Bên trong nội thất
trang trọng tràn ngập hương thơm thanh thuần của huân hương điều chế từ
cỏ lan chi thượng phẩm, nữ tử mắt ngọc mày ngài ung dung mặc tốt y phục
bản thân, đặng không quên phủ thêm bên ngoài một kiện áo choàng giữ ấm.
Hàng loạt hành động vừa hoàn thành cũng chính là lúc nghe được từ phía cửa
lớn vang lên thanh âm “oành” vô cùng vang dội, cửa phòng đóng chặt đột
nhiên bị người hung hăng đá mở, Sở Ly phơi bày khuôn mặt tuấn mỹ trầm
tĩnh, sắc mặt lạnh lùng tựa như tiết trời âm lãnh tháng sáu, âm u không
một tia sáng. Toàn thân đương kim Thái Tử Nam Sở hiện tại không ngừng
toả ra luồng khí tức cuồng bạo vô tận, từng bước lại từng bước hướng về
bóng dáng tố y nữ tử đi đến, cả người tà khí dày đặc không hề thua kém u hồn ở chốn âm ti.
Thanh Hạ thản nhiên đưa mắt nhìn hắn, khóe môi ôn nhuyễn đạm cười, thần sắc bình tĩnh vô ba. Một trận gió lạnh theo
cửa phòng thổi vào, ánh nến nhất thời lay động, mành trướng tung bay
trong không gian, như cánh bướm mềm nhẹ lướt qua khuôn mặt trắng mịn của Thanh Hạ.
Ngoài cửa, Hương Quất dẫn theo đám nha hoàn thị vệ
thái giám trong Lan Đình viện quy củ quỳ xuống, gió lạnh không ngừng càn quét mang theo mưa phùn dai dẳng vô tình làm ướt những tấm xiêm y đơn
bạc, chúng nô tài nô tỳ nơm nớp lo sợ run rẩy cúi đầu.
Thanh Hạ
tuy nhìn bề ngoài dường như chưa từng để ý nhưng trong lòng đã sớm đoán
được trận bão táp phong này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra , nàng khẽ nghiêng đầu, không nhẹ không nặng nhìn Sở Ly đang phẫn nộ liếc mắt một
cái, thản nhiên thốt lên một câu khiến cho toàn thể mọi người có mặt tại đây kinh hoàng không thôi:
“Ngươi đã vào phòng thì phải đem cửa đóng lại!”
Nam tử đang trong trạng thái giận dữ tột cùng phút chốc bị câu nói đơn giản của nàng làm cho chấn kinh đương trường. Nhóm nô tài bên ngoài một đám
biểu tình phảng phất như nhìn thấy quỷ, trợn mắt há hốc nhìn đăm đăm vị
phi tử nghe đồn đã phát điên Lan Phi.
Sở Ly gương mặt ngày càng
âm trầm, bạo hoả công tâm, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng quát lớn:
”Nàng thân mang danh phận thê tử của ta nhưng trong phòng lại tư tàng
vật phẩm của nam nhân khác, đích xác chính là một người đàn bà thuỷ tính dương hoa không biết tuân thủ nữ tắc! Phía sau còn ngay đại náo tại Lan Đình viện, đánh gãy xương tay đan phi, giả ngây giả dại với ý đồ lừa
dối qua mặt. Tất cả những chuyện đó ta đều tạm thời không cùng nàng so
đo, nhưng nàng đêm nay nàng dám đối xử với ta bằng loại thái độ như vậy, quả thật gan rất lớn!”
Thanh Hạ chậm rãi đứng dậy, đôi mắt
phượng xinh đẹp dưới tia sáng của ánh nến toả ra sắc thái tựa ngọc lưu
ly, nàng nghiêm sắc mặt, trào phúng hừ lạnh một tiếng, nói:
“Điện hạ, trí nhớ của ngài dường như không được tốt cho lắm, hãy nhớ kỹ lời
mà ta đã nói với ngài tại phòng tắm lúc trước, về sau thái độ đối với ta tốt nhất nên khách khí một chút, bằng không chớ có trách ta không cho
ngươi thể diện!”
Sở Ly thập phần phẫn nộ, đuôi lông mày nhếch thẳng lớn tiếng quát: “Nàng dám?!”
“Làm đều đã làm, ngài còn hỏi ta có dám hay không mà không cảm thấy lời nói của mình phải chăng đã quá dư thừa?!”
Thanh Hạ tiếp tục thanh lãnh nói: “Đan phi bất quá chỉ gẫy nho nhỏ xương cổ
tay, nghỉ ngơi một tháng chắc chắn khỏi hẳn. Đại nội hoàng cung không
thiếu Thái y có khả năng trị liệu, nhưng điện hạ lại muốn treo giải
thưởng cho tìm thiên hạ danh y bên ngoài tiến cung chẩn trị. Đến lúc này người người nhìn vào đều thấy Thái Tử điện hạ ngài bác ái chi tâm,
không khỏi liền muốn chiêu cáo Trang Thanh Hạ ta đại tội bất kính. Thái
Tử Phi mang bệnh nặng đột ngột chết đi khiến toàn quốc phải phát tang
trong vòng nửa tháng. Nay tang sự đã hoàn toàn kết thúc, Trang Thanh Hạ
ta lại được truyền bá bát phương tứ hải một cái cực phẩm dâm phụ, sớm
nên rơi vào lưới pháp luật đón nhận chế tài. Điện hạ nếu đã bố trí hoàn
hảo sát cục trước mắt, thì sao lại còn phải hao phí tinh thần vì Thanh
Hạ thêu dệt thêm tội danh khác đây?!” Sở Ly ngay trong phút chốc sửng
sốt, phẫn nộ thần sắc dần dần nhạt đi thay vào đó là trầm mục nghi thanh hỏi: “Nàng đã sớm đoán được?!”
Thanh Hạ nắm thật chặt áo choàng
trên người, cười nói: “Trái hay phải đều cũng chỉ có một kết cục là
chết, vậy nên trước khi ra đi khi dễ ngươi cảm giác tốt vô cùng!” Nữ
nhân một thân tuyết trắng y phục đơn bạc đứng dưới ánh nến, ánh mắt
không còn nhu nhược sầu bi giống như trong trí nhớ của Sở Ly, nàng bình
tĩnh lại bình tĩnh, sắc mặt thuỷ chung không hề biến đổi, tựa như một
đoá thủy liên thanh cao tao nhã siêu phàm thoát tục.
Sở Ly chậm
rãi thở ra một ngụm không khí, ánh mắt khẽ mị rồi loé lên một tia sáng
xanh tương tự mèo đen trong đêm, thản nhiên tiêu sái cười, trầm thanh
nói: “Trang Thanh Hạ, ta nhưng thật sự đã nhìn lầm nàng. Không biết một
ngày kia tương lai ta có hay không sẽ hối hận vì quyết định của bản
thân?!”
“Không đi thử qua thì làm sao ngươi biết có hối hận hay không?”
“Ha ha!”
Sở Ly lúc trước vốn phẫn nộ nay lại đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng
cười sảng khoái, cao giọng nói: “Không hổ là nữ nhi của trang Thái Phó,
quả nhiên không khiến cho ta thất vọng! Người tới! Đem lan phi dẫn đi
đại tự phủ thiên lao tạm giam, ba ngày sau xử trảm thị chúng!” Ngoài cửa chúng nô tài nô tỳ thoáng chốc ồ lên, Hương Quất nha đầu đang quỳ trên
đất nghe vậy liền ngất.
Một đám thị vệ trên người mang áo giáp
đen hung mãnh chen chúc nhau tiến vào trong phòng, gã đầu lĩnh đối với
Sở Ly quỳ xuống hành lễ, sau đó liền nhanh chóng vươn ra cánh tay thô
ráp hướng Thanh Hạ chộp tới.
Thanh Hạ không phản kháng để mặc cho cổ tay trắng mịn của bản thân bị gã nam nhân kia nắm lấy trong tay. Sở
Ly đưa khóe mắt nhìn đến, ngoài miệng tuy chưa nói gì nhưng chân mày đã
khẽ nhíu lại.
“Đợi chút!”
Khi bước ra ngoài cửa phòng được vài bước thì Thanh Hạ đột nhiên dừng lại lên tiếng, Sở Ly nhếch đuôi
lông mày, ý bảo thị vệ cho nàng nói hết. Thanh Hạ thân hình tinh tế, ở
trong bóng đêm càng hiển hiện rõ sự đơn bạc phiêu dật, bởi vì vừa mới
tắm rửa nên máu tóc đen vẫn chưa vấn khởi, mềm mại rũ xuống sau tấm lưng gầy, thỉnh thoảng lại bị gió nhẹ nhàng thổi bay phấp phới, bọt nước
chưa khô trong không gian tối tâm châ rãi rơi. Thanh Hạ quay đầu, một
đôi con ngươi hắc bạch phân minh gắt gao nhìn chằm chằm Sở Ly, thấp
giọng hỏi: “Ở quê hương ta, chỉ cần là đã thành hôn với nhau thì người
nam tử sẽ phụ trách bảo hộ thê tử của hắn cả đời. Mặc kệ ra sao Trang
Thanh Hạ cũng là thê tử của ngươi, ngươi trăm phương ngàn kế ám toán
nàng như vậy không biết có thấy hay không thẹn trong lòng?!”