Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 203: Chương 203: Mưa Dầm Giang Nam (5)




“Vâng ạ.” Xích Diễm cúi người thối lui ra ngoài.

Sở Dục có vẻ đăm chiêu mở miệng, “Nhân dịp ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa bắn cung diệt trừ hắn, trái lại là thời cơ thích hợp.”

Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, ánh mắt rơi vào trên người Sở Dục mang theo vài tia lạnh lẽo, “Trẫm không nghĩ tới muốn động hắn, huống chi, hắn lại là người của lão nhân.”

“Thất ca.” Sở Dục buông tiếng thở dài, “Hài tử kia hiện giờ tuổi nhỏ, làm không được việc gì. Nhưng theo thời gian, chờ tương lai hắn đủ lông đủ cánh, chúng ta đã không còn trẻ, còn muốn chế phục hắn chỉ sợ không dễ. Nếu như hắn không có dã tâm thì tốt, nếu có tâm cơ đoạt quyền soái vị, đối với hoàng quyền tạo ra uy hiếp thật lớn.”

Sở Diễm lạnh lùng không nói, vẻ mặt không đổi, quanh thân tản ra hàn khí nhàn nhạt. Một lúc sau mới nghe hắn nhạt giọng mở miệng, “Đừng nhen nhóm chút tâm tư này. Đứa nhỏ này trẫm thích. Không được trẫm cho phép, không ai có thể động tới hắn.” Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong phòng.

Cực kỳ hiển nhiên, hắn bỏ lại câu này là nhằm về phía Sở Dục, nếu như hắn dám tự tiện chủ trương, Sở Diễm tất nhiên sẽ không tha thứ.

Hôm sau, thời tiết rất tốt, ngàn dặm không mây.

Tây Giao vốn là quân doanh, sau khi Thẩm Đông Thần tiếp nhận chức vụ Tiết Độ Sứ ở Giang Nam liền đem quân đội sắp xếp ở trong thành, Tây Giao trở thành nơi bị vứt bỏ. May mà vẫn còn những đợt luyện quân, kỵ mã săn bắn, trái lại là nơi không tồi.

Đầu mùa xuân, màu xanh của hoa cỏ như tấm đệm.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Quân Ninh cũng rất cao, chạy song song với hai người Sở Diễm và Sở Dục, tung hoành ngang dọc. Xích Thố của Sở Diễm dĩ nhiên không cần phải nói, con ngựa Sở Dục cưỡi cũng là con ngựa tốt, mà ra ngoài dự kiến của mọi người, tuấn mã nâu đỏ chạy như bay dưới thân Quân Ninh, mồ hôi ra như máu, lại chính là ngựa tốt Hãn Huyết đến từ tái ngoại.

Sở Diễm không khỏi hừ cười, lão nhân kia quả thật để tâm tới đứa nhỏ này, áo cơm chi phí đều là tốt nhất, truyền thụ công phu thượng thừa, ngay cả ngựa tốt Hãn Huyết cũng tìm tới cho y. Nếu như hắn quả thật động y, chỉ sợ không qua được cửa của lão nhân kia.

Sở Hoằng vẫn theo sát phía sau, tổ tiên Đại Hàn giành được thiên hạ trên lưng ngựa, y tự do đi theo Sở Dục học cưỡi ngựa bắn cung, cũng là một trong những người nổi bật trong đám bạn cùng lứa.

“Không bằng tới so tài một chút như thế nào? Xem ai có thể bắn trúng hồng tâm trong sân, người nào bắn được chính là người chiến thắng.” Sở Dục đề nghị, mục đích của hắn đương nhiên không chỉ ở tỷ thí, mà là muốn nhìn thực lực chân chính của đứa nhỏ Quân Ninh này.

Quân Ninh mặc dù thành thục hơn so với hài tử cùng trang lứa, nhưng dù sao tuổi nhỏ, khó tránh khỏi có tâm tranh cường háo thắng. Bốn người đồng thời giục ngựa chạy về giáo trường, Sở Dục cùng Quân Ninh chạy song song, Sở Diễm theo sát phía sau, mà Sở Hoằng theo sát không rời.

Sở Hoằng sốt ruột cầu thắng, là người đầu tiên bắn cung, mũi tên màu trắng bay nhanh trong không trung, đối diện hồng tâm. Mà một mũi tên phá không khác bay đến, đánh chệch mũi tên của Sở Hoằng, bay thẳng tới hồng tâm. Mà dường như là cùng lúc, còn có một mũi tên rơi vào trên chấm đỏ. Vì lực đạo tranh đọat, hai mũi tên đều lung lay muốn rớt, nguy hiểm mới đứng vững được.

Hai mũi tên này, một cái đến từ Quân Ninh, cái khác đến từ Sở Dục.

Lúc này, Sở Diễm chưa ra tay, chỉ thấy hắn giục ngựa đi tới giáo trường, kéo cung tiễn trong tay thành hình cung, mũi tên phá không bay ra, cắt qua không khí yên lặng, ‘bộp’ một tiếng cắm vào giữa hồng tâm, lực đạo mạnh đánh rơi hai mũi tên vốn đang cắm trên bia xuống.

“Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi! Có khi chủ động xuất kích cũng không phải là chiếm tiên cơ.” Sở Diễm nhạt giọng mở miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Quân Ninh đang trầm tư nhíu mày ở một bên.

“Bá phụ rõ ràng xấu lắm, Hoằng Nhi không tuân theo, ván này không tính, chúng ta thi lại.” Sở Hoằng ồn ào mở miệng.

“Hoằng Nhi không được hồ nháo.” Sở Dục lạnh giọng trách cứ. Hắn và Sở Diễm tuy là chí thân lại chung quy quân thần có khác. Sở Hoằng thuở nhỏ được nuông chiều từ bé, đứa nhỏ này quả nhiên bị hắn làm hư, mới có thể phóng túng như vậy trước mặt thiên tử.

“Hoằng Nhi vẫn là hài tử, không cần nghiêm khắc như vậy.” Sở Diễm tùy ý cười, giục ngựa đi ra ngoài giáo trường.

Sở Hoằng không duyên không cớ bị phụ thân răn dạy, cảm xúc hiển nhiên suy sụp rất nhiều, cưỡi ngựa cúi đầu đi theo ở phía sau. Quân Ninh cưỡi ngựa chậm lại, đi theo bên cạnh y, bộ dáng luôn luôn tuấn lãnh ngược lại ôn hoà vài phần.

“Phụ thân ngươi luôn luôn nghiêm khắc như vậy với ngươi sao?” Y mở miệng hỏi.

“Ừ.” Sở Hoằng chu miệng, “Lúc luyện công bị phụ thân phát hiện ta lười biếng, lần nào cũng bị phạt quỳ một canh giờ. Có một lần sư phụ dạy học ta không chuyên tâm, bị phụ thân đánh cho da tróc thịt bong, mẫu thân ôm ta khóc cả ngày á.” Nghĩ đến việc này, Sở Hoằng chỉ cảm thấy sau lưng rét run, còn có chút nghĩ lại mà sợ.

Quân Ninh khẽ cúi thấp đầu, trong mắt phượng xinh đẹp hiện lên một tia mờ mịt. Yêu thương nhiều lại gây đau đớn nhiều, y hy vọng biết bao có một người phụ thân nghiêm khắc như vậy, làm bạn cùng y lớn lên. Nhưng mỗi đêm khuya lãnh, mẫu thân giãy giụa trong cơn say ngủ, đã liên tiếp chặt đứt ảo tưởng của y.

Nhớ rõ mẫu thân từng nói: ‘Không phải hận, chỉ là, không cách nào yêu được nữa.’

Sau khi cưỡi ngựa bắn cung xong, Sở Diễm làm chủ mời cơm đám người Quân Ninh, Sở Dục ở Tụ Tường lâu. Phần lớn là đặc sản Dương Châu, do đại trù đến từ Dương Châu làm, sắc hương vị đều đủ, “Đều đã là người mình, không cần khách khí.” Sở Diễm cầm lấy đũa, gắp chút đồ ăn gì đó.

Sở Hoằng sớm đã đói bụng, một chút cũng không khách sáo cầm lấy đũa bắt đầu ăn, vẫn còn không quên hỏi Quân Ninh ngồi ngay ngắn ở một bên, “Quân Ninh ngươi thích ăn gì? Đừng khách khí.” Nói xong, lại gắp một con cua lớn bỏ vào trong bát Quân Ninh.

Quân Ninh không nói được cũng không nói không được, chỉ nhàn nhạt gật đầu bày tỏ lòng biết ơn, cũng không động đến con cua trong bát, chỉ ăn một chút thức ăn chay mà thôi. Mà đối diện, thị nữ xinh đẹp đang bắt tay vào gỡ thịt cua bỏ vào trong bát Sở Diễm. Sở Diễm cũng không thích những chuyện phiền toái này, không ai bóc vỏ cua, hắn tình nguyện không ăn.

“Quân Ninh, ngươi không ăn cua sao?” Sở Hoằng miệng chứa cơm, mơ hồ nói không rõ.

Quân Ninh nhàn nhạt đáp lời, “Quá phiền toái.” Giọng nói y không lớn nhưng mấy người trên bàn đều nghe rõ ràng. Ánh mắt Sở Dục khẽ biến, ánh mắt lưu chuyển giữa Quân Ninh cùng Sở Diễm. Diện mạo Quân Ninh tuấn dật lạnh nhạt, Sở Diễm cũng đạm mạc như thường, chỉ gắp miếng thịt cua trắng mà thị nữ đã gỡ xong bỏ vào trong bát Quân Ninh. Quân Ninh khẽ nâng mắt nhàn nhạt nhìn Sở Diễm, vẫn như cũ ấp úng không nói, cũng rất nể tình đưa thịt cua vào trong miệng.

Sau khi ăn xong, Quân Ninh liền cáo từ trở về đổ phường Cát Tường.

Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, thảnh thơi uống trà xanh trong chén, đầu ngón tay tùy ý lật tấu chương trước mặt. Mà bên người hắn, Sở Dục lại mang vẻ mặt âm trầm.

Thân là đế vương, không thể tự dưng rời kinh. Lúc Sở Diễm rời đi, chỉ đối với bên ngoài tuyên bố ốm đau liệt giường, mà bệnh này liền là hơn tháng, khó tránh khỏi dẫn tới triều đình khủng hoảng, các đại thần quỳ ngoài Cảnh Dương cung mấy ngày, khẩn cầu gặp mặt quân vương, đều bị Lưu Trung lấy các loại lý do đuổi về. Trong lúc này đã có lời đồn nổi lên trong triều và dân gian, chỉ nói quân bệnh nặng, chẳng bao lâu nữa phải rời khỏi nhân thế.

Sở Dục vỗ mạnh xuống mặt bàn, “Đám quần thần này, ngày thường không có chuyện gì thì hay rồi, vừa có chút gió thổi cỏ lay, đã biết bỏ đá xuống giếng. Thất ca, vẫn nên sớm hồi kinh đi, nếu mặc cho lời đồn đãi lan tràn, chỉ sợ sẽ động đến căn cơ của quốc gia.”

“Không vội.” Sở Diễm lạnh nhạt trả lời.

“Thất ca.” Sở Dục bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện Tư Đồ nhất tộc đại khái có thể sai người lưu ý. Huống chi, chúng ta tới Giang Nam mười mấy ngày vẫn chưa phát hiện Tư Đồ gia có bất kỳ động tĩnh kỳ quái nào.”

Sở Diễm vẫn như cũ trầm ổn ngồi trên ghế chủ vị, mắt phượng hàm chứa ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi nhếch lên hiện lên ý cười quỷ dị. “Quá mức an tĩnh ngược lại không tầm thường. Đợi hơn mười mấy ngày mới đợi được cục diện hôm nay, lúc này hồi kinh, không phải thất bại trong gang tấc sao!”

Sở Dục khẽ ngây ngốc, một lúc sau mới phản ứng kịp hàm nghĩa trong lời nói của Sở Diễm. Lời đồn nổi lên bốn phía, Sở Diễm nhưng lại mượn lửa cháy thêm dầu. Mà mục đích của hắn, đương nhiên không cần nói cũng biết, “Thất ca muốn lợi dụng loại phương pháp này bức Thất tẩu xuất hiện sao?”

Ánh mắt Sở Diễm thâm thúy làm cho người ta phân biệt không được vui buồn, “Chỉ cần nàng còn tại nhân gian, chỉ cần nàng còn một chút tình cảm với trẫm, nàng nhất định sẽ xuất hiện.”

“Thất ca làm sao khẳng định Thất tẩu nhất định đang ở Dương Châu?”

Sở Diễm cười, tùy ý đặt tấu chương trong tay xuống. “Trẫm không biết, chỉ là trực giác.”

Một chỗ khác, Quân Ninh thúc ngựa trở lại đổ phường Cát Tường, đi cửa sau mà vào, lập tức đi về phòng mình. Quân Ninh trước giờ ngửi không được mùi hoa, trong sân trồng một mảng lớn hoa phong lan, gió xuân thổi qua, nghênh diện là mùi hoa cỏ nhàn nhạt.

Quân Ninh đi nhanh mà vào, dừng lại tại cửa phòng, mi tâm hơi hơi nhăn lên, khóe mắt quét qua bốn phía. Cửa phòng tuy đóng chặt nhưng lại có dấu vết bị động qua, song cửa sổ tuy là nửa rộng mở cũng không phải là góc độ như lúc y rời khỏi. Khóe môi Quân Ninh hiện lên nụ cười lãnh mị, cước bộ thoáng lùi về phía sau một tấc, quỳnh hoa trong tay bắn ra, đánh rơi tại song cửa sổ, va chạm vào cơ quan mai phục trước đó, sau đó chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng đồ vật rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.