng đến chậm, thỉnh điện hạ thứ tội.”
“Được rồi.” Sở Diễm ôm Thiên Dao từ trên mặt đất đứng dậy, chỉnh lại y phục của hai người, sau đó hướng ra ngoài nói. “Tất cả vào đi.”
Sở Dục dẫn đầu đi vào, liếc mắt thấy y phục nhăn nheo của hai người, sau đó ái muội cười. “Thất ca hăng hái như vậy, có lẽ không bị thương tổn gì, làm hại thần đệ lo lắng cả một đêm.”
Thiên Dao cúi đầu tới cực thấp, đôi má sớm đỏ bừng. Ngược lại Sở Diễm mặt không đổi sắc, trầm giọng chuyển đề tài. “Có thương vong không?”
“Không có, Thất ca cố ý dẫn dắt thích khách rời đi, đệ cùng những người khác vẫn chưa bị tập kích.” Sở Dục không vội vàng trả lời.
“Ừ.” Sở Diễm gật đầu. “Thích khách không đắc thủ được, chỉ sợ vẫn chưa đi xa, hôm nay tất yếu phải leo lên núi Tang Điền, tiến vào phạm vi thế lực của người Mông Cổ.”
“Thần đệ hiểu rõ.” Sở Dục thu hồi trêu chọc, trầm giọng trả lời. Một lúc sau, lại mở miệng lần nữa. “Doanh trướng của đại quân đêm qua bị tập kích, ám vệ giả dạng Thất ca bị ám sát. Mặt khác vài tên thủ vệ cũng đã chết, ngoài ra cũng không còn thương vong nào khác.” Cực kỳ hiển nhiên, đám thích khách kia nhằm về phía Sở Diễm.
Sở Diễm vẫn chưa biểu hiện chút kinh ngạc nào, tựa hồ toàn bộ đều nằm trong dự đoán của hắn. “Chắc là kiệt tác của nữ nhân kia, không cần để ý bà ta.”
“Đêm qua Thất ca gặp phải thích khách, có phải là cùng một người gây nên?” Sở Dục lại hỏi.
“Ám sát bổn vương đêm qua chỉ sợ là người của Nhị ca. Nhị ca hiểu bổn vương, hắn tự nhiên đoán được bổn vương sẽ không ngồi trong quân chờ chết, cho nên sai người chặn lại ở cửa sau cùng trước khi tới Tang Điền.” Sở Diễm nói đâu vào đấy. Tiêu gia bất quá là tôm tép nhãi nhép mà thôi, hắn chưa bao giờ để vào mắt. Chân chính đối với ngôi vị hoàng đế tạo thành uy hiếp là Nhị ca bừng bừng dã tâm kia của hắn cùng Tư Đồ tộc tay cầm trọng binh.
--- ------ ------
Vượt qua núi Tang Điền chính thức tiến vào lãnh thổ Mông Cổ, tình cảnh này khiến cho Thiên Dao thực sự chấn động. Đại thảo nguyên không ranh giới, cùng những con tuấn mã thoải mái rong ruổi. Một đoàn kỵ binh Mông Cổ đã sớm chờ dưới chân núi Tang Điền, cầm đầu là một nam tử anh tuấn trẻ tuổi, lông mày lưỡi mác, có được sự hào phóng cùng nhiệt tình của người Mông Cổ. Người này, là sư đệ của Sở Diễm, vương tử Mông Cổ A Lang.
Nhóm người Sở Diễm vượt qua núi Tang Điền, hội họp cùng quân đội Mông Cổ. A Lang thấy Sở Diễm đi tới, trên mặt treo đầy ý cười vui sướng, xoay người xuống ngựa, chắp tay thi lễ. Sở Diễm phi thân xuống ngựa, đi tới trước người A Lang, hạ xuống một quyền dưới đầu vai của hắn. Hai người cười sảng khoái, dùng tiếng Mông Cổ đối thoại, chuyện trò vui vẻ.
Sau một hồi, ánh mắt A Lang hữu ý vô ý liếc về phía Thiên Dao đang ngồi trên Xích Thố, nàng quá mức chói mắt, ở tại thảo nguyên bao la bát ngát giống như một chấm nhỏ vô cùng rực rỡ. Sở Diễm theo ánh mắt của A Lang tìm kiếm, ánh vào trong mắt là dung nhan đạm mạc của Thiên Dao. Hắn ôn nhu cười, hai ngón tay đặt bên môi, một tiếng huýt gió thanh thuý, Xích Thố liền giẫm trên đất vài cái, sau đó lộc cộc lộc cộc chạy tới bên người Sở Diễm.
“Dao Nhi, xuống đây.” Sở Diễm vươn cánh tay ra, ôm Thiên Dao từ trên ngựa xuống, cũng sử dụng tiếng Mông Cổ nói với A Lang. “Nàng là phi tử của bổn vương, tên là Thẩm Thiên Dao.”
Vương tử A Lang cười, chắp tay thi lễ, lời nói ra lại là tiếng Trung Nguyên lưu loát. “A Bất Nhĩ Tư Lang gặp qua sư tẩu.”
Thiên Dao hơi sững sờ, trên mặt tràn ngập mờ mịt.
Sở Diễm cười, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu giải thích. “Dao Nhi, hắn là sư đệ của bổn vương, vương tử Mông Cổ A Bất Nhĩ Tư Lang, nàng gọi hắn A Lang là được.”
Thiên Dao khẽ cúi đầu, thi lễ với A Lang. “Vương tử A Lang, hữu lễ rồi.”
“Sư tẩu không cần đa lễ.” A Lang sang sảng mà cười, cánh tay vươn ra đặt lên người Thiên Dao. Thiên Dao nhíu mi, không dấu vết lui về phía sau nửa bước. Người Mông Cổ vốn hào sảng, không để tâm tới lễ nghi phiền phức, mà Thiên Dao lại là nữ tử Trung Nguyên yểu điệu, thuở nhỏ đã được dạy: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“A Lang.” Ánh mắt Sở Diễm trầm xuống, thời gian A Lang ở Trung Nguyên không ngắn, nên hiểu được lễ tiết người Trung Nguyên, hành động vừa rồi đích thật là thất lễ.
A Lang lơ đễnh cười, lại dùng tiếng Mông Cổ nói. “Sư huynh chớ trách, lòng thích cái đẹp ai cũng đều có. Tuy là quốc sắc thiên hương nhưng nàng là nữ nhân của sư huynh, A Lang tuyệt không dám mơ tưởng.”
Sở Diễm sảng khoái cười, ở trên ngực A Lang không nặng không nhẹ hạ xuống một quyền. “Sư đệ còn có tâm tư trêu chọc lúc này, theo bổn vương thấy, nghịch tặc A Lặc Xích Chân nổi loạn đối với hoàng tộc Mông Cổ uy hiếp cũng không lớn. Xem ra, bổn vương có thể mang đại quân dẹp đường hồi phủ rồi.”
“Là A Lang nhất thời lỡ lời, sư huynh chớ trách. Hiện giờ tình thế nguy cấp, mẫu hậu ta cùng hoàng đệ đều bị phản tặc A Lặc Xích Chân bắt nhốt, phụ vương ưu tư thành bệnh, trước mắt, hoàng tộc Mông Cổ ta lòng người hoảng sợ, rút dây động rừng.” Mày kiếm A Lang nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị, Sở Diễm cũng không có tâm trạng cùng hắn vui đùa nữa.
“Đi thôi, đưa bổn vương đi gặp Mông Cổ Vương.”
“Sư huynh, mời.” A Lang chắp tay, nhường đường.
“Ừm.” Sở Diễm gật đầu, quay đầu nhìn Thiên Dao cùng Sở Dục ở phía sau. “A Lang, ngươi phái người dàn xếp cho trắc phi của bổn vương cùng đường đệ.”
“Sư huynh yên tâm, lều nỉ thượng đẳng, A Lang sớm đã sai người thu xếp thoả đáng.” A Lang vội vàng trả lời.
Sở Diễm gật đầu, hướng lều lớn của Mông Cổ Vương mà đi.
--- ------ ------ ------
Ngắn ngủn hai ngày, Sở Diễm đã chỉ huy quân đội Mông Cổ cùng với phản quân A Lặc Xích Chân giao chiến vài lần, hai bên đều không dễ dàng gì. A Lặc Xích Chân từng là tâm phúc của Mông Cổ Vương, dụng binh như thần, nếu không có dã tâm bừng bừng, cũng là một hiền tướng khó có được.
Sở Diễm dường như rất bận rộn, mỗi ngày lúc hắn rời đi Thiên Dao chưa tỉnh lại, lúc hắn trở về nàng sớm đã ngủ. Mông Cổ ở phía Bắc Trường thành, nhiệt độ trong ngày chệnh lệch thật lớn, đêm khuya lạnh khủng khiếp, Sở Diễm theo thói quen ôm nàng đi vào giấc ngủ, sưởi ấm cho thân thể ôn lãnh của nàng.
Hắn cởi ngoại bào nằm ở bên người nàng, như thường ngày ôm nàng vào lòng, mà cặp mắt Thiên Dao lại mở to, một mảnh thanh minh. “Sao không ngủ?” Sở Diễm nhẹ cười, đầu ngón tay ma xát đôi má mềm mại tinh tế của nàng.
“Ta đang đợi người.” Thiên Dao nhàn nhạt trả lời.
Sở Diễm cười, hóa ra cảm giác có người chờ lại ấm áp như vậy. “Có chuyện muốn nói với bổn vương?”
“Ừ.” Thiên Dao gật đầu. “Nội loạn Mông Cổ cực kỳ khó giải quyết sao?”
“Vẫn ổn, A Lặc Xích Chân là một tướng tài, bổn vương vẫn không đành lòng xuống tay thương tổn hắn.” Sở Diễm ôn nhu nói.
Thiên Dao gối lên cánh tay hắn, lông mi dài như cánh bướm khẽ rung động. “Điện hạ tiếc người tài, cho nên muốn thu phục hắn, đúng không?”
“Người hiểu ta cũng là Dao Nhi.” Sở Diễm nhẹ cười, cúi đầu hôn cánh môi đỏ hồng của nàng. “Dao Nhi đợi bổn vương, hẳn không phải vì nói những thứ này chứ?”
Thiên Dao nhẹ nhàng lắc đầu, lại sợ hãi mở miệng. “Thiên Dao chỉ muốn hỏi điện hạ, ngày mai Thiên Dao có thể rời khỏi lều lớn ra ngoài hít thở không khí không?”
Từ khi tới Mông Cổ, hai ngày này nàng chưa từng bước ra lều lớn nửa bước, ngoài lều không chỗ nào không có ám vệ. Bên ngoài trời xanh rộng lớn cùng thảo nguyên mênh mông bát ngát rốt cuột lại trở thành hy vọng xa vời, lều lớn hoa lệ tinh mỹ lại trở thành một nhà giam khác.
“Dao Nhi nhất định buồn bực tới hỏng rồi, ngày mai bổn vương dẫn nàng ra ngoài cưỡi ngựa.” Sở Diễm ôn nhuận cười, không hề báo trước đè nàng ở dưới thân thể. Khoé môi hiện lên nụ cười tà mị. “Bổn vương chiều theo tâm ý của nàng, Dao Nhi có phải cũng nên cho bổn vương chút ngon ngọt hay không, hử?”
Ngón tay thon dài của hắn hữu ý vô ý khiêu khích vạt áo trước ngực nàng. Hai ngày này bận rộn, khi hắn trở về, nàng sớm đã ngủ. Sở Diễm không đành lòng quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, vẫn chịu đựng chưa từng chạm vào nàng.
Thiên Dao bị hắn áp ở dưới thân, biết rõ phản kháng cũng không được gì, liền an phận tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm. Nàng giống như một con rối, nhắm chặt hai mắt, cứng ngắc nằm dưới thân hắn. Lông mi hơi hơi rung động, hơi nhòe nước. Sở Diễm hôn nàng, nhưng cũng tiếp xúc với ánh mắt băng giá ngấn nước, thân thể cao lớn chấn động, ngay sau đó, từ trên người nàng lật người xuống