Trong cơn mưa đêm
lạnh lẽo, bóng hình đơn bạc của Thanh Hạ dần dần biến mất ở đoạn cuối
hành lang cung đình. Sở Ly đứng tại chỗ tối, sau lưng là đám đông thị vệ giáp đen đi theo phục tùng, trên bầu trời hoàng cung Nam Sở vào thời
điểm này bỗng dưng xuất hiện một tia sấm chớp kinh thiên, dưới mặt đất
hình thêu hoàng kim thần long ánh lên sự âm lãnh.
Đồng dạng ánh
chớp chói loá kia cũng trong lúc đó chiếu rọi đến một khung cửa sổ nhỏ
tại đại lao Đại Tự phủ khiến Thanh Hạ không khỏi đưa tay che chắn tầm
mắt, vài giây thời gian trôi qua mới nhẹ nhàng buông xuống ngọc thủ quan sát xung quanh, hành động vừa thực hiện liền ngay lập tức thu vào trong mắt bóng dáng một lão già khuôn mặt đầy râu đang chểm chệ ngồi trên ghế gỗ phía đối diện, không gian tứ phương phơi bày tràn ngập những chậu
than đỏ lửa cùng đầy rẫy dụng cụ hình dáng kỳ dị, không cần phải động
não suy nghĩ cũng liền biết đây là địa phương nào. Thanh Hạ hướng về
phía lão nhìn kỹ càng thì lại bất ngờ thấy được thân thể một gã nam nhân máu thịt nhầy nhụa không thể nhận ra dung mạo đang nằm dưới đất, những
mạch máu bị lộ ra ngoài trên người hắn ta còn đang nhúc nhích đập nhẹ
giống như cổ trùng, trông vừa buồn nôn vừa quỷ dị.
Lão già râu
rậm tư thế hèn mọn đi đến trước mặt tên thống lĩnh thị vệ họ Biên, khi
nhìn thấy Thanh Hạ đứng bên cạnh thì biểu tình trở nên vô cùng phấn
khích, khuôn mặt nhăn nheo tươi cười chào hỏi: “Biên thống lĩnh, ngài
mau đến xem miếng da người ta mới chế tạo như thế nào?!”
Thanh Hạ nghe lời lão nói liền không khỏi nhíu mày, chỉ thấy lão ta cầm trên tay một vật thể mỏng dính trong suốt đưa đến, chính là da của người nam
nhân đẫm máu đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt kiêu ngạo không ngừng xoay
chuyển tới lui ngắm nghía, toàn bộ da người hay đầu tóc râu ria đều bị
lóc ra.
“Lão già ta đây phải dày công dày sức ba ngày ba đêm mới
có thể khiến nó thành hình, tên tiểu tử tuấn tú này là lần trước Trình
tướng quân ở biên giới Tần Sở bắt được, dám mạo xưng thương nhân tiến
vào Đại Sở ta, đúng là tìm chết! Lão chỉ nhìn một cái liền biết ngay hắn là gian tế, hà hà, chờ khi thẩm vấn xong xuôi thì còn phải nhờ Biên
thống lĩnh một phen truyền đạt giúp cho!” Lão già râu rậm nói hết câu
thì thành ý cúi người xuống cảm tạ, nét mặt cười của lão thế nhưng lại
làm cho người khác có cảm giác buồn nôn, tường thuật về số phận gã nam
nhân xấu số đang nằm trên đất kia không hề thương xót, giống như nói về
chuyện thêu thùa may vá của nữ nhân vậy.
“Ngươi cũng đừng quá
đáng!” Tên thị vệ trung niên được gọi là Biên thống lĩnh trầm giọng nói: “Lúc này con hải trùng ở Đại Tề không chịu yên, bên ngoài long xà hỗn
tạp người nào cũng có. Ngươi cẩn thận coi chừng đá vào thiết bản chọc
tới người nước Tần, đến lúc đó không yên tĩnh nổi đâu!”
“Hạ quan
hiểu rõ!” Lão già liên tục gật đầu dạ vâng, đoạn nói: “Thái Tử điện hạ
anh minh thần võ, dưới sự thống lĩnh của ngài mấy con hải trùng nọ còn
không đáng để bỏ công ra tay, đại Tề không đáng sợ, đến Tần quốc tương
lai cũng là vật trong túi Đại Sở ta...” Biên thống lãnh dường như không
muốn nghe những lời linh tinh của lão, liền cắt ngang nói:
“Đây
là Lan phi nương nương, điện hạ hạ lệnh nhốt ở đây ba sau đó đưa ra xử
trảm thị chúng,ngươi cẩn thận trọng coi, không được tùy ý dụng hình,
nghe rõ chưa?!” Lão già đến giờ mới chú ý đến Thanh Hạ ở phía sau lần
nữa, khi nghe nói nàng là phi tần Thái tử, lại còn ba ngày sau đem ra xử chém thì hai mắt liền trợn trừng cơ hồ muốn rớt ra ngoài.
“Thân
Hầu Điền ta nhắc lại ngươi, nếu ba ngày có bất kì chuyện sơ xuất gì xảy
ra, ta đảm bảo ngươi tuyệt đối sẽ chết thảm hơn tên gian tế này, ngươi
không tin có thể thử!”
Biên thống lĩnh mục quang sâm lãnh, từ
bên cạnh người Thân Hầu Điền quay lại đối với Thanh Hạ cung kính hành
lễ: “Hạ quan chỉ tiễn nương nương tới đây, xin người hãy tự mình bảo
trọng, cáo từ!”
Một tiếng khóa cửa nặng nề vang lên, Thanh hạ
đứng trong phòng giam hôi hám đánh giá bốn phía xung quanh, cười khổ:
”Trang Thanh Hạ, nàng cuối cùng ném cái quỷ quái gì cho ta thế này?!”