Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 98: Chương 98: Duyên tần tấn*




“Được.” A Lang chắp tay cúi đầu.

Sở Diễm cùng Thiên Dao rời đi, Sở Dục cười hì hì kéo bả vai A Lang, hắn không hề biết tiếng Mông Cổ, may mà A Lang nói tiếng Trung Nguyên lưu loát, “Thất ca ta hiện tại là thê tử quản chặt, đừng để ý đến huynh ấy, chúng ta đi uống rượu.”

Vẻ mặt A Lang mờ mịt, thê tử quản chặt, bốn chữ kia thực khiến cho hắn không hiểu. Có điều Sở Diễm bảo hộ thê tử, hắn nhìn ra được, “A Lang đã chuẩn bị rượu tốt thượng đẳng, hôm nay nhất định sẽ cùng Vương gia không say không về.”

—————

Ngày kế, đại quân Sở Diễm tiến vào địa giới Mông Cổ, người Mông Cổ nhiệt tình hiếu khách vừa múa vừa hát nghênh đón. Thiên Dao đi theo phía sau đám người Sở Diễm, Sở Dục, Mông Cổ Vương cùng Vương tử A Lang, nghênh đón đại quân. Mà khiến cho nàng kinh ngạc, người cầm đầu là Vân Kiếm.

“Vân Kiếm tham kiến Thái tử điện hạ, gặp qua Mông Cổ Vương.” Vân Kiếm chắp tay thi lễ.

Mông Cổ Vương cười, “Vân đại nhân không cần đa lễ, đại nhân đường xa mà đến, là vinh hạnh của Mông Cổ ta.”

“Mông Cổ Vương khách khí.” Vân Kiếm lễ phép đáp lời.

“Biểu ca vất vả rồi.” Sở Diễm nhẹ cười mở miệng.

Vân Kiếm lại cúi đầu, nói. “May mắn không nhục sứ mệnh, chỉ là…” Hắn dừng nói, giọng nói có chút do dự, sau đó, chỉ thấy phía sau hắn một người vóc dáng nhỏ xinh đi tới, toàn thân ăn mặc như thị vệ, bộ dáng lại đặc biệt tuấn tú.

“Điện hạ!” Nàng khẽ cúi đầu, nũng nịu gọi một tiếng. Hoá ra là — Doãn Hàm Tuyết.

Ánh mắt Sở Diễm âm trầm, Sở Dục cùng Thiên Dao lại càng chấn kinh. Nàng vốn nên ở trong cung mới đúng, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

“Ừm.” Sở Diễm lạnh nhạt đáp lời, mặt không đổi sắc, thậm chí lại không liếc nhìn nàng một cái. “Theo bổn vương đi tới lều lớn.” Hắn xoay người mà đi, Sở Dục, Vân Kiếm cùng Thiên Dao theo sát phía sau. Hàm Tuyết cúi đầu tới cực thấp, cũng theo sau mọi người đi vào.

Mông Cổ Vương cùng A Lang đều là người thức thời, thấy không khí không ổn, trong lòng biết là chuyện nhà của người Trung Nguyên, không dám đi theo.

Trong lều lớn, chỉ có mấy người Sở Diễm, Sở Dục, Vân Kiếm cùng Thiên Dao, Hàm Tuyết. Ám vệ đều đã âm thầm canh giữ ở ngoài lều.

Sở Diễm ngồi ở vị trí chủ vị, một chưởng đập trên bàn. Doãn Hàm Tuyết sợ không nhẹ, quỳ gối xuống đất, ánh mắt rưng rưng, một bộ dáng chỉnh tề đáng thương. Bởi vì đi đường dài, y phục vải thô trên người nhuộm đầy bụi, đích xác có vài phần chật vật. “Điện hạ, Hàm Tuyết biết sai rồi.”

“À…? Vậy nàng nói cho bổn vương nghe, sai ở đâu?” Sở Diễm cũng không giận, ngược lại tà mị nhếch môi.

Doãn Hàm Tuyết cắn chặt làn môi, nước mắt tức tốc chảy xuống, lại không nói một câu.

Sở Diễm trầm ổn ngồi tại chỗ, thảnh thơi bưng chén trà xanh ở một bên lên, uống một ngụm. Nàng không mở miệng, hắn cũng không mở miệng, tựa hồ liền tính toán dây dưa như vậy với nàng, so sánh định lực. Trong lều giống như chết lặng, đối với Doãn Hàm Tuyết mà nói không thể nghi ngờ gì tương đương lăng trì xử tử vậy.

Sau cùng, Sở Dục thật sự không đành lòng, mở miệng phá vỡ yên lặng, chắp tay hướng Sở Diễm nói. “Mong Thất ca khoan thứ, Doãn trắc phi tuy có sai, nguyên nhân cũng vì quá mức thương nhớ Thất ca, về tình có thể tha thứ. Thần đệ lập tức sai người hộ tống nàng về đế đô.” Cung phi một mình xuất cung, chính là tội lớn không thể tha, Hàm Tuyết liều chết, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng oan uổng mất tính mạng.

Trên mặt Sở Diễm rốt cục có biến hoá, khoé môi lạnh lùng nhíu lại, mở miệng nói. “Lỗi duy nhất của nàng đó là quá mức tự cho là đúng.”

Người nàng ở đây thì có thể thế nào, nếu như trong lòng hắn không có nàng, liều chết đến đây thì có thể thay đổi được gì.

“Biểu ca, không có gì muốn giải thích với bổn vương sao?” Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Vân Kiếm.

Vân Kiếm cúi người chắp tay, trầm giọng nói. “Điện hạ thứ tội, vi thần cũng là đến dưới chân núi Tang Điền mới phát giác ra nương nương trà trộn trong đại quân. Nơi đây cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, vi thần không dám mạo muội quyết định đưa nương nương về, đành phải dẫn nàng tới, thỉnh điện hạ xử trí.”

Sở Diễm lạnh lùng cười. “Từ đế đô đến biên giới Mông Cổ, hành quân hơn một tháng, biểu ca cũng không từng phát hiện có nữ tử lẫn vào trong quân, nếu như nàng không phải là vương phi của bổn vương mà là gian tế thì sao? Hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi rồi.”

Thân thể Vân Kiếm chấn động, ngay sau đó quỳ một gối xuống đất. “Là vi thần nhất thời sơ sót, thỉnh điện hạ giáng tội.”

“Phạt bổng lộc ba năm coi như răn đe. Đứng lên đi…” Sở Diễm lạnh lùng phun ra một câu, hoàn toàn giải quyết việc công, không vì tình riêng mà khoan dung. Vân Kiếm đứng dậy, đứng sang bên cạnh, không dám tiếp tục nhiều lời. Mà Doãn Hàm Tuyết vẫn quỳ trên đất như cũ, chờ đợi nam nhân cao cao tại thượng kia phán quyết.

“Thất ca…” Sở Dục do dự mà kiên trì gọi.

Sở Diễm khẽ hừ một tiếng, hắn tự nhiên hiểu rõ Sở Dục muốn nói cái gì. “Đệ không cần nhiều lời, khoảng cách từ Mông Cổ tới đế đô ngàn dặm xa xôi, mạo muội đưa nàng trở về, nếu trên đường bị người nào đó cướp mất, lại còn tạo thêm thị phi. Đệ yên tâm, đầu óc Doãn trắc phi thật sự rất tốt, nàng tuỳ tiện cũng đuổi được đến đây, trong cung tự nhiên đã an bài hết sức cẩn thận rồi.”

Nghe được lời ấy, Doãn Hàm Tuyết hiểu rõ, hắn đã tính toán lưu nàng lại, trong lòng xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Không dám lừa gạt điện hạ, Hàm Tuyết mua chuộc ngự y, đối với bên ngoài tuyên bố thiếp bị nhiễm bệnh đậu mùa, sẽ lây bệnh. Hiện giờ hoàng thượng đã hạ chỉ phong toả Hạm Tâm các, người ngoài không thể nào đến gần nửa bước.”

Người ngoài không cần nhiều lời, thầm nghĩ Doãn trắc phi thật là có vài phần can đảm cùng mưu lược. Cũng là một nữ tử đáng cho người ta yêu thương.

“Nàng đi xuống đi, bổn vương sẽ sai người an bài một lều trại riêng cho nàng. Nhớ kỹ, trước khi hồi cung, thân phận của nàng là người hầu của Vân đại nhân.” Sở Diễm nhàn nhạt nói.

“Vâng, Hàm Tuyết hiểu.” Có lẽ do quỳ lâu quá, khi Hàm Tuyết đứng lên có chút khó khăn, lảo đảo vài cái mới đứng vững. Sở Diễm lạnh lùng ngồi tại chỗ, giống như người ngoài cuộc, không có nửa phần giúp đỡ, mà hắn bất động, những người khác lại càng không dám.

Doãn Hàm Tuyết đi rồi, Sở Diễm tiện tay lấy biên cảnh bố phòng đồ của Mông Cổ mở ra, cùng Sở Dục và Vân Kiếm thương thảo quân sự. Thiên Dao thấy thế, đứng dậy hơi cúi đầu với ba người, xoay người liền rời khỏi, chưa từng nghĩ tới lại bị Sở Diễm gọi về.

“Đi đâu?”

“Về lều.” Nàng đạm mạc trả lời.

Sở Diễm khẽ nhếch khoé môi, vươn tay về phía nàng. “Lại đây.”

Đơn giản hai chữ nhưng lại là giọng điệu mệnh lệnh, Thiên Dao trầm mặc trong chốc lát, nhưng vẫn nhận mệnh đi tới trước mặt hắn. “Điện hạ còn có gì phân phó?” Nàng vừa dứt lời, ngay sau đó liền bị Sở Diễm kéo vào trong lòng. Chóp mũi đụng vào bờ ngực rắn chắc của hắn, hơi đau. Thiên Dao tức giận, trợn to mắt trừng hắn.

Cánh tay Sở Diễm đặt trên eo nàng, để cho nàng ngồi trên chân mình, một cánh tay kia lại chỉ vào trong bố phòng đồ, sắc mặt thật sự nghiêm túc. Coi như trong lòng có thêm nữ nhân, đối với hắn cũng không có nửa phần ảnh hưởng. Mà hắn thản nhiên, sắc mặt ba người khác lại khác nhau.

Ở trước mặt người ngoài bị hắn ôm ở trong ngực, Thiên Dao vừa thẹn vừa cáu, nhưng không cách nào thoát được, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng. Sắc mặt Vân Kiếm có chút trắng, tròng mắt giống như rơi xuống bố phòng đồ vậy, không dám dò xét chỗ bên cạnh. Mà Sở Dục thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, đầu cúi tới cực thấp, thế cho nên người ngoài không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.

Hành động lần này của Sở Diễm đích xác vờ vịt gạt người, tâm tư Vân Kiếm cùng Sở Dục, có lẽ giấu diếm được người khác nhưng không qua được mắt hắn. Hắn không làm khó dễ, nhưng không có nghĩa là hắn tuỳ ý bọn họ làm bậy.

“Bổn vương cùng A Lặc Xích Chân giao chiến vài lần, người này đích thực là dũng mãnh thiện chiến, nếu dùng sức mạnh, chỉ sợ thương vong không nhỏ.” Sở Diễm trầm ổn mở miệng.

“Vậy ý Thất ca như thế nào?”

Sở Diễm cười, đầu ngón tay tuỳ ý chỉ một ví trí trên bố phòng đồ. “Bổn vương muốn bắt ba ba trong rọ.”

Hai người Sở Dục Vân Kiếm vừa thấy chỗ hắn ngụ ý lại chính là đại doanh Mông Cổ. “Ý Thất ca là… Nếu A Lặc Xích Chân là người thông minh lanh lợi, muốn dẫn hắn sập bẫy chỉ sợ không dễ.”

“A Lặc Xích Chân này có tính đa nghi, muốn dẫn dụ hắn đích xác không dễ, xem ra bổn vương cùng A Lang phải diễn một vở Song Hoàng* rồi.” Sở Diễm lãnh mị mà cười, ánh mắt thâm sâu hiện lên hàn quang rét lạnh.

Hai người Sở Dục cùng Vân Kiếm đi rồi, Thiên Dao mới có thể tránh khỏi cái ôm của Sở Diễm. Nàng đứng ở bên cạnh hắn, trên người toả ra chút hàn khí. “Điện hạ trình diễn xong rồi sao? Bây giờ Thiên Dao có thể về lều nghỉ ngơi rồi chứ?” Vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, coi như vô luận hắn làm gì, lại không cách nào tác động đến cảm xúc của nàng.

Sở Diễm cười, tao nhã đứng dậy, đầu ngón tay ngả ngớn nâng cằm nàng lên. “Nếu như bổn vương nói chưa xong, thì sao?” Hắn dứt lời, thình lình cúi đầu bắt lấy cánh môi đỏ hồng của nàng, ngậm ở trong miệng, tuỳ ý hấp duẫn.

Thân thể Thiên Dao cứng ngắc, hai tròng mắt trừng lớn nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. Nàng vẫn chưa dự liệu tới hắn đột nhiên hôn nàng, phản ứng rõ ràng chậm nửa nhịp, chờ nàng phản ứng kịp khi đó Sở Diễm đã rời khỏi môi nàng. Cúi người vùi vào trong mái tóc nàng, làn môi hơi lạnh dán tại bên tai nàng, hơi thở ấm áp ái muội phun ra nuốt vào, “Chúng ta về lều tiếp tục được không?”

“Người, người đã nói không ép buộc ta.” Thiên Dao lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay khẩn trương nắm chặt vạt áo trước cổ, sợ hắn lại lần nữa xâm phạm.

Chú thích

*Duyên Tần Tấn (Tần Tấn chi hảo) là một thành ngữ tiếng Hán, đọc là qín jìn zhī hǎo ý nghĩa là quan hệ thông gia hai nhà.

*Song Hoàng: hai bè (hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.