“Bọn hắn giao phó ngươi làm gì, hay là muốn ngươi làm gì?” Mặc Liên Thành nhỏ giọng nói, tựa như đang nói với chính bản thân, khiến người nghe được không quá rõ ràng.
“Chàng yêu, ngươi đang nói cái gì?” Khúc Đàn Nhi tiếp tục dịu dàng hỏi thăm.
Cái giọng điệu buồn nôn này, thật sự là nàng nói ra ư?
Khúc Đàn Nhi thực sự không dám khẳng định. . .
Mặc Liên Thành tiếp tục chau mày, không nóng không lạnh mà nhìn nàng.
Chờ một hồi lâu cũng không có động tĩnh, thanh âm mềm mại của Khúc Đàn Nhi thúc giục: “Phu quân, không còn sớm nữa. Hình như là phải uống rượu giao bôi.”
“. . .” Tên nào đó tiếp tục trầm mặc, tựa như đang chờ cái gì.
“Chàng yêu, ngày tốt giờ lành, bỏ lỡ liền không tốt.”
Nam nhân bình thường nghe được vị tân hôn thê của bản thân trái một câu chàng yêu, phải một câu chàng yêu, cho dù hắn kiên nhẫn mười phần, tính tình phi thường tốt, cũng sẽ cảm thấy tân nương tử này cử chỉ lỗ mãng, thất sủng là thiết yếu. Đây chính là Khúc Đàn Nhi tình toán chiêu thứ nhất, để Mặc Liên Thành rời xa bản thân.
Không ngờ, Mặc Liên Thành nhạt nhẽo nói: “Ngươi cứ như vậy chờ đợi không kịp?”
“Đúng vậy a, chàng yêu, xuân tiêu nhất khắc thiên kim*, lãng phí thực sự không tốt, vẫn là nên nhanh chóng mà làm nha.” Nàng muốn buồn nôn chết hắn, để hắn động phòng không có “Tính” thú. Không đúng, hắc hắc, rượu giao bôi vừa uống, hắn muốn có tình thú cũng lên không nổi. Đó là nàng chiêu thứ hai.
*xuân tiêu nhất khắc thiên kim: một phút xuân đáng giá ngàn vàng
“Xem ra, bọn hắn đem ngươi dạy không sai, làm thế nào để quyến rũ nam nhân đều rõ như lòng bàn tay. Ngươi đã như thế đói khát, Bản Vương ngược lại sẽ. . . cân nhắc thành toàn ngươi.” Mặc Liên Thành lành lạnh nói câu này.
Lập tức, như là bom nổ, khiến đầu Khúc Đàn Nhi nổ tung.
Chiêu thứ nhất thất bại. . . Ô ô.
Nửa ngày trôi qua. Bên trong phòng hỷ không có động tĩnh.
Trong yên tĩnh, Mặc Liên Thành chậm rãi tràn ra mấy chữ từ môi mỏng: “Bản Vương như ngươi mong muốn rồi, cao hứng sao?” Hắn vừa định hướng bên giường đi đến, chỉ là, bước đầu tiên còn chưa có đi thì…
“Chờ một chút!” Nhanh như chớp, đôi mắt to tròn của Khúc Đàn Nhi dưới khăn hỷ đỏ nhanh chóng chớp động, “Chàng yêu, chúng ta rượu giao bôi còn chưa có uống.”
Mặc Liên Thành quét qua hai ly rượu nhạt trên bàn, mắt sáng lạnh lùng, “Không cần. Trực tiếp động phòng khá hơn chút, ngươi không phải đợi rất cấp bách sao?”
Thân thể Khúc Đàn Nhi cứng đờ.
Chiêu cho uống rượu giao bôi cũng không có phát huy tác dụng? Phải thay cái biện pháp khác. . . Nàng sau đó, dưới khăn hỷ đỏ nâng trán, “Chàng yêu, Đàn Nhi hôm nay thân thể không thoải mái. Là phát sốt, dường như sắp ba mươi chín độ 8, chỉ sợ giúp không được Vương Gia động phòng được mỹ mãn.”
“Bản Vương không ngại.”
“Ừm, còn có, trên mặt Đàn Nhi còn có mụn. Hình như đại phu nói là phát ban, sợ để phu quân nhìn, ảnh hưởng tình thú của phu quân.” Lại nói không ngại?! Nếu hắn không ngại thì cũng là nàng chú ý được không? Lại nói, nàng cũng đã nói nhiều như vậy, ngay thẳng như vậy, cứ coi như kẻ ngớ ngẩn cũng có thể nghe ra nàng ý gì nha, ý nói là nàng không muốn động phòng!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác. . .
“Biết thay Bản Vương suy nghĩ như thế, vậy tối nay Bản Vương lại càng nên yêu thương ngươi thật tốt mới đúng.” Mặc Liên Thành bỗng nhiên trở nên rất kiên nhẫn.
“Thương yêu?” Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, hoài nghi mình có phải hay không nghe lầm, nhưng ngẫm nghĩ, lại cứng rắn đem những lời mắng chửi thô tục đến cổ họng nuốt trở về, tiếp tục nhẹ giọng thì thầm, gắt giọng: “Nhưng là. . . Đàn Nhi tới kinh nguyệt.”
“Cho nên?” Hắn là nghe ra ý của nàng. Cũng là lần đầu tiên bị nữ nhân ghét bỏ.
“Cho nên, không bằng mời tướng công chọn chỗ khác ngủ một đêm.”
“Chỗ này là phòng tân hôn của Bản Vương.”
“Đúng, thực sự là không sai. Nếu ngài không ngại ngủ trên mặt đất, Đàn Nhi cũng không ngại ngài lưu lại.”
“Rất tốt.” Hắn khinh đạm trả lời.