Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 202: Chương 202: Mưa Dầm Giang Nam (4)




Nữ tử áo vàng ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt không tự chủ dò xét nhìn vào trong phòng.

“Vẫn còn không mở?” Sở Diễm tà mị cười, mở miệng nói.

Nữ tử áo vàng thấp thỏm mở bàn xúc xắc, kết cục giống như đã dự kiến, ba con sáu, lại là báo tử.

“Công tử nhà ngươi thua.” Sở Diễm vân đạm phong khinh mở miệng, trên mặt cũng không vui mừng, ngược lại hiện lên chút hài hước nghiền ngẫm.

Hoàng y nữ tử trái lại bảo trì bình thản, cười mở miệng, “Quy củ của công tử, ba ván thắng hai mới tính là thắng.”

“Ngươi đây rõ ràng là chơi xấu, quy củ ở đâu do công tử nhà ngươi nói đổi liền đổi.” Xích Diễm ồm ồm mở miệng, giọng nói đặc biệt to. “Nếu như gia nhà ta thắng thêm một ván, công tử nhà ngươi lại đổi quy củ thành 10 ván thắng 6!”

“Công tử nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ giữ lời.” Nữ tử áo vàng hợp tình hợp lý nói.

Xích Diễm càng căm giận, cái gì nhất ngôn cửu đỉnh, nàng coi công tử nhà mình là Hoàng đế thì có!

“Xích Diễm.” Sở Diễm nhạt giọng gọi, nhưng là không giận mà uy. Xích Diễm đi theo chủ tử nhiều năm, tự nhiên hiểu được tâm tư chủ tử, mặc dù trong cơn giận dữ nhưng cũng chỉ có thể cung kính thối lui sang một bên.

“Tiếp tục đi.” Sở Diễm mỉm cười mở miệng.

Hoàng y nữ tử lại lắc lắc cái hộp, một lực đạo từ trong phòng truyền đến, cách không gian rơi vào trong hộp lắc, làm thay đổi mạnh độ thủy ngân trong hộp. Khóe môi nữ tử áo vàng mỉm cười, dựa vào kinh nghiệm trước đây cũng đoán ra được lớn nhỏ, ý cười nơi môi nàng hoàn toàn cứng ngắc trên mặt. Thanh âm xúc xắc rơi xuống không đúng, cực kỳ hiển nhiên bị động tay động chân rồi, nhưng nàng lại không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.

Nàng cứng đờ ấn cái hộp xuống, nhưng không mở lên. Trên trán túa mồ hôi lạnh.

“Mở đi.” Sở Dục ở một bên mỉm cười thúc giục, rất có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

Hoàng y nữ tử do dự, mà lúc này, trong phòng lại truyền đến một giọng nói trầm ổn. Mặc dù trầm ổn lạnh nhạt, lại mang theo vài phần chí khí không khinh mạn. “Không cần nữa.” Người trong phòng đương nhiên cũng biết kết quả bị thay đổi.

Sở Diễm lười biếng tựa vào ghế dựa, rất là tùy ý, ngược lại Sở Dục tiếp tục nói, “Không cần? Đây là ý gì?”

“Ta thua!” Trong phòng lại truyền ra tiếng nói, cùng với bức rèm che lắc lư, bóng dáng mặc y phục màu tím xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sở Diễm vẫn như cũ ung dung lười biếng, vẫn chưa thể hiện ra chút kinh ngạc nào. Liên tưởng tới mọi chuyện lúc trước, đứa nhỏ này xuất hiện mặc dù là ngoài dự liệu nhưng là trong tình trong lý. Mà Sở Dục đã nhất thời kinh ngạc, từ cách hắn thi công trong không, hài đồng nho nhỏ như vậy, lại có nội lực thâm hậu, quả nhiên là kỳ tài có một không hai.

Xích Diễm đứng ở một bên, sắc mặt vẫn hết sức khó coi như trước, trong lòng hừ lạnh một tiếng: ‘Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.’

Quân Ninh mang vẻ mặt lạnh nhạt, ấm giọng mở miệng nói, “Ta thua, ngươi muốn cái gì, cứ việc mở miệng. Thị nữ của ta đã nói qua quy củ, tự nhiên sẽ không thay đổi.”

Sở Diễm nheo mắt phượng lại, có vẻ đăm chiêu, vẫn chưa mở miệng. Ngược lại Sở Dục lại đáp lại, “Nếu như chúng ta muốn mạng của ngươi thì sao?”

Quân Ninh không nóng không giận, ngược lại lãnh mị cười, “Ngươi muốn mạng của ta, có ích lợi gì chứ!” Câu trả lời cực kỳ xảo diệu, vừa không vi phạm lời hứa, lại không dễ dàng chịu thua. Đứa nhỏ này, thật thông minh.

Sở Diễm ôn nhuận cười, mới chậm rãi mở miệng, “Mạng của ngươi đúng là vô dụng đối với ta, ta chỉ muốn … đáp án.”

“Đáp án gì?” Hàng mày trái của Quân Ninh thâm thúy nhếch lên.

“Ngươi là ai?” Sở Diễm hỏi ra tiếng.

“Ta gọi là Quân Ninh, ngươi cũng có thể gọi ta là Vô Ưu công tử.” Y lạnh nhạt trả lời.

Sở Diễm lại hỏi, “Sư phụ ngươi là ai?”

“Hành tung của ông ấy bất định, ta chỉ biết ông ấy gọi là tặc công.”

Sở Diễm nhẹ cười, tặc công? Vậy là đúng rồi, sư mẫu đã từng gọi ông như vậy.

“Quân Ninh.” Sở Diễm trầm thấp nhớ kỹ tên y, trong mắt lại là thâm trầm chưa bao giờ có. Một lát sau, nhẹ giọng cười, nói, “Quân Ninh, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Đoàn người theo sát rời đi, trong phòng nháy mắt khôi phục yên lặng. Quân Ninh mặt không đổi sắc, chỉ thấp giọng phân phó thiếu nữ áo vàng một câu, “Sương Nhi, thu thập đồ đạc một phen đi.”

Sương Nhi nặng nề buông tiếng thở dài, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nói thầm, “Vừa nãy thật khiến ta sợ hãi, tiểu công tử vẫn là lần đầu tiên thua đó! Những người này rốt cuộc là ai chứ?”

Quân Ninh khẽ hừ một tiếng, đáp trả, “Không biết, nhưng bọn họ không phải người lương thiện. Nhớ kỹ, đừng đi trêu chọc bọn họ, nếu như bọn họ trở lại sòng bạc, cho dù thắng ít hay nhiều, đều cho bọn họ.”

“Vâng, nô tỳ biết rõ.” Sương Nhi gật đầu đáp ứng, vừa động thủ thu dọn đồ đạc vừa nói, “Chủ tử nói bữa trưa đã chuẩn bị xong bánh xốp Mai Tô cùng bánh ngọt Phù Dung tiểu công tử thích nhất, để công tử giữa trưa cùng chủ tử dùng bữa.”

“Ừ, ta biết rồi.” Quân Ninh lên tiếng, xoay người đi về phía hậu viện.

Tháng ba Giang Nam, hoa rơi như mưa.

Thiên Dao ngồi bên bàn đá trong viện, trong lòng ôm bạch ngọc tỳ bà, đầu ngón tay xanh miết tùy ý động đến dây đàn, khúc âm chậm rãi chảy ra, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, ý cảnh sâu xa. Quân Ninh khoanh tay đứng ở ngoài viện, khẽ nghiêng đầu, yên tĩnh khép hai mắt lại, lắng nghe khúc nhạc bồng bềnh. Tất cả cảm xúc bất an, nháy mắt trở nên tường hòa. Nàng luôn luôn có ma lực như vậy, để cho sự băng lãnh trầm trọng của y hòa tan trong vô hình.

Một khúc kết thúc, nốt nhạc sau cùng biến mất nơi đầu ngón tay. Thiên Dao đặt tỳ bà ở một bên, nhàn nhạt mở miệng, “Nếu đến rồi sao lại không vào?”

Quân Ninh cười, chậm rãi bước vào, khóe môi ôn nhuận mỉm cười, trong mắt lại mang theo vài tia khó hiểu. Lăng ba vi bộ của y đi lại không tiếng động, nhưng lần nào nàng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của y. Mỗi lần y hỏi, nàng chỉ nói, trực giác.

“Tâm tình không tốt?” Thiên Dao nhẹ cười, gắp chút thức ăn y thích đặt vào trong chén.

“Không có, người suy nghĩ nhiều quá.” Quân Ninh thuận miệng đáp lại.

Thiên Dao ôn nhuận mà cười, buông chiếc đũa trong tay ra, lại đưa canh tới trong tay Quân Ninh. “Còn nói không có, con đứng ở ngoài cửa, ta cũng cảm nhận được hàn khí làm cho người ta sợ hãi. Nghe Sương Nhi nói, hôm nay con thua bài.”

“Ừ.” Quân Ninh buồn bực đáp lời, chiếc muỗng bằng gốm sứ múc canh ấm đưa vào trong miệng, lại nhăn nhó ném ra một câu, “Cũng đã 5 năm, tay nghề một chút tiến bộ cũng không có.”

Thiên Dao bật cười, biết y tận lực né tránh đề tài. Đứa nhỏ này tính tình từ trước đến nay kiêu ngạo, cái không học được nhất chính là chịu thua. Điểm này, cũng cực kỳ giống nam nhân kia. Không tự giác, con ngươi trong suốt mờ mịt.

Quân Ninh buông chiếc muỗng bằng gốm trong tay xuống, yên lặng mở miệng nói, “Lại nhớ tới nam nhân kia rồi hả?”

Thiên Dao khẽ nhíu mi tâm, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Không có.”

Quân Ninh hừ cười một tiếng, nhưng lại mang theo vài tia trào phúng. “Nếu nhớ hắn, trở về tìm hắn. Nếu không nhớ, liền quên sạch sẽ hắn đi. Con không thích bộ dáng lo được lo mất của người như vậy.”

Thiên Dao hơi sững sờ nửa ngày, chua xót cười, “Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết. Chuyện tình cảm, không phải chỉ có yêu và không yêu, muốn cùng không muốn. Giữa ta và hắn, vốn là một trận hiểu lầm. Hà tất lại phải khổ sở vật lộn.”

Quân Ninh không nói, dung nhan tuấn mỹ trầm lãnh. Một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Vậy thì quên đi.” Y đứng dậy, đi tới trước người Thiên Dao thì dừng lại, hai tay đặt lên bả vai nàng. Bất quá chỉ mới 5 tuổi, y vẫn còn non nớt, lại đủ để Thiên Dao dựa vào. Nàng tựa đầu vào đầu vai y, ngửi mùi mực trúc nhàn nhạt trên người y.

“Nếu thống khổ liền quên đi, con sẽ yêu người.”

Vẻ con nít của y làm nàng dở khóc dở cười, bàn tay sủng nịch xoa xoa sợi tóc mềm mại trên người y. “Bớt kích động, nhanh ăn cơm đi.”

Quân Ninh nhún vai, một lần nữa ngồi vào vị trí đối diện, cầm bát đũa và một miệng lớn.

Một chỗ khác, Sở Diễm cùng đám người Sở Dục trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà xanh. Sở Dục ở bên cạnh hắn, Sở Hoằng thuận theo tựa vào trong lòng phụ thân.

“Xích Diễm, sai người điều tra thêm đổ phường Cát Tường cùng lai lịch hài tử kêu Quân Ninh kia.” Sở Dục lên tiếng phân phó.

“Tuân mệnh.” Xích Diễm chắp tay.

“Không cần đâu.” Sở Diễm đột nhiên lên tiếng, tùy ý đặt chén trà trong tay xuống, khóe môi thoáng hiện ý cười tà mị. “Đổ phường Cát Tường cùng lão nhân thoát không khỏi quan hệ, hài tử kia, cũng do lão nhân dạy dỗ. Tuổi còn nhỏ liền có thân thủ như vậy, đích xác khó có được.” Hắn nghiêng đầu về phía Xích Diễm, “Thay trẫm mang thư đến cho hắn, ngày mai trẫm hẹn hắn ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa bắn cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.