Edit: DL – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa bay về vào 10 giờ tối hôm sau.
Vé máy bay là Sở Nghĩa tự mua, cậu thật sự không thể ở lại lâu hơn. Khách hàng còn vừa mới xác nhận thời gian hoàn thành đơn hàng với cậu.
Trước đó Tần Dĩ Hằng có nói sẽ mua vé cho cậu, giờ lại chậm chạp chưa thấy động tĩnh gì.
Sở Nghĩa không muốn giục anh, đành tự mua vé.
Chờ Tần Dĩ Hằng ra khỏi phòng tắm, cậu liền nói với anh: “Ngày mai em sẽ trở về ạ.”
Tần Dĩ Hằng khựng lại một chút: “Khi nào?”
Sở Nghĩa: “Mười giờ tối ạ.”
Tần Dĩ Hằng đi đến bên giường: “Ai mua vé?”
Sở Nghĩa: “Em tự mua ạ, còn có thể là ai chứ.”
Anh lại hỏi: “Ngày mốt em có việc sao?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng ạ, em đã bàn bạc với khách hàng, ngày mốt sẽ tới văn phòng của họ để khảo sát thực tế, bên đó đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp: “Ừ.”
Đêm đó, Tần Dĩ Hằng là sự kết hợp giữa dịu dàng và dữ dội.
Sở Nghĩa bỗng nhiên được trải nghiệm khả năng học hỏi của Tần Dĩ Hằng. Chỉ cần muốn học hỏi điều gì, anh đều có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực đó.
Ví dụ như cuộc sống sinh hoạt, ví dụ như chuyện giường chiếu.
Có điều, ngài Tần đôi khi cũng học mấy trò xấu xa.
Chẳng biết tại sao anh lại có ham muốn nhìn Sở Nghĩa làm nũng.
Nghiện cái trò gì thế không biết?
Chẳng hạn như…
“Gọi chồng.”
“Chồng.”
“Ngọt một chút.”
“Chồng~”
“Gọi nhỏ thôi, ngọt hơn chút nữa.”
“Chồng~~”
…
“Xin anh đi.”
“Xin anh.”
“Xin anh cái gì?”
“Xin anh cái gì?”
“Anh không bảo em nhắc lại lời anh nói.”
“Tần Dĩ Hằng.”
“Giọng điệu đúng rồi, nhưng lời nói chưa đúng.”
“Tần Dĩ Hằng, xin anh.”
“Đúng rồi.”
…
Thậm chí ở thời điểm mấu chốt…
“Hiện giờ em nên nói gì?”
Sở Nghĩa đã gần như hiểu được Tần Dĩ Hằng muốn nghe gì nhất.
“Chồng tốt nhất, chồng của em tốt nhất quả đất.”
“Em muốn không?”
“Muốn ạ.”
“Muốn cái gì?”
“Cái gì cũng muốn.”
“Cục cưng ngoan, cho em hết.”
…
Những lời thoại tương tự quá nhiều, khiến Sở Nghĩa sau khi tỉnh táo xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất.
Cậu cũng không rõ bản thân bị làm sao mà lại trở nên đặc biệt nghe lời vào những lúc như vậy. Tần Dĩ Hằng nói gì cậu liền nghe đó, anh bảo cậu làm gì cậu cũng làm ngay.
Lần này, sau khi kết thúc, Sở Nghĩa không ngủ luôn.
Có lẽ do mấy ngày nay bọn họ liên tục làm rất nhiều khiến thể lực của cậu được tăng cường, thậm chí cậu còn có thể tự đi tắm nữa.
Lúc quay lại, cậu cũng không quá buồn ngủ.
Chờ khi Tần Dĩ Hằng cũng từ phòng tắm quay về giường, Sở Nghĩa theo thói quen lăn vào lồng ngực anh.
“Hứa Kính vừa nhắn tin cho em, nói anh phải dậy sớm, ngày mai có việc.” Cậu nhắc Tần Dĩ Hằng.
Anh giải thích: “Theo kế hoạch, công việc của ngày mai sẽ bắt đầu vào mấy ngày sau, nhưng đột nhiên có thay đổi nên phải diễn ra trước thời hạn.”
Sở Nghĩa: “Không sao, vốn anh đến đây để đi công tác mà.”
Tần Dĩ Hằng: “Tối mai em đi rồi.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Tần Dĩ Hằng cảm thấy Sở Nghĩa không hiểu được ý của anh, nhưng nếu cậu đã nói như vậy, anh cũng chỉ đành “ừ” một tiếng, hỏi: “Ngày mai em đi theo anh hay ngủ lại khách sạn?”
Sở Nghĩa nói: “Em đi theo anh.”
Tần Dĩ Hằng nghịch tóc cậu, nói rõ cho cậu biết: “Ngày mai không giống hôm nay, hẳn sẽ rất nhàm chán. Bên đó không có gì cả, trong lúc anh họp em không thể theo vào, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài.” Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Tuy vậy, anh vẫn mong em ở bên cạnh anh.”
Sở Nghĩa khẽ cười: “Em sẽ đi.”
Tần Dĩ Hằng ôm lấy cậu, bắt chước câu Sở Nghĩa vừa thốt ra vào thời điểm nào đó, nói vô cùng nghiêm túc: “Cục cưng tốt nhất, chồng nhỏ của anh tốt nhất quả đất.”
Sở Nghĩa: “…”
Tần Dĩ Hằng à, anh không cần phải như thế đâu…
Tần Dĩ Hằng nói không sai, hoạt động của ngày hôm sau thật sự rất buồn tẻ.
Mặc dù các cuộc họp của Tần Dĩ Hằng đều kéo dài không lâu, nhưng lại rất nhiều, mỗi cuộc họp cách nhau nửa giờ, coi như chừa thời gian cho mọi người nghỉ ngơi.
Địa điểm họp nằm trong một tòa nhà tại trung tâm thành phố, người trong tòa nhà đều là nhân viên văn phòng, trung tâm thương mại gần nhất cũng cách đây vài km, rất bất tiện. Vậy nên khi Tần Dĩ Hằng vào họp, Sở Nghĩa chỉ biết ngồi ở sảnh, miễn cưỡng xem một bộ phim phát lại, buồn chán muốn chết.
Cuối cùng, vì quá buồn chán, cậu lấy một tờ rơi ở góc phòng để gấp máy bay giấy.
Một lát sau, Tần Dĩ Hằng kết thúc cuộc họp, ánh mắt Sở Nghĩa ngay lập tức rời khỏi bộ phim. Cậu cầm máy bay giấy trên bàn lên, lao về hướng người đang đi về phía cậu kia.
Sở Nghĩa chỉ vào anh: “Anh đứng yên đừng nhúc nhích.”
Tần Dĩ Hằng nghe lời, đứng bất động.
Sở Nghĩa cắn môi dưới, ném thứ trên tay về phía Tần Dĩ Hằng cách cậu hơn năm mét. Sau một đường cong hoàn hảo, máy bay giấy đáp trúng cúc áo trước ngực Tần Dĩ Hằng.
Cậu búng ngón tay.
Tần Dĩ Hằng nhặt chiếc máy bay giấy rơi dưới đất lên, anh nhìn Sở Nghĩa, sau đó cũng phi nó về phía cậu.
Nhưng thật không may, máy bay giấy bay qua đầu Sở Nghĩa, vòng một đường cong rồi rơi xuống đất.
Cậu nhún vai với anh, nhặt máy bay giấy lên.
Tần Dĩ Hằng đi đến trước mặt cậu: “Không hổ là người giành quán quân cuộc thi ném máy bay giấy.”
Sở Nghĩa cười ha ha: “Em lợi hại không ạ?”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Lợi hại.”
“Em buồn chán lắm đúng không?” Tần Dĩ Hằng có hơi hối hận vì hôm qua đã đưa ra ý tưởng này, anh ngẩng đầu nhìn bộ phim đang phát: “Không cần theo anh đâu, để anh tìm ai đó ra ngoài đi dạo với em, đi quanh quanh, ăn chút gì đó đi.”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Không sao đâu ạ, sắp đến giờ ăn cơm rồi, em đợi thêm chút nữa cũng được.”
Tần Dĩ Hằng nở nụ cười, anh xoa khuôn mặt Sở Nghĩa, nói: “Vừa ra ngoài đã nhìn thấy em, cảm giác này tuyệt lắm.”
Sở Nghĩa vui vẻ hẳn lên: “Vậy ạ.”
Vì câu “cảm giác này tuyệt lắm” của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa giống như bị hạ cổ, lại tiếp tục theo anh suốt cả buổi chiều, có đuổi thế nào cũng không đi.
Cậu có di động nên sẽ không quá buồn tẻ, thế giới bên ngoài làm sao thú vị bằng chiếc điện thoại trong tay.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc Tần Dĩ Hằng vừa đi ra là có thể ngay lập tức nhìn thấy cậu.
Cuộc họp này của Tần Dĩ Hằng kéo dài tới tận 6 giờ tối. Sau khi kết thúc, cả đoàn người cùng nhau đi ăn cơm, kéo dài tới tận lúc Sở Nghĩa ra sân bay.
Đi ra khỏi nhà hàng, hai người trở về khách sạn, Sở Nghĩa thu xếp hành lý đơn giản một chút rồi đi thẳng ra sân bay.
Nghĩ tới mấy ngày nữa Tần Dĩ Hằng sẽ về lại thành phố A, giây phút chia xa cũng không đến mức quá khó khăn.
“Anh đã có lịch về chưa ạ?” Sở Nghĩa nhận lấy túi đồ trên vai Tần Dĩ Hằng, hỏi.
Anh lắc đầu: “Thời gian cụ thể còn chưa chốt, nhưng sẽ không quá năm ngày nữa. Anh sẽ về nhà sớm.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.”
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, nói với cậu: “Khi trở về anh sẽ sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt, em nhớ nói trước với mẹ em nhé.”
Sở Nghĩa: “Dạ.”
“Còn mấy người bạn thời trung học của em nữa, quay về sắp xếp thời gian mời bọn họ ăn một bữa.”
Sở Nghĩa cười: “Anh vẫn còn nhớ chuyện này ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Đương nhiên, anh đã đồng ý với em rồi.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vậy em sẽ hỏi bọn họ, chọn ra một buổi tiện cho tất cả mọi người.”
Tần Dĩ Hằng: “Lên máy bay thì nhắn anh, đến nơi cũng nhớ báo anh đó.”
“Vâng.” Sở Nghĩa cười, giơ tay chọc chọc vai anh: “Trước kia em bảo anh như vậy còn không muốn cơ, thế mà giờ lại yêu cầu em.”
Tần Dĩ Hằng khẽ nở nụ cười, xoa tai cậu: “Anh khác rồi.”
Sở Nghĩa nhìn vào mắt anh, không nhịn được nuốt nước miếng.
Sở Nghĩa: “Em cũng khác rồi.”
Tiếng loa sân bay bất chợt vang lên, thông báo hành khách trên chuyến bay của Sở Nghĩa đã có thể lên máy bay.
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn lên màn hình, rõ ràng vẫn là vẻ mặt đó, nhưng Sở Nghĩa lại cảm thấy anh dường như có chút không nỡ.
Anh lấy lại tinh thần, cúi đầu đối diện với cậu, hỏi: “Em sẽ nhớ anh chứ?”
Sở Nghĩa chớp mắt, gật đầu: “Vâng.” Cậu hỏi lại: “Còn anh ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Anh sẽ nhớ em.”
Sở Nghĩa nở nụ cười, trái tim đập từng mạnh từng nhịp.
Cuối cùng anh nói: “Ngoan ngoãn chờ anh về nhà.”
Sở Nghĩa đáp: “Vâng ạ.”
Hai người ôm nhau một lát, sau đó cậu đi vào bên trong.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Sở Nghĩa đã gặt hái được rất nhiều.
Giống như khi đến, cậu chụp một bức ảnh thành phố Q về đêm, đăng lên trang xã hội kèm theo caption đầy đủ: “Chia xa với người nào đó một thời gian”.
Và cũng như lần trước, chỉ một lát sau, Sở Nghĩa đã nhận được rất nhiều bình luận nói cậu show ân ái.
Nhân lúc máy bay còn chưa cất cánh, Sở Nghĩa mở trang web tìm kiếm, nhập vào một câu: “Yêu một người sẽ có biểu hiện gì?”
Có rất nhiều kết quả hiện ra, những cái đầu tiên đều do chạy quảng cáo, Sở Nghĩa trực tiếp lướt qua, click vào một bài đăng nghiêm túc của cư dân mạng.
Câu trả lời được yêu thích nhất cho rằng tổng cộng có mười điều.
Sở Nghĩa vừa đọc, vừa cẩn thận so sánh.
Đối phương là người đẹp nhất trong mắt mình.
Chắc là thế rồi?
Muốn hôn môi người đó.
Xem như có.
Muốn ở cùng một chỗ với người đó.
Cũng coi như có.
Thích nói chuyện với người đó.
Hẳn là có nhỉ?
Giữa đám đông, sẽ vô thức tìm kiếm đối phương.
Điều này Sở Nghĩa không quá để ý.
Khi không gặp sẽ cảm thấy nhớ nhung.
Điều này, có hay không nhỉ?
Chắc là có.
Gọi cả cậu tới đây, vừa rồi cũng nói sẽ nhớ cậu mà.
Thích làm những hành vi vô cùng thân mật với đối phương.
Cái này chắc chắn là đúng rồi.
Dù đang làm gì cũng sẽ thường xuyên nghĩ về người kia.
Cái này…
Không biết.
Chỉ cần đối phương đáp lại một chút, có thể cảm thấy vui sướng như được bay lên tại chỗ.
Bay lên tại chỗ…
Cậu nhìn câu này đến hai lần.
Muốn ở bên người đó cả đời.
Đúng.
Sở Nghĩa đánh giá xong liền quay về WeChat, bắt đầu đọc từng bình luận mà bạn bè để lại.
Đáng xấu hổ thay, cậu bỗng cảm thấy chuyện show ân ái này thật tuyệt.
Chủ yếu do mọi người đã quen nên không ai phê bình cậu cả.
Cậu thoát khỏi trang xã hội, đúng lúc nhận được tin nhắn WeChat của Chương Khải.
Chương Khải: Mày phải về rồi à?
Sở Nghĩa: Ừ.
Chương Khải: Sao rồi?
Chương Khải: Ra tay ở thành phố Q à?
Chương Khải: Hay đợi về thành phố A mới tính.
Sở Nghĩa: Đã ra tay một chút ở thành phố Q.
Chương Khải: Thế nào thế nào?
Sở Nghĩa khẽ nở nụ cười trước màn hình rồi mới cúi đầu gõ chữ.
Sở Nghĩa: Tần Dĩ Hằng chắc là có vẻ dường như có khả năng đại khái có lẽ là…
Sở Nghĩa: Yêu tao.
Chương Khải: Đậu má mày!
Cách đó mấy trăm mét, có một người đàn ông cũng đang ngồi xem bài đăng và những câu trả lời từ cư dân mạng đó.
Tần Dĩ Hằng không chỉ đọc mà còn chụp lại.
Sau đó anh mở WeChat, nhìn thấy bài đăng của Sở Nghĩa trên trang xã hội.
Vì bài đăng này có liên đến anh nên anh thả tim cho cậu.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng lại bắt gặp Triệu Tín đang kêu gào a a a a dưới phần bình luận. Cũng như lần trước, anh vẫn không hiểu cậu ta đang nói gì.
Thoát khỏi trang xã hội, Triệu Tín đã nhắn tin tới.
Triệu Tín: Anh anh anh anh anh anh anh anh anh anh
Triệu Tín: Sao rồi ạ!
Triệu Tín: Anh và anh dâu thế nào rồi?
Triệu Tín: Tiến triển thế nào rồi ạ?
Tần Dĩ Hằng khẽ cười, cúi đầu gõ chữ.
Tần Dĩ Hằng: Thành công.
Tần Dĩ Hằng: Em ấy yêu tôi rồi.