Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 97: Chương 97: Hàm tuyết đã đến




Thiên Dao nghe thấy tiếng thở dài như có như không truyền đến từ đỉnh đầu, sau đó, bị hắn ôn nhu ôm vào lòng. “Ngủ đi, bổn vương sẽ không ép buộc nàng nữa.”

——— —————–

Ngày hôm sau, Thiên Dao thức dậy rất sớm, thay đổi trang phục của người Mông Cổ, vẫn như cũ toàn thân một màu trắng thuần, tóc đen như mực bện thành bím, đeo trang sức bằng lông mao trắng như tuyết, tinh xảo duy mỹ như búp bê sứ.

Sở Diễm ngồi ở một bên, thảnh thơi uống trà xanh, trong ánh mắt thâm thuý chỉ có mỹ nhân như ngọc.

“Chúng ta có thể xuất phát chưa?” Thiên Dao ôn nhu cười yếu ớt, ánh mắt mang theo chút chờ mong, như vì sao phát ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đến loá mắt.

Sở Diễm nhất thời động tình, duỗi tay ôm nàng vào lòng, hôn trộm lên môi nàng một cái, sau đó nhàn nhạt đáp lại. “Được.”

Hắn ôm lấy nàng, mới vừa ra lều lớn, Sở Dục liền chặn đường hai người, ánh mắt lúc nhìn thấy Thiên Dao khẽ kinh diễm nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn định, hướng Sở Diễm chắp tay nói. “Thất ca, binh mã A Lặc Xích Chân lại rục rịch. Vương tử A Lang đã mang binh chuẩn bị ngăn địch.”

Ánh mắt Sở Diễm trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng. “Thật đúng là không biết an phận, đệ hãy đi trước, chờ chút bổn vương sẽ đến.”

“Vâng ạ.” Sở Dục lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Sở Diễm hơi bất đắc dĩ cầm hai tay Thiên Dao, áy náy đặt xuống một nụ hôn. “Chỉ sợ bổn vương không cách nào cùng Dao Nhi đi cưỡi ngựa, thảo nguyên ở chung quanh lều lớn vẫn cực kỳ an toàn, nhớ rõ, đừng đi quá xa. Đợi bổn vương xử lý tốt mọi chuyện liền trở về với nàng, được không?”

“Ừm.” Thiên Dao gật đầu. “Vậy điện hạ có phải cũng nên để cho ám vệ rời khỏi? Thiên Dao không phải là tù nhân của người.”

Sở Diễm lắc đầu bật cười, hóa ra, nàng lại nghĩ hắn như vậy. “Dao Nhi hà tất xuyên tạc ý tứ của bổn vương, những ám vệ này chỉ là để bảo vệ an toàn cho nàng. Nếu không có chuyện quan trọng, sẽ không đi ra quấy rầy nàng. Bổn vương lệnh cho bọn họ đi theo từ xa, thế nào?”

Thiên Dao lại gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Dưới dự dẫn dắt của người hầu nàng đi vào chuồng ngựa, trong số những con tuấn mã tuỳ ý chạy băng băng, nàng liếc mắt liền thấy được Xích Thố của Sở Diễm, cũng như chủ nhân của nó ngạo mạn chói mắt. Hai tay Thiên Dao đặt bên môi, cất tiếng gọi, “Xích Thố.” Nó liền nhấc chân đi đến bên người Thiên Dao, vui vẻ đảo quanh người nàng.

Người hầu vẫn là một hài tử choai choai, không nhẹ không nặng vui đùa nói. “Dung mạo nương nương như tiên trên trời, ngay cả Xích Thố cũng thích người nữa.”

Thiên Dao dịu dàng cười, thuận tay dắt dây cương Xích Thố, lại cũng không cưỡi, chỉ là dắt nó, một người một ngựa dạo bước trên thảo nguyên rộng lớn. Gió thổi mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt. Thiên Dao tuỳ ý nằm trong bụi cỏ, làn môi như cánh hoa đỏ hồng ngậm một nhành cỏ xanh. Xích Thố canh giữ ở bên người nàng, một tấc cũng không rời.

Thiên Dao nheo hai mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời nơi thảo nguyên. Bầu trời trong cung chỉ có một mảnh nhỏ trên đầu, mà bầu trời chốn thảo nguyên, nhìn không thấy ranh giới. Nàng đột nhiên nhớ tới Thiên Sơn, U Minh cung tuy rằng băng lãnh, nhưng nàng lại chưa bao giờ bị trói buộc tay chân. Bầu trời trên đỉnh Thiên Sơn xanh thẳm, ánh mặt trời buổi sớm chiếu trên người cực kỳ ấm, chưa bao giờ có một khắc nàng lại nhớ nơi đó như lúc này vậy.

Xích Thố bên người vốn cực kỳ dịu ngoan, lại đột nhiên cáu kỉnh giậm chân, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hí.

“Làm sao vậy?” Thiên Dao ngồi dậy, khó hiểu hỏi, mới phát hiện cách đó không xa mấy con tuấn mã chạy băng băng từ xa mà đến. Cực kỳ rõ ràng là đang chạy đua. Hoá ra, Xích Thố hiếu chiến không nén được khát khao rồi.

“Đi chơi cùng bọn chúng thôi.” Thiên Dao cười, xoay mình lên ngựa, giục ngựa đuổi theo.

Xích Thố là Hãn Huyết Bảo Mã do tiểu quốc Lâu Lan tiến công, ngàn dặm mới tìm được một, những con ngựa khác tự nhiên không cách nào so sánh được. Lẫn vào trong đàn ngựa, trong chốc lát, liền một mình độc chiếm, bỏ xa những con ngựa. Lúc chạy qua điểm cuối, phía sau một con tuấn mã màu trắng gắt gao đi theo, trên tuấn mã là một nữ tử tuổi trẻ còn xinh đẹp hơn cả con ngựa trắng, ăn mặc hoa mỹ, vừa thấy liền biết xuất thân cao quý.

“Ngươi là ai, sao ta chưa bao giờ gặp qua ngươi?” Nữ tử thân mật cười, dùng tiếng Mông Cổ hỏi. Ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào con ngựa của Thiên Dao. “Ngựa ngươi cưỡi là Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết sao? Lại có thể vượt qua Ký Tuyết của ta.”

Thiên Dao mỉm cười, dùng tiếng Mông Cổ lưu loát trả lời. “Nó gọi là Xích Thố, ta gọi là A Dao, là người Trung Nguyên.” Tam nương Cẩm Ngọc của nàng là người Mông Cổ, lúc còn rất nhỏ, Thiên Dao đã học được tiếng Mông Cổ.

Nữ tử cao giọng mà cười. “Ta là Tháp Na, phụ thân ta là Mông Cổ Vương. Ngươi nhất định là người Trung Nguyên đi theo Thái tử điện hạ mà tới rồi.”

“Đúng vậy.” Thiên Dao gật đầu.

Tháp Na lại cười, lúc cười, hai mắt híp lại. Ánh mắt nhìn Thiên Dao tràn đầy hâm mộ. “Nữ nhân Trung Nguyên các ngươi, người nào cũng xinh đẹp giống ngươi sao?”

Thiên Dao e lệ cười, chậm rãi mở miệng. “Công chúa xinh đẹp như hoa, nữ tử Mông Cổ thật mỹ lệ phong tình.”

Tháp Na thoải mái cười, giục ngựa đi tới bên cạnh Thiên Dao. “Ngươi hẳn là lần đầu tiên tới thảo nguyên Mông Cổ của chúng ta, đi, ta dẫn ngươi đi xem quang cảnh thảo nguyên.”

“Vậy làm phiền công chúa rồi.” Thiên Dao lễ phép cám ơn.

Hai người một đường giục ngựa rong ruổi, Tháp Na trở thành người dẫn đường vô cùng tốt cho Thiên Dao. Mãi đến khi mặt trời lặn hoàng hôn buông xuống, hai người thậm chí vẫn chưa chơi đã.

Rất xa, truyền đến tiếng ca to rõ, là một khúc dân ca thảo nguyên. Tiếng nam tử ca chất chứa thâm tình.

“Ánh trăng ngày mười lăm trên trời kia, vì sao bên cạnh không có mây. Ta cùng đợi cô nương mỹ lệ nha, nàng vì cái gì vẫn còn chưa đến a….”

Tiếng ca rất quen thuộc, cùng tiếng ca trong trí nhớ của Tam nương giống nhau như đúc.

“Nếu trên trời không có mưa, hoa hải đường hẳn sẽ không tự mình nở, chỉ cần ca ca ngươi kiên nhẫn chờ đợi a, người trong lòng ngươi sẽ xuất hiện a.”

“A Dao, ngươi hát thật là dễ nghe.” Tháp Na không chút bủn xỉn khen ngợi nàng.

Tiếng ca sạch sẽ thuần mỹ của Thiên Dao, mà một mặt khác lại chậm chạp không ai đáp lại. Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Tháp Na. “Tiếng ca của Thiên Dao cho dù có hay cũng không phải là đối tượng mà đối phương chờ mong kia. Công chúa, người nói có đúng không?”

Đôi má Tháp Na nhất thời đỏ bừng một mảnh, ánh mắt si ngốc nhìn xa xa về phương hướng truyền đến tiếng ca. “A Dao ngươi thật thông minh, chuyện này cũng không giấu được ngươi. Hắn là A Bố Ca của ta, là Đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Mông Cổ chúng ta.”

Thiên Dao thích tâm tư đơn thuần của Tháp Na, tất cả tâm tư của nàng đều được viết ở trên mặt. Không giống nữ nhân trong cung, mặt ngoài dịu ngoan khiêm tốn, mà bên trong lại tâm cơ thâm trầm, khó lòng phòng bị.

“Công chúa ngây thơ thiện lương, nam tử trong thiên hạ đều sẽ vì công chúa mà động tâm.”

“Ta không cần nam nhân trong thiên hạ động tâm, ta chỉ muốn cùng A Bố Ca của ta bên nhau dài lâu.” Tháp Na thẹn thùng cười, lấy roi ngựa trên tay quật mạnh vài cái. Con ngựa đau đớn, bốn vó giơ lên, băng băng chạy.

Thiên Dao mỉm cười, giục ngựa đuổi theo.

Hai người trở lại bộ lạc, tộc nhân đang mổ trâu làm thịt, gác lên lửa trại, chúc mừng dũng sĩ Mông Cổ dưới sự dẫn dắt của thái tử Sở Diễm đại thắng phản quân A Lặc Xích Chân.

“Là thái tử điện hạ cùng ca ca ta đánh thắng trận đó!” Tháp Na vui sướng không thôi, kéo tay Thiên Dao, chạy đến bên lửa trại, cùng tộc nhân nắm tay, nhảy lên vũ điệu vui mừng. Trên mặt Thiên Dao vẫn nở một nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh lửa bập bùng, đẹp đến có chút không chân thực.

Đoàn người Sở Diễm, Sở Dục dưới sự vây quanh của Mông Cổ Vương, Vương tử A Lang cùng người hoàng tộc đi ra lều lớn, đi tới bên lửa trại. Sở Diễm vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Thiên Dao cười múa vui vẻ bên lửa trại. Nàng chói mắt như thế, mặc dù là ẩn trong đám người, nhưng vẫn không bị che lấp.

Khoé môi hắn mỉm cười, đi nhanh về phía Thiên Dao, không e dè ở trước mặt mọi người ôm nàng vào lòng.

“A…” Thân thể Thiên Dao đụng vào trong ngực hắn, phát ra tiếng kêu.

Tháp Na cả kinh, gặp người xa lạ mạnh mẽ ôm lấy Thiên Dao, lạnh lùng nói. “Ngươi là ai, mau buông nàng ra!”

Sở Diễm lãnh mị cười, mở miệng nói, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… nàng là nữ nhân của ta.”

“Cái gì?” Tháp Na trừng lớn hai mắt, miệng mở to hết mức.

Thiên Dao cúi đầu không nói, muốn tránh thoát cái ôm của hắn, bất đắc dĩ cánh tay hoàn bên hông nàng giống như tường đồng vách sắt. Nàng không lay chuyển được nửa phần.

A Lang bước tới, kéo Tháp Na sang một bên, trầm giọng nói. “Tháp Na, không thể vô lễ với Thái tử điện hạ.” Sau đó lại chuyển hướng Sở Diễm, “Xá muội trẻ người non dạ, mong sư huynh đừng trách cứ.”

Sở Diễm nhẹ cười, trên mặt cũng không có nửa phần tức giận.

Tháp Na từ trong cơn chấn kinh hồi phục lại tinh thần, lễ phép thi lễ với Sở Diễm, lại nói với Thiên Dao. “A Dao, hóa ra ngươi là thê tử của thái tử điện hạ Trung Nguyên à.”

“Ừ.” Thiên Dao nhàn nhạt trả lời, cúi đầu cực thấp. Hai chữ ‘thê tử’ nghe vào trong tai Thiên Dao lại đặc biệt chói tai.

“Điện hạ, Thiên Dao hơi mệt, muốn trở về nghỉ trước.”

Sở Diễm mỉm cười gật đầu, sủng nịch vuốt vuốt chóp mũi nàng. “Ừ, hôm nay nàng ở bên ngoài chơi một ngày rồi, hẳn là mệt mỏi, bổn vương dẫn nàng về lều lớn nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn đã bế nàng lên, nghiêng đầu nhìn A Lang ở một bên. “Ngày mai đại quân của bổn vương sẽ vượt qua núi Tang Điền tiến vào biên giới Mông Cổ, nếu muốn chúc mừng, liền chờ đến ngày bắt được A Lặc Xích Chân đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.