Suy nghĩ của Tô Nguyệt Lạp, Khúc Đàn Nhi không phải là không hiểu.
Thậm chí rất nhiều đạo lý quan trọng và các loại sinh tồn quy tắc sinh tồn, nàng đều rõ ràng.
Trên TV không phải là rất thích diễn mấy loại kịch bản này sao?
Hậu cung, trạch viện, giữa các nữ nhân cùng nữ nhân tranh đấu, chỉ tiếc. . . Nàng, không làm được.
“Đàn Nhi, ngươi nghe lời khuyên của ta một chút đi.”
“Ai nha, mệt mỏi quá ah, ta phải lên giường đi nằm một chút. Vừa mới té một cái, thật sự là đau muốn chết nha. Không được, không được, bây giờ mà không ngủ một lát, ta thực sẽ mệt chết đi.” Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, làm một bộ dạng mệt mỏi sắp chết, quét hai cái nữ nhân một chút. Sau một khắc, nhanh chóng rút lui.
“Kính Tâm, ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ nàng.” Nguyệt Lạp nói.
Kính Tâm lắc đầu, cũng là một biểu cảm muốn mà không giúp được.
. . .
Một tháng sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Khúc Phủ, Bát Vương Phủ, gấm đỏ đèn lồng treo trên cao, phi thường náo nhiệt.
Mũ phượng cùng khăn quàng vai, lễ nghi phiền phức, mọi thứ đều đầy đủ, hoàn toàn khiến cho người tìm không thấy nửa điểm tì vết.
Mà tân lang từ bắt đầu đến kết thúc đều là bày ra một nụ cười nhạt, nhìn không ra là cao hứng, vẫn là một chút cảm giác đều không có. Coi như là cao hứng thế nào, cười, nếu duy trì lâu, khóe miệng cũng sẽ chết lặng, nhưng hết lần này tới lần khác. . .
Nghênh kiệu, bái đường, nhập động phòng.
Ai!
Khúc Đàn Nhi thứ 121 lần thở dài, kết quả này, không phải nàng mong muốn.
Mới ra Khúc Phủ cửa lớn, nàng liền tưởng tượng bị kẻ cướp đến cản kiệu cướp tiền, thiên tai nhân họa cũng xảy đến. Thế mà kết quả lại là một đường thông thuận, nửa điểm phong ba đều không thổi tới. Tiến vào Bát Vương Phủ, nàng nghĩ, có thể sẽ có mấy cái nữ nhân đi ra khóc sướt mướt náo lớn sự tình hay không, nhưng. . . Cả hôn sự hoàn toàn thông thuận đến mức làm cho nàng muốn thổ huyết.
Kẹt kẹt. . .
Cửa phòng tân hôn, bị người đẩy ra, bóng dáng thanh dật rảo bước tiến tới.
“Chúc Bát Vương Gia cùng Bát Vương Phi ân ân ái ái, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.” Lời nói của bà mối văng vẳng tại bên trong, cũng không lâu lắm, phòng cửa tân hôn lại đóng lại.
Sau đó. . .
Khúc Đàn Nhi an tĩnh lạ thường ngồi tại mép giường, một tấm hỉ khăn đem mắt nàng che phủ. Đêm nay động phòng hoa chúc này là không thể xảy ra, nàng sẽ tận lực tránh khỏi. Đến mức dùng biện pháp gì, đương nhiên một lúc liền rõ.
“Tướng công! . . .” Khúc Đàn Nhi than thở nhẹ, không đúng, là thanh âm điệu đà, mềm mại phát ra từ bê trong. Mềm mại đến mức chính tay nàng cũng nổi hết da gà da vịt gì đó. Lúc đó, lại thành công khiến Mặc Liên Thành vừa mới muốn bước chân vào ngưng lại. Sau một khắc, hắn lại đem bước chân bước ra, đôi mắt tựa hoa đào hiện lên một vòng quái dị.
Nàng coi nơi này là thanh lâu?
Bên trong là nữ tử thanh lâu gọi nam nhân?
“Tướng… công, là chàng sao? Tại sao lâu như thế mới đến, thiếp đã chờ rất lâu rồi.” Khúc Đàn Nhi tiếp tục nhăn nhăn nhó nhó. Ông trời a, cái này là nàng xem xét mấy ngày bên ngoài thanh lâu học được.
Chỉ là. . .
Nàng muốn thổ huyết, nàng dám thề với trời, nàng gọi mị như thế, tuyệt đối không phải đang gọi xuân, cũng tuyệt đối không phải đang dẫn dụ hắn tới.
Đương nhiên, là có dự định khác.
Nghe nói, là nam nhân đều không thích dong chi tục phấn*. Như vậy, nàng liền dong cho hắn nhìn, tục cho hắn nhìn. Để hắn vừa nhìn thấy, liền nhượng bộ lui binh!
*dong chi tục phấn: Những người phụ nữ phong tình, không có đầu óc, trang điểm đẹp đẽ bề ngoài để quyến rũ nam nhân
“Ngươi gọi Bản Vương là tướng công?” Mặc Liên Thành chau lông mày.
“Đúng thế nha. Thành thân cũng xong, ngươi không phải chính là tướng công của ta sao? Hì hì. Nếu ngài không thích gọi tướng công, ta cũng có thể gọi là chàng yêu.”
“. . .” Gương mặt tuấn mỹ vô song Mặc Liên Thành biểu hiện hơi cứng đờ.
Bình thường hắn luôn luôn mang thần sắc bình tĩnh, nay có chút dấu hiệu khác thường.