Bất Cẩn Kết Hôn Với Giấm Tinh Rồi

Chương 70: Chương 70




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Trước khi tắt máy, Sở Nghĩa nhắn tin cho Tần Dĩ Hằng rồi nhìn qua trang xã hội. Sau đó cậu phát hiện, Triệu Tín vừa mới gào “a a a a a a a a” trên bài đăng của cậu vài phút trước, giờ lại chạy tới “a a a a a a a a a a” thêm lần nữa. Nếu thời gian cho phép, chắc chắn Sở Nghĩa sẽ chụp màn hình lại để hỏi Tần Dĩ Hằng, rốt cuộc cậu em họ của anh bị làm sao?

Suốt quãng đường bay về thành phố A, Sở Nghĩa đều ngủ gật. Có lẽ trong tiềm thức của cậu, chuyến hành trình này coi như đã “đi đến nơi về đến chốn” rồi, nên cậu liền yên tâm chìm vào cõi mộng. Trong mơ, cậu thấy Tần Dĩ Hằng bày tỏ với mình.

Cảnh trong mơ là sự lồng ghép của rất nhiều hình ảnh cậu từng bắt gặp khi còn là sinh viên. Khi ấy, Sở Nghĩa đang ngồi trong phòng ký túc xá Đại học A chơi game, đột nhiên nhận được tin có tiết học bất ngờ, cậu vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới khu giảng đường.

Bầu trời bên ngoài rõ ràng vừa sáng rực, không hiểu sao đột nhiên lại hóa đêm đen. Nhưng vì đang nằm mơ, Sở Nghĩa không hề nhận ra sự kỳ quái này, ngược lại còn ôm sách chạy vội, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể đến muộn buổi học này.

Cậu càng chạy, hành lang càng tối. Cậu muốn mở đèn nhưng lại không thấy công tắc đâu.

Vì một lòng muốn đi học nên Sở Nghĩa không nghĩ quá nhiều, cậu trực tiếp chạy thẳng vào lớp. Thế nhưng trong lớp lại chẳng có ai, chào đón cậu không có gì ngoài bóng tối.

Sở Nghĩa đứng trước cửa. Sau đó, cánh cửa phòng học đột nhiên bị mở ra. Tần Dĩ Hằng cầm một chiếc đàn ghi ta đứng ngay ở đó.

“Đàn em Sở Nghĩa.” Lúc anh lên tiếng, đèn trong phòng học phía sau anh cũng bất chợt sáng lên.

Sở Nghĩa thầm “wow” một tiếng.

“Chào em, anh là đàn anh khóa trên của em, Tần Dĩ Hằng.”

Sở Nghĩa ngơ ngác.

Tần Dĩ Hằng nói: “Anh thích em.”

Không có tiếng chuông báo thức kêu vang, cũng chẳng có ai quấy rầy, nhưng Sở Nghĩa lại chợt thức giấc. Hơn nữa, cậu còn thức dậy ngay khoảnh khắc Tần Dĩ Hằng nói thích mình.

Là vì bị dọa nên giật mình tỉnh lại.

Mở to hai mắt, ngồi đơ tại chỗ một lúc, cuối cùng cậu mới kéo được linh hồn về thế giới thực, đồng thời nhận ra mình vừa mơ thấy gì.

Đó chẳng phải là cảnh Tần Dĩ Hằng được tỏ tình mà anh đã kể cậu nghe lúc trước sao?

Sở Nghĩa thở dài, nhìn thời gian, thấy chỉ còn khoảng mười phút nữa là máy bay hạ cánh nên cũng không ngủ nữa. Trong lúc rãnh rỗi, cậu mở điện thoại ra ngắm ảnh chụp Tần Dĩ Hằng. Dù phóng lớn hay thu nhỏ tấm hình, trông anh vẫn rất đẹp trai.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố A. Vừa mở điện thoại lên, Sở Nghĩa đã nhận được một cuộc gọi. Màn hình hiển thị một dãy số lạ, mã vùng là ở thành phố B.

Nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình một lát, Sở Nghĩa mới ấn nút nghe: “Alo, ai đấy ạ?”

“Ranh con hỗn láo, sao lâu thế mới chịu nghe điện thoại của ông mày.”

Tay Sở Nghĩa chợt run lên.

Người bên kia tiếp tục lớn tiếng: “Mày mau chuyển cho tao mười vạn đi, đang cần gấp, nhanh lên.”

Sở Nghĩa siết chặt nắm tay: “Không chuyển, tôi không có tiền.”

Bên kia quát to hơn: “Không có tiền cái con mẹ mày, nhanh!”

Tay cầm điện thoại của Sở Nghĩa lạnh đi trong nháy mắt. Đúng vào lúc ấy, bên Trần Kiến Thế bỗng truyền đến một giọng nữ đọc thông báo nghe rất máy móc và khô khan.

Sở Nghĩa hỏi: “Ba đang ở bệnh viện?”

Trần Kiến Thế: “Mày quan tâm tao ở đâu làm gì, mau chuyển tiền đến đây, nếu không tao sẽ tới tìm mày, nghe rõ chưa, nhanh lên!”

Sở Nghĩa ngay lập tức cúp máy, sau đó chặn số điện thoại mà Trần Kiến Thế vừa dùng để gọi tới.

Máy bay dừng hẳn trên đường băng, tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc cậu đã đến nơi rồi. Sở Nghĩa cũng cười đáp lại đối phương rồi lấy túi xách của mình và đi ra ngoài.

Cậu nhắn WeChat báo bình an cho Tần Dĩ Hằng trước rồi mới gọi điện thoại cho Chương Khải.

Lúc này mới chỉ mười hai giờ, hiển nhiên Chương Khải còn chưa ngủ. Thậm chí khi hắn vừa nghe máy, Sở Nghĩa còn thấy tiếng nhạc game truyền tới rất rõ ràng.

“Tiểu Nghĩa, sao vậy?” Chương Khải hỏi.

Sở Nghĩa lời ít ý nhiều: “Có chuyện cần mày giúp đây.”

Chắc vì giọng điệu của cậu không giống ngày thường lắm nên tiếng gõ phím và nhạc game bên phía Chương Khải cũng lập tức ngừng lại.

Chương Khải: “Mày nói đi.”

Sở Nghĩa: “Ba tao vừa gọi điện cho tao, ông ta đòi tao mười vạn.”

“Cái gì?” Chương Khải lớn tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp, lão điên ấy lại làm sao?”

Sở Nghĩa: “Có vẻ như ông ta đang ở bệnh viện, không biết là ở thành phố B hay ở đâu. Nếu là ở thành phố B, mày giúp tao hỏi thăm một chút xem rốt cuộc ông ta cần nhiều tiền như thế để làm gì?”

Chương Khải: “Chuyện nhỏ, tao đi hỏi giúp mày ngay đây.”

Hiệu suất làm việc của Chương Khải cực cao, Sở Nghĩa mới vừa bắt xe về nhà, hắn đã gọi điện lại: “Hỏi được rồi.”

Sở Nghĩa kinh ngạc: “Nhanh vậy.”

“Trùng hợp ghê, tao vừa hỏi một thằng bạn làm trong bệnh viện, không ngờ ba mày lại có mặt ở đó luôn.” Chương Khải không lảm nhảm nhiều: “Ba mày lái xe mô tô tông trúng người ta, gây tai nạn xong liền bỏ chạy nhưng đã bị chụp hình lại, còn bị tóm về. Hiện giờ người bị tông đang phải điều trị trong bệnh viện.”

“Cái gì?” Sở Nghĩa nhíu mày: “Người kia bị thương nặng lắm à?”

Chương Khải xì một tiếng: “Nghiêm trọng gì đâu, bạn tao nói cũng sơ sơ thôi, nhưng tuổi tác khá cao, còn gọi cả gia đình tới đây. Mấy chuyện thế này mày cũng hiểu mà.”

Sở Nghĩa “ừ” một tiếng.

“Xem như kẻ cắp gặp bà già.” Chương Khải cười khẽ: “Tao nghe nói đến giờ hai bên vẫn đang thương lượng để giải quyết riêng đấy. Mày biết mà, giải quyết riêng đơn giản là muốn đòi tiền thôi.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Tao hiểu rồi.”

Chương Khải hỏi: “Thế mày có cho ông ta tiền không?”

Sở Nghĩa: “Không cho.”

Chương Khải “chà” một tiếng: “Khá lắm.”

Sở Nghĩa: “Nhưng vừa rồi ông ta có nói, nếu tao không đưa tiền ông ta sẽ tới thành phố A tìm tao.”

Chương Khải suy đoán: “Tao nghĩ ông ta sẽ chẳng có thời gian, nhà kia chăm chăm giữ chặt ba mày, chỉ sợ ông ta chạy mất, chắc ông ta không thể rời khỏi thành phố B đâu.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Ừ, tao biết rồi.”

Chương Khải: “Nhưng mày vẫn phải cẩn thận một chút, ông ta biết phòng làm việc và cả địa chỉ căn hộ của mày đấy.”

“Tao không sao, chỉ lo cho mẹ tao thôi.” Sở Nghĩa thở dài: “Cũng may Trần Kiến Thế không biết mẹ tao đang ở chỗ nào. Ngày mai tao sẽ kể với mẹ chuyện này, để bà tới nhà dì ở tạm vài hôm.”

Chương Khải “ừ” một tiếng, lại nói: “Bản thân mày cũng phải chú ý an toàn. Tao sẽ giúp mày để mắt chuyện ở đây, cần gì cứ nói với tao.”

Sở Nghĩa: “Ừ, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Sở Nghĩa mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu mở WeChat, đọc được tin nhắn Tần Dĩ Hằng gửi cho mình vào ba phút trước.

Tần Dĩ Hằng: Em về đến nhà chưa?

Sở Nghĩa cúi đầu gõ chữ trả lời anh: Rồi ạ.

Sở Nghĩa: Em đang chuẩn đi tắm.

Sở Nghĩa: Tắm xong sẽ ngủ luôn.

Sở Nghĩa: Sao anh còn chưa ngủ?

Tần Dĩ Hằng: Chờ em về đến nơi.

Tần Dĩ Hằng: Rồi ngủ.

Sở Nghĩa nhìn màn hình điện thoại thật lâu mới tiếp tục gõ chữ: Chồng ngủ ngon nhé.

Sở Nghĩa: Không có em bên cạnh, chồng cũng phải ngủ thật ngon.

Tần Dĩ Hằng: Ừ.

Tần Dĩ Hằng: Ngủ ngon, chồng nhỏ của anh.

Sở Nghĩa cong môi nhìn dòng tin nhắn người kia gửi tới. Có lẽ cậu muốn thông qua vài con chữ ít ỏi này để kéo cảm xúc lên cao nên cứ nhìn chúng lâu thật là lâu.

Không ngờ phương pháp trị liệu này lại có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, khi ra khỏi phòng tắm, Sở Nghĩa đã thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Thực ra chuyện này vô cùng đơn giản, Trần Kiến Thế chẳng có bản lĩnh gì, lại ở tận thành phố B xa tít tắp, ông ta có thể làm gì được cậu chứ. Hiện giờ, người tự rước họa vào thân chính là ông ta, không hề liên quan đến cậu.

Ôm suy nghĩ này, lại ngắm ảnh Tần Dĩ Hằng thêm vài lần, Sở Nghĩa rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Sở Nghĩa tỉnh giấc nhờ tiếng chuông báo thức. Vì điện thoại đang ở chế độ im lặng nên bây giờ cậu mới phát hiện, đêm qua có rất nhiều cuộc gọi đến từ thành phố B, còn có rất nhiều tin nhắn nữa. Nhưng cậu không xem kỹ, chỉ đọc lướt qua rồi xóa bỏ và chặn tất cả các số điện này.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, ra khỏi phòng tắm, cậu liền nhận được tin nhắn của Tần Dĩ Hằng. Không ngờ đóa hoa lạnh lùng thanh cao ấy lại chủ động nhắn tin cho cậu vào sáng sớm: Một ngày may mắn, chồng nhỏ của anh.

Chỉ vài con chữ bé nhỏ nhưng lại khiến Sở Nghĩa bật cười.

Nhờ người nào đó mà cậu bỗng cảm thấy không khí buổi sáng tươi mới, mát mẻ hơn nhiều. Ngôi biệt thự rộng mấy trăm mét, vậy mà từng xăng ti mét đều như đang tỏa ra hương thơm cùng vị ngọt làm say đắm lòng người.

Sở Nghĩa cũng nhắn cho anh: Chúc chồng một ngày may mắn.

Tin nhắn vừa được gửi đi, chuông điện thoại của Sở Nghĩa đã vang lên, là Tiểu Trần gọi tới.

Sở Nghĩa nghe máy.

“Ngài Sở, tôi đã ở trước cửa nhà ngài.”

Sở Nghĩa “vâng” một tiếng: “Anh đến sớm thế?”

Tiểu Trần: “Giám đốc Tần nói buổi sáng ngài cần đi xe nên dặn tôi tới sớm một chút.”

Sở Nghĩa suy nghĩ một lát, hỏi: “Anh đã ăn sáng chưa?”

Tiểu Trần: “Vẫn chưa.”

Sở Nghĩa: “Vừa khéo, anh vào nhà đi, tôi đang chuẩn bị nấu cháo, để tôi nấu thêm một chút rồi chúng ta cùng ăn.”

Tiểu Trần đột nhiên trở nên sợ hãi: “Không, không, không cần đâu ngài Sở, tôi đã mua sữa đậu nành và bánh bao rồi, tôi đang ăn đây, cảm ơn ngài.”

Sở Nghĩa cười: “Vậy được rồi.”

Nghĩ Tiểu Trần còn đang chờ, Sở Nghĩa không lề mề nữa. Thay quần áo xong, cậu lập tức xuống lầu nấu cháo, thêm ít rau xanh và trứng gà, ăn nhanh rồi ra khỏi cửa.

Nếu Tiểu Trần không gọi, có lẽ Sở Nghĩa cũng quên luôn chuyện mình còn có một tài xế riêng.

Hôm nay thời tiết đã ấm lên, không còn lạnh như đợt trước nữa. Công việc buổi sáng rất nhẹ nhàng, Sở Nghĩa tới văn phòng của khách hàng để bàn bạc trực tiếp. Sau khi trao đổi một lát, cậu đã hiểu đối phương muốn gì và xác định được hướng giải quyết ban đầu. Buổi chiều khách hàng phải đi công tác nên Sở Nghĩa không ở lại lâu, sau khi thống nhất sẽ bàn bạc thêm trên WeChat, cả hai liền tự đi giải quyết công việc của mình.

Giữa trưa, Sở Nghĩa lên xe của Tiểu Trần một lần nữa. Cậu cởi áo khoác bỏ sang một bên, nói với đối phương: “Chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”

Tiểu Trần khách sáo: “Không cần đâu ạ.”

Sở Nghĩa bật cười: “Tiện đường thế này mà anh còn từ chối tôi.”

Tiểu Trần lắc đầu: “Không phải tôi từ chối ngài Sở đâu, mà là…”

Sở Nghĩa cười: “Anh sợ Tần Dĩ Hằng mắng hả?”

Tiểu Trần từ chối cho ý kiến: “Ha ha.”

Sở Nghĩa “ồ” một tiếng: “Anh ấy không cho tôi ăn cơm cùng với các anh sao?”

Tiểu Trần: “Không phải vậy.”

Sở Nghĩa tiếp tục hỏi: “Thế thì vì sao?”

Tiểu Trần hít sâu một hơi rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Trợ lý Hứa đã nói, Giám đốc Tần rất để ý ngài Sở, chính là, ặc, có vẻ không thích ngài Sở gần gũi với người khác lắm.”

Sở Nghĩa lại “ồ” một tiếng: “Ý anh là Tần Dĩ Hằng thích ăn giấm hả?”

Tiểu Trần sợ hãi: “Tôi có nói vậy đâu.”

Sở Nghĩa cười rộ lên: “Thôi, tôi biết rồi.”

Cuối cũng cậu cũng kiếm được một viên kẹo đường từ chỗ Tiểu Trần, thật đúng là chẳng dễ dàng gì.

Những ngày không có Tần Dĩ Hằng ở bên vẫn trôi qua như bình thường, chỉ có ban đêm là không quen lắm. Sở Nghĩa luôn dịch người về phía trước trong lúc nửa tỉnh nửa mê, sau đó…

“Vì không có người để rúc, nên em tỉnh giấc.” Sở Nghĩa nói vào điện thoại: “Và nhớ tới những đêm anh ngủ cạnh em.”

Ở bên kia điện thoại, Tần Dĩ Hằng bật cười.

Sở Nghĩa đã về được ba hôm rồi. Mấy ngày nay, cứ về đến nhà là cậu sẽ ngay lập tức gọi cho Tần Dĩ Hằng. Có khi anh rảnh, có lúc lại không, nhưng dù thế nào anh cũng sẽ nói chuyện với cậu ít nhất một phút.

Đêm nay hẳn là một đêm rảnh rỗi của Tần Dĩ Hằng. Sau khi Sở Nghĩa tắm xong, bọn họ liền nấu cháo điện thoại đến tận bây giờ.

Ban sáng Sở Nghĩa gặp phải một khách hàng rất khó tính, đối phương khiến cậu tốn gần hết một ngày. Nên trong điện thoại, cậu đã huyên thuyên rất nhiều, hết nói về người khách này lại nói về Triệu Tín, hết nói về Triệu Tín lại nói về thành phố Q dạo gần đây, cuối cùng mới chuyển đề tài về phía Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng hỏi cậu: “Nhớ anh không?”

Sở Nghĩa vốn đang nằm ngửa trên giường, nghe được câu hỏi này liền trở mình nằm úp xuống. Cậu đặt cằm lên mu bàn tay, muốn biểu đạt sự nhớ nhung trong lòng nhưng lại xấu hổ không muốn nói rõ ra, chỉ bật ra một tiếng “ưm” qua loa từ khoang mũi.

Tần Dĩ Hằng bật cười: “Gì cơ? Anh không nghe thấy.”

Sở Nghĩa vùi đầu vào gối, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.” Dứt lời, cậu lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Bao giờ anh mới về?”

Giọng Tần Dĩ Hằng hết sức dịu dàng: “Anh gửi cho em một tấm ảnh, em xem đi.”

Sở Nghĩa lập tức bật loa ngoài, sau đó mở WeChat lên. Tần Dĩ Hằng gửi cho cậu ảnh chụp màn hình thông tin của một chuyến bay. Xem thời gian xong, cậu liền trở nên hưng phấn: “Ngày mai ạ, ngày mai anh sẽ về phải không?”

Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”

Sở Nghĩa vô cùng vui vẻ. Cậu giang rộng hai tay, ôm chặt cái chăn vào trong ngực.

Tần Dĩ Hằng: “Chỉ còn đêm nay thôi, ngày mai không cần phải nhớ nữa, anh sẽ đích thân trở về ôm em ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.