CHƯƠNG 2
Chu Hầu bị bắt ở nhà Diêu Vọng Kì đã năm ngày .
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trừ bỏ bị nhốt ở trên giường làm loại chuyện thoải mái kia đến khủng bố, thì ngoài ra, mị hí mắt kỳ thật đối cậu phi thường tốt, cậu cho tới bây giờ không ngờ tới cư nhiên sẽ có cuộc sống thoải mái phát sinh ở trên người cậu.
Nhưng, cậu vẫn không thích mị hí mắt gọi là tiểu hầu tử.
“Tiểu hầu tử. . . . . . Tiểu hầu tử. . . . . .” Diêu Vọng Kì cúi đầu cười, hôn Chu Hầu đang nằm ở trên đùi hắn, “Cậu thật sự rất đáng yêu . . . . . .”
Chu Hầu gối lên cánh tay Diêu Vọng Kì, nằm ở trên hai chân hắn, có chút thần trí không rõ, cậu hơi hơi tránh động suy nghĩ phải né tránh Diêu Vọng Kì, rồi hít thở không thông khi hôn sâu.
Diêu Vọng Kì một tay kia vặn bung hai chân Chu Hầu ra, lướt qua tinh khí đang gắng gượng chảy dịch, đi vào song mông giữa huyệt khẩu, ngón tay thon dài vuốt ve những nếp nhăn lớn xốp đang sưng đỏ.
“. . . . . . Ân, . . . Ừ. . . . . .” Cả thân thể Chu Hầu cong lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng gắt gao bám lấy cánh tay Diêu Vọng Kì, bắt đầu từ cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị, “. . . A, a a a. . . . . . Mau ra đi. . . . . . Mau ra đi. . . . . .”
Mấy ngày nay không gián đoạn dạy dỗ, làm cho thân thể Chu Hầu trở nên mẫn cảm, từng bước thích ứng dị vật xâm lấn trong cơ thể. Khi ngày hôm qua Diêu Vọng Kì đem ngón tay khuếch trương đổi thành vuốt ve côn thịt, Chu Hầu đã có thể cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt .
Diêu Vọng Kì đạt được, vươn cánh tay qua đầu Chu Hầu, cười nhẹ hôn hôn người dưới thân không ngừng run rẩy rên rỉ trấn an, khi vuốt ve huyệt khẩu tay lại ý xấu kịch liệt lấn sâu vào gây chấn động, đổ lên dũng đạo chỗ sâu xoay tròn quấy đảo.
Chu Hầu ngẩng đầu lên thét chói tai, túm lấy cánh tay Diêu Vọng Kì, ngón tay đang hung hăng bên trong càn quấy mấy đạo cơ hồ gặp máu.
“. . . . . . A, ừ. . . . . . Hỗn, thằng khốn. . . . . . mau ra đi, bắt nó mau ra đi. . . . . .” Chu Hầu nghiến răng nghiến lợi nghẹn ngào mắng, “Biến thái, . . . . . . Mị hí mắt biến thái. . . . . . A a a. . . . . . Kêu ngươi mau ra đi, ô a. . . . . .”
Diêu Vọng Kì khúc khích bật cười, “Hảo hảo hảo, tôi lấy cái này ra nữa thôi, tiểu hầu tử đừng nóng giận.”
Chu Hầu vẫn như cũ mắng chửi thô tục đứt quãng, cả người co rút liều mạng nhịn xuống, đừng bởi vì bị rút ra khi côn thịt vẫn được vuốt ve, mà do mất mặt mà khóc a.
Bỏ qua trơn tề cùng dịch ruột non, cùng côn thịt thô dài, Diêu Vọng Kì đem Chu Hầu thả nằm giường, ôn nhu hôn hôn mặt cậu, “Kế tiếp sẽ đến thật sự nga, tiểu hầu tử.”
Còn đang mãnh hấp khí bình phục run rẩy, Chu Hầu không có nghe rõ Diêu Vọng Kì đang nói cái gì, chỉ ý thức được hắn lại muốn hôn, sau đó một vật thể nóng để ở giữa đùi cậu, Diêu Vọng Kì hít sâu, tiếp theo vật thể nóng của mình liền như thế tiến vào.
“. . . . . . A, a a ───” Chu Hầu thở không nổi mà kêu lên, “Ngươi, ngươi, . . . . . . Ngươi làm gì a, a a. . . . . . Đau, . . . . . .”
Diêu Vọng Kì thở dài, cảm thụ nhuyễn nhiệt, nội vách tường mấp máy chặt chẽ vây trụ hắn. Quả nhiên thực thoải mái. . . . . .
Rồi sau đó hắn nhìn ánh mắt Chu Hầu bởi vì *** biến thành chim trả mầu, khóe miệng ý cười càng đậm, “Tiểu hầu tử, cậu có biết cậu có một đôi mắt phi thường xinh đẹp không?”
Nghe thấy Diêu Vọng Kì nói như thế, Chu Hầu ngẩn người, lúc Diêu Vọng Kì hôn cậu, ánh mắt ngoan ngoãn đến không có phản kháng.
Này vẫn là lần đầu tiên có người nói với cậu như thế. . . . . . . . .
“. . . . . . Im, đừng dài dòng !” Chu Hầu nâng tay ngăn trở khuôn mặt đang bạo hồng, ý đồ nhanh chóng che dấu e lệ của mình, “Tôi là nam, ít đem tôi.., trở thành nữ sinh!”
Diêu Vọng Kì lại bị phản ứng Chu Hầu làm hứng thú, hắn cúi đầu cười cười, thân thủ lấy ra cánh tay che mặt của Chu Hầu, rồi hắn mới nhắm chặt mi mắt ấn thêm nụ hôn kế tiếp, “Úc. . . . . . Tiểu hầu tử, cậu thật sự rất đáng yêu . . . . . .”
“Im, câm miệng , a a!” Che dấu thẹn thùng, rống giận ở âm cuối biến thành cao giọng kêu khóc, vốn đang chôn ở trong cơ thể, hung khí thật lớn đột nhiên hung hăng rút ra, sau lại nặng nề va tiến trong thân thể. Chu Hầu cảm thấy cả thân thể muốn bị bức ra, trước còn trong thân thể tàn sát bừa bãi ma xát, căn bản bây giờ so ra còn kém cự vật hiện tại ở trong cơ thể đưa đẩy nghiền nát, cậu vô thố nức nở, hai tay nắm chặt cổ tay Diêu Vọng Kì để ở hai gò má hắn.
Nhìn Chu Hầu dưới thân hắn vặn vẹo, Diêu Vọng Kì hưng phấn liếm liếm môi dưới, hạ thân nặng nề hướng vào trong cơ thể rất mẫn cảm của Chu Hầu dồn ép, một tay cầm hai chân Chu Hầu cùng tinh khí đã muốn tới cực hạn, vỗ về chơi đùa ngăn chặn linh khẩu không cho cậu tiết ra.
Chu Hầu co rút cong lưng, kêu khóc muốn Diêu Vọng Kì cho cậu phát tiết, “. . . . . . A, a ân. . . . . . Buông tay. . . . . . Buông tay a, a a. . . . . . Hảo khổ sở. . . . . . Ô ô, . . . . . .”
Diêu Vọng Kì hôn cánh môi bị dính nước mắt của Chu Hầu, tay kia theo khoảng không bắt lấy tay Chu Hầu đang đối chính mình lung tung ra quyền, kéo đến đầu của hắn rất cố định nói, “Ngoan, theo tôi cùng nhau.”
Chu Hầu căm phẫn cắn cái miệng đang hôn của Diêu Vọng Kì, lấy khí chửi bậy, “Ngươi. . . . . . Biến thái, . . . . . . Lâu lắm . . . . . .”
Diêu Vọng Kì cười. Hắn thật sự cảm thấy sau khi gặp Chu Hầu, cuộc sống đại khái cũng không nhàm chán .”Đây là cậu khen ngợi sao tôi sao? Đáng yêu, tiểu hầu tử. . . . . .”
Trong cơ thể cực đại nóng rực đột nhiên lại trừu sáp, Chu Hầu rung đầu, vẫn mắng biến thái biến thái, thẳng đến khi Diêu Vọng Kì nặng nề bóp bộ vị yếu ớt một chút, cậu kêu to một tiếng, bắn ra lượng lớn dịch thể ở trên bụng hắn, thậm chí có chút còn phun đến hẳn trên mặt cùng ngực Diêu Vọng Kì .
Mà thần trí cậu trong lúc đó không rõ, cậu cảm giác trong cơ thể nhận một cỗ nhiệt dịch nóng làm cả người cậu rụt dậy, đáng thương hề hề hấp khí khóc nức nở.
o
Diêu Vọng Lân ngồi phịch ở cái ghế kiểu Trung Quốc khắc hoa không ít tiền, ánh mắt lười nhác chớp chớp, “Lão ba, người rốt cuộc phái người đi gọi a Kì không a?”
Thời gian bữa tối đã sớm bắt đầu rồi, hắn hảo đói lại hảo nghĩ muốn trở về phòng ngủ a. . . . . .
“Khụ ân, vô nghĩa.” Diêu gia 50 tuổi, đương gia uy nghiêm ngồi ở chỗ chủ vị, phủ tú năm trảo kim long, đường trang màu đen làm cho hắn vốn thân hình cao lớn càng hiển hiện cường tráng, “Ngồi đi, Vọng Lân, đừng làm cho mẹ con nhìn con lại ra dạng này.”
Diêu Vọng Lân bĩu môi, ngẩng đầu quả nhiên thấy lão ba nhà mình ngồi bên cạnh là lão mẹ, một đôi nước mắt lưng tròng nhìn mình, hắn đành phải cố mà ngồi thẳng.
“Nga, hoàn hảo cơm chiều còn không có .” Khoan thai đến chậm rì, Diêu Vọng Kì cuối cùng đẩy cửa nhà ăn ra, “Thật có lỗi chúng ta đến chậm.”
Diêu Vọng Lân miễn cưỡng ướt qua liếc mắt một cái, thấy ca ca song bào thai treo mác thỏa mãn, sáng lạn mỉm cười bắt lấy cánh tay hắn là Ải Tử, rất giống tình nhân cuồng nhiệt .
Chẳng qua trên cánh tay hắn là tiểu Ải Tử tóc vàng, thoạt nhìn thật muốn đánh a Kì một chút.
Nhưng hắn không có khả năng đánh thắng được người tinh thông quyền anh, không đánh, tay không đủ đạo cùng nhu đạo như a Kì, cho nên trận này hắn xem ra tuyệt không cao minh, đánh nhau kịch liệt cuối cùng lúc sau a Kì vỗ một chưởng ở mông tiểu Ải Tử, tiểu Ải Tử kêu ai một tiếng nằm úp sấp quay về cánh tay a Kì, xem như chấm dứt.
“Anh rất chậm ai, a Kì.” Lại đói lại lại ,Diêu Vọng Lân bắt đầu oán giận, “Em đều muốn chết đói.”
“Thật có lỗi.” Nhớ nhà mình rất quy củ, Diêu Vọng Kì tuyệt không thật có lỗi mà cười cười, “Đánh thức tiểu hầu tử mất chút thời gian.”
Diêu Vọng Lân tuyệt không chịu thua mà hừ một tiếng, huy phất tay ý bảo quản gia cho người hầu bắt đầu bưng đồ ăn.
“Vọng Kì, không giúp chúng ta giới thiệu một chút đứa nhỏ đáng yêu này là ai chăng?” Diêu gia mưu gia phu nhân ôn nhu hỏi, tội liên đới ở bên cạnh Diêu Kình Thiên, cũng đem ánh mắt đánh giá người lần đầu tiên gặp mặt .
“Nga.” Diêu Vọng Kì quay đầu nhìn hiển nhiên là Chu Hầu bị lão ba dọa đến, cười khẽ đem cậu ôm vào trong lòng, “Hắn gọi Chu Hầu, con nghĩ Lí Dục đã nói cho các ngài những chuyện của hắn.”
“Tiểu hầu tử đừng sợ, bọn họ là ba mẹ của tôi.” Diêu Vọng Kì hôn Chu Hầu đang cảnh giác, “Đến nỗi này chỉ lo ăn, hắn là song bào thai đệ đệ của tôi, Diêu Vọng Lân.”
Diêu Vọng Lân miễn cưỡng phát ra một tiếng, ý nghĩa không rõ thanh âm xem như phản bác.
Chu Hầu kinh nghi bất định nhìn nhìn đại thúc trước mắt mặc cổ trang nghiêm túc, còn có bên cạnh hắn là người mặc phấn hồng màu sườn xám, hiển nhiên là phụ nhân, cùng mị hí mắt biến thái bộ dạng giống nhau như đúc, mị hí mắt lười nhác, rồi cậu mới lại nhìn nhìn bốn phía tất cả đều là phong cách Trung Quốc cổ đại , “Cậu. . . . . . Cậu thật là kẻ có tiền?”
Diêu gia trong nhà tất cả đều nhíu mày ─ trừ bỏ bên cạnh nở đầy hoa nhỏ, vẻ mặt từ ái mà nhìn Chu Hầu Diêu phu nhân ─ Diêu Vọng Kì lại bật cười, “Cậu nói gì? Tiểu hầu tử.”
“Cậu, cậu cười gì a!” Chu Hầu quẫn bách rống lên một tiếng, oán hận đấm Diêu Vọng Kì một quyền, “Cậu toàn đem tôi nhốt tại phòng làm cái loại %&^$w&. . . . . . Tôi nào biết nói a!”
Diêu Vọng Kì cười, hai vai đều bắt đầu run lên, hắn hôn người ở trong lòng đang ra sức giãy dụa, “Tiểu hầu tử, nghe qua 『 năm trảo long diêu vương 』 chưa?”
“Ách?” Chu Hầu cúi đầu nghĩ. Tên này nghe có điểm quen tai a. . . . . . Chu Hầu nâng đầu lại cúi đầu , cuối cùng từ trí nhớ ở chỗ sâu nhất đào ra kí ức, hắn từng cùng tạp mao lúc làm công nghe qua mấy tên này, tựa hồ là phi thường phi thường phi thường phi thường là người có tiền có quyền thế . . . . . . . . .”Hắc, hắc đạo?”
Diêu Vọng Kì tán thưởng mà cười cười, “Năm trảo long diêu vương chính là lão ba tôi nga.”
Chu Hầu mở to hai mắt nhìn thuận theo tầm mắt Diêu Vọng Kì, cái người mặc cổ trang là mị hí mắt lão cha đang ra vẻ mặt nghiêm túc ăn cơm, nhưng Chu Hầu tổng cảm thấy được hắn thực sung sướng.
Mị hí mắt lão cha đại khái phát hiện tầm phát Chu Hầu, đột nhiên giơ lên một mạt tươi cười có điểm thị huyết.
Chu Hầu rất nhanh run lên một chút, cả người lui đến phía sau Diêu Vọng Kì, chỉ lộ ra hai ánh mắt kéo căng nhìn chằm chằm mị hí mắt lão cha.
Này, này mị hí mắt lão cha thật đáng sợ a! !
“Đừng sợ a, tiểu hầu tử.” Diêu Vọng Kì vỗ vỗ lưng Chu Hầu trấn an hắn, “Lão ba chính là đang nháo cậu mà thôi.”
“Lão công, anh đừng dọa đứa nhỏ đáng yêu này chứ.” Diêu phu nhân đô miệng hờn dỗi , “Nếu hắn không thích nhà của chúng ta thì làm sao .”
“Thực xin lỗi, thân ái .” Diêu Kình Thiên bàn tay to bao quát, hôn ái thê đang đô miệng, “Ta chỉ là cảm thấy được rất thú vị.”
Này mị hí mắt lão cha quả nhiên cùng mị hí mắt biến thái giống nhau a! !
Chu Hầu vẫn là một bộ bị kinh hách lui ở phía sau Diêu Vọng Kì, một bên ở trong lòng kêu to.
“Được rồi, thân ái, không thể tái dọa hắn .” Diêu phu nhân hơi hơi đỏ mặt, “Vọng Kì, Lí Dục vài ngày trước liền theo chúng ta đề cập qua đứa nhỏ, con hôm nay mới dẫn hắn tới gặp chúng ta nha?”
Đứa nhỏ đáng yêu như thế sao không sớm chút mang đến cho bọn hắn xem chứ? Nom xem, đầu tóc vàng cùng ánh mắt xanh biếc xinh đẹp, ăn mặc nhất định siêu đáng yêu . . . . . . . . .
Chu Hầu kinh nghi bất định mà nhìn, không biết vì sao với ánh mắt cuồng nhiệt của Diêu phu nhân, trong lòng hiện lên một cỗ dự cảm xấu.
Mị hí mắt mụ mụ cũng kỳ quái a. . . . . . . . .
“Nga, con trước phải làm cho tiểu hầu tử hoàn toàn quen thuộc, sau mới mang đến cho các người thấy là tốt hơn.” Diêu Vọng Kì ôm Chu Hầu cười nói, “Lão ba không phải vẫn đều nói như vậy thôi.”
Càng làm, ánh mắt tạo ra một cái đánh giá, Diêu Kình Thiên gật gật đầu, “Đúng vậy, chỉ còn con Vọng Lân.”
Vốn nghĩ đến không phải chuyện chính mình, Diêu Vọng Lân đột nhiên bị gọi tên, hắn thật cũng không phản ứng gì, chính là lại ngồi phịch ở ghế trên tùy tiện hừ hai tiếng.
“Nha, các ngưòi đang nói cái gì. . . . . . ?” Đột nhiên cảm giác được nguy cơ mãnh liệt , Chu Hầu nơm nớp lo sợ hỏi.
“Ân?” Diêu Vọng Kì nhéo nhéo mặt Chu Hầu , “Đang nói cậu sau này chính là người nhà Diêu gia nha.”