Sở Ly đạm cười cất lời: “Nói!”
Đan phi ngẩn cao cần cổ tuyết trắng, tinh tế cầm ở trong bóng đêm tựa như
được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, một chữ một trầm thanh nói: “Tội thứ
nhất, thiếp thân thân là phi tần đứng đầu trong hậu cung nhưng lại không thể quản lý được lời nói cùng hành động của các tỷ muội ở phía dưới
chính là thất trách. Tội thứ hai, thiếp thân dung túng Lan Phi dâm loạn
cung đình nhưng lại không đem nàng nghiêm trị trừng phạt khiến cho thể
diện hoàng gia bị hao tổn chính là hổ thẹn với điện hạ cùng lịch đại tổ
tiên Nam Sở. Tội thứ ba, lãnh cung Kiền Thanh Tứ tuy rằng lệ thuộc trực
tiếp điện hạ quản lý nhưng cũng không thoát khỏi sự chưởng quản của
thiếp thân, để một tội phi bỏ trốn khỏi lãnh cung quả thật chính là
thiếp thân trông giữ không nghiêm. Tội thứ tư, sau khi Lan Phi mất tích
lại không thể đúng lúc bẩm báo với điện hạ đã làm trễ nãi thời cơ truy
nã Lan Phi tốt nhất. Tội thứ năm, thiếp thân tự tiện vận dụng bạch y vệ
tìm kiếm Lan Phi nhưng trong nhiều ngày vẫn không có kết quả chính là vô năng vô dụng. Tội thứ sáu, nô tì hổ thẹn với tín nhiệm của điện hạ cùng lời răn dạy của tiên hoàng, hổ thẹn với sự kỳ vọng của phụ thân cùng
gia tộc, trong khoảng thời gian trọng yếu này thế nhưng lại dung túng
dâm phụ cung đình dâm loạn dân gian làm bại hoại uy vọng hoàng gia, tội
bất kính, bất hiếu rành rọt hiển lộ không thể bắt bẻ. Ba ngày trước
thiếp thân đã trình hồ sơ tới đại tự phủ chờ đợi điện hạ quyết định!”
”A...?!” Sở Ly đột nhiên khẽ cười thành tiếng, khóe môi lãnh bạc vẽ lên độ cong
tà mị, nhàn nhạt nhìn cẩm y nữ tử đang quỳ gối bên trong chính điện,
chậm rãi nói: “Nàng luôn miệng thú nhận bản thân mình có tội, nhưng theo lời nàng nói bổn vương lại không nhìn thấy nàng có tội ở điểm nào?!”
Trên chiến mã nam tử chậm rãi cởi xuống mũ giáp huyền thiết, mái tóc đen dài lưu loát tung bay trong gió đêm, trầm giọng nói: “Thứ nhất, nàng nói
chính mình không thể quản lý lời nói cùng hành động của các phi tần
trong hậu cung là đã tự thừa nhận bản thân nàng danh bất chính ngôn bất
thuận, mà trên thực tế nàng cũng không có mang trên người thân phận
hoàng hậu thì làm sao có thể có được tư cách đó?! Thứ hai, tội danh của
Lan Phi chính là do bổn vương tự mình định ra thì làm sao có thể đến
phiên nàng ra mặt nghiêm trị? Có trách phải trách bản thân bổn vương sai lầm mới đúng?! Thứ ba, binh vệ trong lãnh cung Kiền Thanh Tứ vốn không
phải thuộc quyền quản lý của một phi tần trong hậu cung như nàng nên có
sai sót xảy ra cũng không thể nào tính lên người nàng! Thứ tư chính là
do bổn vương không chịu gặp người mà nàng đã phái tới quân cơ đại doanh, không thể đúng hạn truy bắt Lan Phi một điểm cũng không quan hệ cùng
nàng! Thứ năm,bạch y vệ vốn là lệ thuộc vào chu gia nên nàng sai phái
bọn họ làm việc cũng là đúng lẽ thường tình, tìm không thấy người tất cả chỉ là sự việc ngoài ý muốn! Thứ sáu,kết quả như hiện tại đều là do bổn vương tự làm tự chịu không cùng nàng quan hệ, nếu nói đến bất hiếu thì
cũng chính là Sở Ly ta, Đan Phi nàng có liên quan gì?!”
”Chu Đan
Thần, lời nói của bổn vương nàng nghe hiểu không?!” Thanh âm Sở Ly băng
hàn lạnh lẽo vang lên trong không gian tịch mịch.
Đan Phi sau khi nghe được lời hắn nói vẫn bất động thanh sắc, cao giọng nói: “Điện hạ
thân là đương kim Thiên Long thánh tử, làm việc cơ bản không cần phân
biệt đúng sai, đúng là đúng mà sai cũng là đúng, thiếp thân thân là thê
thiếp nên vì điện hạ phân ưu, sai lầm này thiếp thân thừa nhận!”
”Ý của nàng việc này vốn là sai lầm của bổn vương?!”
”Thiếp thân không dám!” Đan phi đột nhiên dập đầu xuống mặt đất, lớn tiếng
nói: “Tất cả sai lầm đều là do thiếp thân mà ra, xin điện hạ trách phạt!
Nữ nhân xinh đẹp quý phái ung dung mở to đôi mắt sâu thẩm, hai tay vững
vàng đặt trên trán, bề ngoài tuy có vẻ bình ổn trầm tĩnh nhưng nội tâm
thực chất lại có muôn vàn sóng to gió lớn càn quét, không chắc chắn Sở
Ly có hay không sẽ vì nghi kị quyền thế ngập trời của Chu gia mà không
dám truy cứu những sự tình mà nàng ta đã làm ra.
”Tội của Chu Đan Thần ngươi thật sự đáng chết ngàn vạn lần!” Thanh âm trầm thấp của Sở
Ly bỗng chốc trở nên bén nhọn khiến Đan Phi không khỏi cả kinh ngẩng
đầu, đập vào trong tầm mắt xinh đẹp là một đôi hắc mâu lạnh lẽo thâm
trầm, ngay cả nụ cười giả tạo thường ngày cũng không thèm bày ra mà chỉ
lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng ta, giọng điệu băng hàn nói: “Ngươi đêm
nay một phen khổ tâm bài bố có phải hay không là chỉ chờ bổn vương tiến
đến tuyên bố hết thảy mọi chuyên đều cùng ngươi không quan hệ?!”
”Thiếp thân...”
”Không cần ở trước mặt bổn vương khua môi múa mép!” Sở Ly đột nhiên quát to
một câu, trầm thanh nói: “Ngươi trăm phương ngàn kế mưu hoa tính toán,
tự cho rằng bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh không hề để lộ sơ hở.
Bổn vương không thể không xác nhận ngươi làm việc rất cẩn thận, một giọt nước cũng không hiển lộ ra ngoài. Nhưng hôm nay bổn vương muốn nói cho
ngươi biết, nếu Trang Thanh Hạ cứ như hiện tại biến mất hoặc là không
minh bạch chết đi thì bổn vương nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!
Chu gia các ngươi truyền thừa hơn trăm năm nên tự cho rằng mình là đại
thụ có gốc rễ thâm căn, tuy nhiên các ngươi tốt nhất vẫn phải nhớ kĩ,
cảnh nội Nam Sở ba trăm năm qua đều là do họ Sở cai trị!”
”Người
tới truyền lệnh đi khắp xuống! Đan Phi thân là quý phi nắm quyền trưởng
quản hậu cung nhưng đức hạnh không tốt, mọi việc trong hậu cung liền
chuyển cho Nhu Phi chưởng quản, từ ngày hôm nay trở đi giam cầm Đan Phi
trong Vân Tường viện bế môn tư quá, một ngày Lan Phi không trở về hoàng
cung thì cửa lớn Vân Tường viện cũng sẽ không mở ra!”
”Thuộc hạ
tuân mệnh!” Vài tên binh vệ có thực quyền cao cuối đầu lĩnh mệnh, Sở Ly
thần sắc băng lãnh quay đầu ngựa hướng về cửa lớn Vân Tường viện lao đi.
”Điện hạ!”
Tiếng hét thê lương của nhân vang vọng trong không gian tĩnh mịch, Sở Ly không quay đầu mà chỉ khẽ ghìm lại cương ngựa.
”Nữ nhân kia hết lừa gạt người lại hãm hại người, rõ ràng chân ngoài dài
hơn chân trong nhưng đối với điện hạ lại trọng yếu như vậy sao? Trọng
yếu hơn cả vạn dặm giang sơn của người?!
Đan Phi đứng phía trên
bậc than cao nhất của chính điện, gió mạnh thổi qua cung trang màu máu
của nàng ta tựa như con bướm đang cất cánh bay trong đêm đen, ánh mắt
hằn lên từng đạo tia máu, hai tay nắm chặt khảm vào bên trong huyết
nhục.
”Không trọng yếu!” Sau khi trầm mặc vài giây Sở Ly mới trầm giọng nói tiếp: “Trên đời này không có bất luận kẻ nào hoặc gì sự tình
nào có thể quan trọng hơn vạn dặm giang sơn Đại Sở đối với ta!”
Hai mắt Đan Phi dâng lên một tia hào quang sau khi nghe được lời Sở Ly nói, tuy nhiên vừa muốn mở miệng đã bị thanh âm trầm thấp kèm theo một tia
âm ngoan của Sở Ly cắt ngang.
”Nhưng điều đó cũng không đại biểu là ngươi có thể động tới nàng!”
Lời nói quỷ dị ràng mạch phiêu phù trong bóng đêm, Sở Ly khẽ nheo mắt
phượng chậm rãi quay đầu nở nụ cười lạnh lẽo: “Nữ nhân ngu xuẩn như
ngươi tốt nhất không chọc đến người mà ngươi không thể đụng vào, Trang
Thanh Hạ nếu như thật sự đã chết thì ngươi cũng phải cùng nàng chôn
cùng!”
Cánh cửa rộng lớn của Vân Tường Viện được người mở ra, Sở Ly một thân ngân bạch nhuyễn giáp chậm rãi biến mất ở chính điện
Đan phi sắc mặt trắng bệch trầm trọng ngã xuống mặt đất.