CHƯƠNG 3
Ròng rã suốt hai tuần, Chu Hầu cuối cùng cũng được tới lớp học, cậu ngồi trên lớp thẫn thờ.
“Hắc, cậu là chốn học đi nơi nào a?” Lâm Khỉ vừa đến đã thấy Chu Hầu dựa vào trên bàn, lập tức đánh vào lưng cậu hữu hảo một cái, “Hai tuần không thấy cậu siêu nhàm chán a.”
Mặt dưới hướng không nhúc nhích, Chu Hầu phát ra một tiếng kêu rên quái dị, thong thả nâng tay trái lên, run rẩy cho Lâm Khỉ một ngón giữa.
“Gì đây ? Cậu vì sao cùng mị hí mắt đánh một trận liền biến mất hai tuần ?” Lâm Khỉ trạc trạc lưng Chu Hầu, bát quái hỏi, “Hầu, tôi đã biết, các cậu nhất định là đánh một trận liền thấy vừa mắt đúng hay không? Hắc hắc hắc. . . . . . . . .”
“Đúng vậy, tiểu hầu tử thật đáng yêu đến bạo nha.” Lúc Chu Hầu nhẫn nhịn toàn thân đau nhức muốn nhảy dựng lên đánh Lâm Khỉ , Diêu Vọng Kì cười meo meo xen vào , “Tiểu hầu tử, buổi sáng sao không đợi tôi mà chạy đến trước?”
Diêu Vọng Kì đưa tay chụp Chu Hầu muốn chạy trốn ôm vào trong lòng, rồi quay đầu đối Lâm Khỉ lộ ra một mạt tươi cười sáng lạn lại không mất tao nhã , “Hai tuần này chúng tôi đều là bồi dưỡng khắc sâu cảm tình, đúng không? Tiểu hầu tử.”
Chu Hầu bị quản chế ở trước ngực Diêu Vọng Kì giãy dụa vô ích, một bên ý đồ tránh né tay Diêu Vọng Kì muốn niết mông cậu.
Lâm Khỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn bằng hữu tốt nhất cùng mị hí mắt còn muốn tốt hơn nữa, sau đó một quyền đánh trên lưng Chu Hầu , “Kháo! Loại chuyện thế này mà không theo tôi nói, có phải bằng hữu không nha!”
“Hầu tử bị người phá thân, chuyện này nhất định phải hảo hảo chúc mừng một chút Aha ha ha!”
Diêu Vọng Kì nhíu mày, Chu Hầu tức giận hung hăng mắng thành tiếng, khua một quyền ở trên mặt Lâm Khỉ.
Sau đó, Diêu Vọng Kì thích ý nhìn nhìn hai tiểu tử kia ở trước mặt hắn thiên hôn địa ám, bất diệc nhạc hồ.
Kết quả kế tiếp Chu Hầu vẫn đối hắn bày ra mặt thối ─ tuy rằng hắn cảm thấy được tiểu hầu tử lúc nổi giận đến bị buộc ra một chút nước mắt ướt át, ánh mắt mềm yếu trừng hắn phi thường khiến kẻ khác bị nhộn nhạo khiêu khích ─ thẳng đến thời gian cơm trưa .
Diêu Vọng Kì không để ý Chu Hầu chống cự đã bắt cậu đi vào phòng pha riêng của trường học ─ phía sau đương nhiên theo sát giúp vui – Lâm Khỉ ─ đem cậu đặt ở bên cạnh mình, sau đó bày ra cơm trưa trên bàn phong phú đến bất khả tư nghị.
“Tiểu hầu tử đừng nóng giận nha, cậu xem Lí Dục giúp tôi từ trong nhà mang tới cơm trưa, có món cậu thích đó nga.”
Vốn đang kiên quyết không theo, Chu Hầu không cẩn thận ngắm đến một bàn đầy món ăn, liền lập tức quên chính mình đang vì cái gì, “Này, này đó đều có thể ăn. . . . . . ?”
Diêu Vọng Kì đối Chu Hầu thèm ăn đến sắp chảy ra nước miếng, sủng nịch cười, “Đương nhiên nha, tiểu hầu tử, buổi sáng hôm nay tôi kêu đầu bếp trong nhà làm những món cậu thích ăn, thường thường xem đi.”
Nhìn trước mắt một đống đồ ăn, Chu Hầu cơ hồ sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà cấp Diêu Vọng Kì một cái ôm lớn ─ chỉ là cơ hồ mà thôi, cậu còn không có mất đi lý trí đến quên Diêu Vọng Kì là tên biến thái đụng tới hắn sẽ động dục ─ cậu tiếp nhận Diêu Vọng Kì đưa tới đôi đũa, thật cẩn thận gắp một khối lỗ thịt ba chỉ phi thường ngon miệng để vào trong miệng.
“Ai ───” nhìn hầu tử ăn, Lâm Khỉ khóc rống đầy nước mắt, cũng đã sớm không khách khí mà ăn, hắn một bên nhai món hoa sao chi, một bên nhìn về phía người ngồi bên cạnh thực nghiêm túc đang ăn cơm, hắc tây trang nam, “Xin hỏi anh là ai a?”
Lí Dục nhíu mày, thoáng quay đầu nhìn tóc Lâm Khỉ tựa hồ tổ hợp đủ sắc màu, cổ nuốt đồ ăn vào, hai má vẻ mặt tò mò mà nhìn nhìn hắn .
Ngô, rất đáng yêu nha.
“Trong miệng có đồ ăn đừng có nói.” Lí Dục thản nhiên nói.
Lâm Khỉ hơi hơi mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói mấy lời Lí Dục nghe không hiểu, ngoan ngoãn đem đồ ăn nuốt vào rồi mở miệng hỏi, “Anh là gì của cậu ấy?”
“Tôi gọi là Lí Dục, là bảo tiêu Diêu Vọng Kì thiếu gia kiêm Phó Thủ.” Lí Dục gợi lên khóe miệng, “Thay tôi hướng Nhị ca Lâm Xa cậu vấn an, Lâm Khỉ đồng học.”
Sau khi tan học, do chung đội điền kinh, nhưng sở trường bất đồng hạng mục, Chu Hầu cùng Lâm Khỉ ở sân thể dục hỗ trợ noãn thân, chuẩn bị luyện tập kế tiếp.
“Ai, Hầu tử tôi hỏi cậu nga.” Thân là tuyển thủ nhảy cao, Lâm Khỉ thường dùng phương thức không làm chân mình đau mà xoay xoay bàn chân, một bên oai đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Cái gì?” Sở trường là chạy nhanh, Chu Hầu xoay mắt cá chân trả lời.
“Mị hí mắt thân ái của cậu có phải hay không cùng hắc đạo có quan hệ a?”
Thời gian cơm trưa bởi vì mị hí mắt đối hầu tử quấy nhiễu ***, kết quả hầu tử thật sự rất thẹn thùng đào tẩu 〈 hắn còn chưa có ăn no 〉, hại hắn không kịp hỏi Lí Dục làm sao nhận thức Nhị ca hắn, đành phải tự đoán.
Bị kinh hách làm Chu Hầu nằm úp trên mặt đất, cậu nhanh chóng kiểm tra mắt cá chân một chút thấy không có gì, rồi quay đầu lại đối Lâm Khỉ rống to, “Cái, cái quỷ thân ái gì a !”
“Ải du, làm gì mà thẹn thùng a?” Lâm Khỉ cố ý giả dạng làm nương pháo cười nhạo Chu Hầu, “Được rồi, rốt cuộc có phải hay không ?”
“Nhà của chúng tôi thật là hắc đạo nga.” Xuất quỷ nhập thần Diêu Vọng Kì ôm Chu hầu còn đang thẹn quá thành giận, đối Lâm Khỉ cười cười, “Sao cậu đoán được ? Tôi nhớ rõ hẳn là cậu cũng không phát hiện một màn lúc khai giảng mới đúng.”
Khai giảng? Ngươi bị nữ sinh vây đổ trường, ta nhưng thật ra xem nhất thanh nhị sở, còn cùng hầu tử cười nhạo ngươi . Lâm Khỉ nhún nhún vai, “Bảo tiêu của cậu nói nhận thức Nhị ca tôi, Nhị ca tôi bình thường trừ bỏ khi thiết kế kiểu tóc, hắn ngẫu nhiên sẽ đánh đánh hắc đạo, tổ chức hắc quyền, nghe nói thành tích còn không tồi, cho nên tôi mới đoán bọn họ có phải bởi vì dạng này mà nhận thức hay không.”
Diêu Vọng Kì nga một tiếng, tài giỏi có dư đem Chu hầu đang liều mạng giãy giụa vững vàng định ở cánh tay mình , “Đích xác mới có thể, Lí Dục hắn là người nhà của chúng ta, ghi lại bảo trì, cậu có hứng thú có thể thỉnh hắn giáo cậu.”
“Nói sau.” Lâm Khỉ bĩu môi.
“Tùy cậu.” Diêu Vọng Kì nhún nhún vai, “Giúp tôi cùng tiểu hầu tử đối giáo luyện nói một tiếng, tiểu hầu tử tôi mang đi .”
“Đương nhiên.” Lâm Khỉ treo mác mỉm cười sáng lạn huy biệt, ly khai tốc độ kinh người.
“Cậu, cậu muốn dẫn tôi đi làm gì a, kháo────” Chu Hầu hoảng sợ kêu to, kêu còn chưa có kêu xong đã bị đặt ở gian tắm chuyên dụng của đội điền kinh.
“Cậu, cậu tránh ra cho tôi!” Chu Hầu không nghĩ đem mình như cô gái đáng thương sắp bị cường bạo, dưới tình thế bắt buộc, cậu hiện tại chỉ có thể nắm chặt quần áo, tận lực lui thành một đoàn, bởi vì cậu không có chỗ trốn .
“Nga, tiểu hầu tử đừng như vậy, cậu rõ ràng biết kế tiếp tôi sẽ cho cậu phi thường thoải mái, không phải sao?” Diêu Vọng Kì cởi bỏ quần áo, “Cậu nói tôi không phải thân ái của cậu, điều này làm cho tôi bị thương tâm a.”
Gì, cũng chỉ là điều này? ! Đầu bị cố định ở lòng bàn tay Diêu Vọng Kì, miệng bị môi hắn ngăn chặn, Chu Hầu không thể tin mà ô ô kêu, lại đánh không lại Diêu Vọng Kì, đầu lưỡi mang đến run sợ tê dại.
Diêu Vọng Kì nhẹ nhàng liếm hàm trên mẫn cảm của Chu Hầu, khiến cho thân thể cậu từng đợt run rẩy, sau khi lướt qua răng nanh liếm lộng khoang miệng ở chỗ sâu trong tuyến yên khéo léo, thẳng đến sau khi Chu Hầu phát ra tiếng nức nở dồn dập mới rời khỏi môi cậu.
“Tiểu hầu tử. . . . . .” Diêu Vọng Kì tiến đến bên khoé miệng Chu Hầu nỉ non, một bên khẽ hôn cậu, một tay tiến vào trong quần đùi cầm tinh khí chưa thức tỉnh, chậm rãi cao thấp vỗ về chơi đùa.
Chu Hầu rất nhanh run lên một chút, thân thể thấp bé ở dưới thân Diêu Vọng Kì lui thành một đoàn, Diêu Vọng Kì thừa dịp đem chân trái vào giữa hai chân Chu Hầu, để cậu ngồi ở trên đùi mình.
Bàn tay Diêu Vọng Kì để trước ngực cậu làm cậu nặng nề thở hổn hển một tiếng, trên tay Diêu Vọng Kì này không biết nguyên nhân gì làm nhũ tiêm cậu ngứa ngáy, Chu Hầu xoay xoay thân thể nức nở .
Thấy phản ứng Chu Hầu đáng yêu như vậy, Diêu Vọng Kì như thực mới lạ mà nhíu mày, càng thêm nhu lộng thịt châu hồng nhạt đáng yêu kia, vỗ về chơi đùa tính khí, tay cũng thoáng gia tăng lực đạo.
Chu Hầu thân thể co rút một chút, hắn quay đầu né tránh Diêu Vọng Kì muốn hôn, “Không, không dừng lại . . . . . . Cậu lại làm, ô a, cũng sắp. . . . . .”
Diêu Vọng Kì nhẹ nhàng cười cười, cắn môi dưới Chu Hầu, “Tiểu hầu tử thật sự là gấp gáp a.”
Sau đó bởi vì Chu Hầu đối xiêm áo hắn nhe răng trợn mắt mặt quỷ, lại gặm hắn một ngụm, cánh tay cường tráng liền đem cả thân thể Chu Hầu nâng lên cao, trên vách tường ở bên cạnh với tay lấy một chai sữa tắm, “Đội điền kinh thật sự dư dật a.”
Chu Hầu khinh thường hừ một tiếng, như trước mạnh miệng, “Chỉ có cãu biến thái như thế. . . . . . . . . A a!”
Diêu Vọng Kì rất cao nên thấy nhũ tiêm khéo léo của Chu Hầu đối diện, ngón tay dính đầy kem tắm chen vào, rước lấy Chu Hầu không cẩn thận thét chói tai. ( Chú ý nãy anh công nâng thụ lên nên ngực cao bằng đầu a)
“Đau, . . . Nhẹ một. . . . . . Nhẹ một chút . . . . . .” Chu Hầu thở hổn hển một ngụm thiếu chút nữa mất khí, sữa tắm đụng tới nội vách tường ẩm nóng, sự kích thích khiến cậu nắm chặt cánh tay Diêu Vọng Kì, ngón chân cuộn mình lên.
Diêu Vọng Kì tuyệt không có lỗi cười cười, hôn cái lỗ tai mẫn cảm của Chu Hầu trấn an, “Tiểu Hầu Tử không phải ưa thô lỗ một chút sao ?”
Chu Hầu nghĩ muốn phát ra phẫn nộ gầm rú, nhưng do ngón tay tà ác trong cơ thể ngăn chặn chỗ mẫn cảm của cậu, phẫn nộ gầm rú ngạnh sinh sinh biến thành phẫn nộ mềm mại rên rỉ, “Cậu. . . . . . Cậu đi chết đi. . . . . . Ô, a a. . . . . .”
Diêu Vọng Kì nhìn tiểu Hầu Tử lộ ra nụ cười vô cùng bao dung, ở trên trán cậu hạ xuống nụ hôn yêu thương, rồi mới rút ra bốn ngón tay ở trong cơ thể cậu đang khuếch trương nghiền áp.
“. . . . . . Ô, cậu. . . Cậu phải nhẹ một chút, nhẹ một chút. . . . . .” Cảm giác được tinh khí nóng bỏng của Diêu Vọng Kì để ở huyệt khẩu, hồi tưởng cái loại trướng đau xé rách này, Chu Hầu khẩn trương rụt dậy, hơi hơi hướng lên trên, tầm mắt thoạt nhìn đáng thương hề hề như muốn người ta đem cậu biến thành càng đáng thương. . . . . .
Trong óc một mực gấp khúc loại ngược đãi cuồng tưởng, Diêu Vọng Kì ở mặt ngoài ôn nhu cười cười, hôn nhẹ Chu Hầu miệng hồng nhuận , “Tôi sẽ tận lực ôn nhu một chút, đừng lo lắng.”
Tiếp theo hắn ngay lúc nhìn mắt Chu Hầu yên tâm, hai tay nâng nâng cái mông vểnh lên, tinh khí thô to hung hăng thẳng tiến huyệt khẩu đỏ tươi không co rút lại được.
“A a!” Chu Hầu đau cả thân thể đều banh quá chặt chẽ, nhịn không được ngửa đầu kêu to , “. . . . . . Hỗn đản, thằng khốn, lừa người, ngô ngô. . . . . .”
Diêu Vọng Kì chặn miệng Chu Hầu chuẩn bị mắng, tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, làm cho Chu Hầu mẫn cảm run rẩy, “Tuy rằng tôi thực thích nghe cậu rên rỉ, tiểu Hầu Tử, nhưng tôi không có hứng thú để cho người khác cũng nghe đến nga.”
Chu Hầu phút chốc trừng lớn mắt, cả người cứng ngắc nghe động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên tựa như lời Diêu Vọng Kì, có người đi vào.
“A nóng muốn a , giáo luyện là quỷ. . . . . .”
“Ngu ngốc, không cần đem mồ hôi cậu đến trên người tôi!”
“Ai các cậu siêu ác. . . . . .”
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, Chu Hầu véo cánh tay Diêu Vọng Kì một bên ngoan trừng hắn, “Thằng khốn! Mau thả tôi ra!”
Cảm giác trong cơ thể gắng gượng không có dấu hiệu rời khỏi, Chu Hầu lo lắng dùng khí âm quát.
“A ? Tôi không muốn rời khỏi thân thể tiểu Hầu Tử thoải mái như thế . . . . . .” Diêu Vọng Kì cũng dùng khí âm làm nũng nói, không để ý phản kháng của Chu Hầu bắt đầu trừu sáp.
Chu Hầu liều mạng muốn đem cánh tay chính mình rút ra, cậu rưng rưng đánh đấm bả vai cùng ngực Diêu Vọng Kì, “Tôi, tôi sẽ, . . . Ô ô, sẽ nhịn không được kêu. . . . . . Kêu ra . . . . . .”
Theo cảm giác cảm thấy thẹn, nơi truyền đến tiếng nước dinh dính ma xát, nếu như bị người nghe thấy cậu sẽ không muốn sống a!
“Này đơn giản.”
Diêu Vọng Kì đem Chu Hầu ôm lấy, vòng qua thân, để bản thân tựa vào cửa phòng tắm, đồng thời mở vòi sen ra, đại bộ phận nước ấm đều phun ở trên người Chu Hầu.
Thiết bị vòi sen chất lượng tốt lập tức khiến cho căn phòng nho nhỏ tràn ngập hơi ước ấm áp, Chu Hầu bị nước ấm làm ướt mi mắt, vì không cho thanh âm của mình truyền ra, đồng thời vươn tay nắm lấy mặt Diêu Vọng Kì cùng hắn hôn lấy.
Không ngừng cọ rửa, nước ấm cũng làm cho Chu Hầu thân thể kéo căng trầm tĩnh lại, hai chân cậu kẹp chặt quấn lấy thắt lưng Diêu Vọng Kì, tùy ý Diêu Vọng Kì co rút kéo căng cùng thả lỏng, dưới tiếng nước ào ào cậu nghe thấy Diêu Vọng Kì cười nhẹ.
Không biết vì cái gì, Diêu Vọng Kì cười nhẹ làm Chu Hầu cảm giác một trận tê dại, điện lưu lủi qua sống lưng, cậu ngắn ngủi kêu rên một tiếng ─ nhưng không dám buông miệng Diêu Vọng Kì ra ─ không tự giác lại đĩnh khởi thắt lưng.
Tiếp theo cậu nghe thấy Diêu Vọng Kì mơ hồ hừ một tiếng, trong cơ thể hung khí thật lớn đột nhiên tốc độ cùng lực đạo nhanh hơn. Chu Hầu run rẩy muốn thiếp lên thân thể Diêu Vọng Kì, sau đó ở một chỗ thật sâu trong cơ thể bắn ra dịch thể ở trên bụng hai người, lập tức bị dòng nước rửa đi.
Nội vách tường do thân thể chủ nhân cao trào co rút lại, khiến Diêu Vọng Kì đang bị bao lấy thoải mái hừ nhẹ, gắt gao bắt lấy phần eo Chu Hầu mạnh mẽ trừu sáp, đồng thời hôn thật sâu khó khi được hắn phối hợp, đầu lưỡi linh hoạt lưu loát quấn lấy đầu lưỡi tình nhân triền miên.
Cuối cùng ngay cả nửa đường sát ra, đám nam đệ tử kia cũng ly khai, Diêu Vọng Kì mới thỏa mãn bắn ở trong cơ thể Chu Hầu, ôm thân thể cậu mềm nhũn ngồi xuống.
Diêu Vọng Kì nâng mặt Chu Hầu, giúp hắn lau đi những giọt nước ẩm ướt trên khuôn mặt, sau đó hôn cái trán trơn bóng của hắn.
“Tiểu hầu tử, có khỏe không?” Làm cho Chu Hầu ngã vào trên ngực mình, Diêu Vọng Kì chỉnh vòi sen, cho độ ấm vừa phải, nước chảy cọ rửa bờ vai của hắn, một bên ôn hòa mát xa .
Chu hầu giống như là đang ngủ ─ hoặc là ngất xỉu đi ─ tựa vào trên người Diêu Vọng Kì, thật lâu sau mới nghe thấy cậu mềm mỏng nói tới một câu.
“. . . . . . Bụng hảo đói. . . . . .”
Giữa trưa ăn một chút căn bản không đủ chống được hiện tại. . . . . .
Diêu Vọng Kì cười cười một tiếng, giống sắc lang nhéo nhéo cánh mông vểnh Chu Hầu, “Không thành vấn đề, chờ một chút liền mang cậu về nhà ăn .”