Sau khi cùng ngồi nghe nhạc và tâm sự với mẹ, Jungkook rốt cuộc cũng hiểu ra nhiều thứ mà trước nay cậu vẫn luôn thắc mắc. Năm đó là do ba ép buộc mẹ rời xa cậu, ba không muốn cậu đi với mẹ nên đêm xuống đã lặng lẽ mang cậu đi. Từ đó quan hệ giữa cả hai cũng cắt đứt hoàn toàn. Mẹ cậu phải sống một mình với một chút tài sản được chia từ sau vụ li hôn. Mấy năm sau, trong cái cảnh túng thiếu của cuộc sống mưu sinh, bà vô tình gặp được Kim HeungMan, chính là ba của Kim Namjoon. Bà được người này giúp đỡ cho một công việc ở công ty của ông. Tình cảm giữa cả hai sau đó cũng phát sinh.
Được một khoảng thời gian, bà phát hiện đôi mắt mình có vấn đề. Cứ mờ dần mờ dần. Khi đó Kim HeungMan quyết định đưa bà quay trở về Anh để chữa trị. Khoảng thời gian đó Kim Namjoon cũng chỉ nhỏ tuổi hơn Jungkook của bây giờ một chút, cũng đã đủ cứng cáp để suy nghĩ mọi việc chu đáo. Sau khi tái hôn, thị lực của Jeon YooRa cũng mất đi. Cho đến tận bây giờ vẫn là đang chờ đợi giác mạc phù hợp để phẫu thuật.
Và cũng chính vì lí do đó nên bà không thể đi tìm gặp cậu. Mà lúc này, khi được nghe tin chồng cũ đã mất, Jeon YooRa cũng lấy làm đau lòng. Mà đau lòng hơn nữa là đứa con bé bỏng này phải chịu cực khổ từ quá sớm.
____
Bữa tối thịnh soạn được bày biện ở phòng ăn lớn, bốn người ngồi ở chiếc bàn 12 chỗ ngồi này có chút rộng. Lúc này còn có sự xuất hiện của Kim HeungMan. Khác hẳn với ý nghĩa cái tên, khuôn mặt của ông ấy lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc. Dù ở công ty hay ở nhà.
“Jungkook, chỗ nghỉ ngơi ta chuẩn bị có vừa ý hay không?”
Nghe ông ấy đề cập đến mình, Jungkook từ cúi đầu lập tức ngẩng lên.
“Vâng, vừa ý ạ. Mọi thứ đều rất tốt thưa ngài.”
Kim HeungMan chợt bật cười. Có vẻ như cậu trai này tỏ ra rất sợ ông thì phải.
“Con là con trai của YooRa tức cũng là người nhà của ta. Ta sẽ đối đãi với con như với Namjoon, cho nên không cần phải hoảng sợ.”
Namjoon ngồi ăn, đầu hơi gật gật tỏ vẻ đồng tình. Jeon YooRa, bà mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn dịu dàng nắm tay đứa nhỏ bên cạnh để trấn an.
“Ông ấy nhìn như vậy nhưng là người rất tốt. Con không cần sợ.”
Nhìn mẹ, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông trung niên. Jungkook có chút căng thẳng mấp máy miệng. Bất quá lại quên béng mất nên gọi người này bằng gì.
“Ta chờ con gọi một tiếng dượng.”
“Dượng...”
Lần này thì Kim HeungMan tỏ ra vẻ hài lòng. Bữa tối sau đó yên ổn trôi qua.
Tối đến, bởi vì khác nhau về múi giờ nên từ rất sớm Jungkook đã cảm thấy muốn nghỉ ngơi. Cậu nằm ở trên giường, đắp tấm chăn ấm rồi cứ thế tĩnh lặng. Cuối cùng cũng đi rồi. Đi thật xa và dừng chân ở một nơi thật xa căn phòng màu xanh lam đó. Nơi này yên tĩnh hơn nhiều. Ở nơi này cho cậu một giấc ngủ sâu không mộng mị, cho cậu thứ cảm giác gọi là an tâm khi không phải đợi chờ một ai đó trước giấc ngủ.
***
Trở về với Hàn Quốc, nơi vẫn còn đang bộn bề nhiều thứ hỗn tạp giữa công việc và tình yêu. Sau khi lễ cưới kết thúc và các quan khách đều đã lần lượt ra về, Jiyoon cũng trở về trước cùng ba mẹ để thu xếp hành lí ngày mai chuyển đến chỗ hắn. Còn Kim Taehyung, không hiểu vì sao hắn vẫn ở lại nơi này, đứng tại chiếc bục trên lễ đường mà nhìn xuống những chiếc ghế trống trải. Vừa mới đây tất cả đều đông đúc lắm. Đông đúc đến nỗi hắn còn nhìn lầm một trong số đó là Jungkook nữa kìa. Nực cười thật. Cậu làm sao có thể đến đây tham dự lễ cưới của hắn. Hắn biết rõ tình cảm mà Jungkook đối với hắn nên hắn cũng nghĩ rằng hắn hiểu được cậu. Thế nhưng khi trở về căn nhà không có lấy một bóng người, Kim Taehyung mới biết thì ra bản thân đã quá tự mãn rồi.
Jungkook không có ngốc nghếch ngồi đợi hắn. Cậu đi rồi. Đi mà không nói một lời nào hoặc chí ít là vài chữ từ biệt trên tờ giấy nhỏ. Nhìn căn nhà trống vắng đến lạnh lẽo, cảm xúc ở trong hắn lúc này là gì đến chính hắn cũng không rõ. Trong suy nghĩ của hắn, Jungkook là một người nhút nhát, ngốc nghếch và là người không có khả năng sẽ rời khỏi hắn. Thế mà bây giờ đi thật rồi. Hắn muốn biết, thực sự muốn biết cậu đã đi đâu. Hay chỉ là muốn chơi trò biến mất vài ngày.
Lúc mà hắn đang đứng lặng người ở chân cầu thang thì tiếng chuông cửa vang lên. Nếu lúc này Sanny không xuất hiện thì chắc hắn cũng quên béng đi rằng hắn có thể hỏi cô bé về mọi thứ đã xảy ra ở đây khi hắn không có nhà.
“Sanny?”
Hắn nhíu mày nhìn về phía cô bé một thân quần áo đẹp đẽ, trên khuôn mặt là một lớp phấn son chững chạc. Khác với hôm trước, hắn còn nghĩ rằng Sanny là một cô bé ở nông thôn kia.
“Em quay lại đây lấy chút đồ để quên. Anh có gì sao?”
“Jungkook đi đâu rồi?”
Cô bé ương bướng nhún vai.
“Em chịu. Làm sao em biết được anh Jungkook đi đâu.”
Nói rồi Sanny cầm lấy món đồ để quên trên tay mà ra ngoài. Không để mất cơ hội, Kim Taehyung níu cô bé lại. Trong ánh mắt hắn tồn tại đầy nghi hoặc.
“Em không phải người giúp việc đúng chứ? Jungkook đi đâu rồi? Mau nói.”
Sanny hoảng sợ giương to mắt nhìn hắn. Sau đó lại khôi phục vẻ bướng bỉnh.
“Hình như anh rất quan tâm đến anh Jungkook nhỉ? Vậy tại sao anh lại bỏ mặc anh ấy?”
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
Sanny trề môi đầu hàng.
“Anh Jungkook đi gặp mẹ ruột của anh ấy rồi.”
“Gì chứ? Mẹ ruột? Đi với ai?”
Sanny ương bướng thở dài.
“Em còn có hẹn với bạn. Không ở đây trả lời câu hỏi của anh được. Hay là anh hỏi Park Jimin đi. Người đó vừa nãy đã đến đây.”
Nói rồi Sanny cũng rời đi. Kim Taehyung, cứ tưởng hắn sẽ đi tìm Jimin. Ai ngờ hắn chỉ quay vào nhà dọn dẹp một số thứ để tiện cho Jiyoon sáng mai dọn sang.
Buổi tối đến hắn tìm cái gì đó tạm bỏ bụng, sau đó một mình cầm theo chai rượu lên trên phòng. Lúc trước ở một mình, ngày mát trời hắn vẫn thường thích làm như vậy.
Kim Taehyung đứng ở ban công phòng, tay cầm ly rượu khẽ tựa vào thành lan can. Gió trời lùa tới làm phần tóc rũ xuống trước trán hắn tức thời động nhẹ. Đôi môi mỏng nhấp một ngụm rượu rồi lại rơi vào trầm tư. Về việc buổi chiều, tại sao hắn lại từ bỏ việc đi tìm tung tích của Jungkook? Là bởi vì hắn chợt nhận ra bản thân mới thật quái lạ nếu làm như vậy. Chẳng có lí do gì khiến hắn phải chạy đôn chạy đáo, kiếm tìm người này người nọ chỉ để biết được Jungkook đã đi đâu. Jungkook không quan trọng với hắn mà, nhỉ?
Trời càng về đêm càng lạnh thấy rõ. Mà càng uống rượu vào lại càng nóng trong người. Nóng lạnh lẫn lộn, cảm giác này không hiểu sao khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Vị rượu ngòn ngọt, lại vừa chan chát ở đầu lưỡi. Xuống đến cuống họng lại có mùi vị thanh mát. Cái tiết trời này vào giờ này và khung cảnh này, sao hắn cảm thấy thật thân quen?
Giống như lúc nào đó?
Có phải là cái đêm ở LilvenHill không nhỉ? Hắn đứng ở ban công, uống rượu, cùng Jungkook.
Thật sự với Taehyung mà nói, hắn chưa bao giờ để trong lòng bất kì việc gì hắn đã cùng làm với Jungkook. Ôm, hôn, trêu đùa hay những thứ khác. Chưa bao giờ hắn lưu lại trong tâm trí. Thế mà tại sao hắn lại không quên được? Chỉ cần một việc gì đó tương tự xảy ra, hắn sẽ lập tức nhớ đến giống như là bản năng. Nhớ về kí ức đó. Và nhớ luôn cả cảm giác khi trải qua kí ức đó trong quá khứ. Đem so sánh với hiện tại hắn chỉ là đang uống rượu một mình. Thật nhàm chán quá.
Cho đến khuya, khi mà hắn đã chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì cái cảm xúc thật sự trong lòng mới bắt đầu trỗi dậy.
Ngôi nhà này, hôm nay bỗng dưng trống trải quá. Trống rỗng đến kì lạ. Hắn nhắm mắt vì men say nhưng vẫn mơ màng cảm nhận được. Trống trải vì sự thiếu vắng của một người ở phòng bên cạnh. Hay là vì thiếu vắng đi một hình bóng ở trong tim hắn? Kể cả khi hắn chưa từng ngủ chung với ai đó quá nhiều thế nhưng cảm giác hiện tại sao cũng lại là thiếu thốn? Khó chịu đến mức không thể ngủ được mặc dù đã say đến thế này rồi. Vậy là cuối cùng, trong cả cái biệt thự rộng lớn này, hắn chỉ là vô thức đi tìm một nơi nào đó ngẫu nhiên mà hắn có thể ngủ được. Hắn mở cửa bước vào căn phòng nào đó, có một chút ấm áp, có cả hương thơm dìu dịu. Vừa ngả lưng xuống giường, Taehyung đã có thể ngủ một giấc thật sâu cho đến sáng.
***
Sáng sớm hắn tỉnh dậy, đột nhiên không hiểu vì sao bản thân lại nằm ngủ ở phòng của Jungkook. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ hôm qua hắn say quá mức nên vào nhầm.
Lúc hắn chỉ mới vừa tắm xong thì Jiyoon đã đem hành lí đến. Mà nghĩ lại, giữa bọn họ bất quá là đang diễn một màn kịch lớn, diễn đến thế này cũng thật nực cười đi.
Jiyoon dọn đồ đạc của mình vào phòng ngủ của hắn. Và giờ thì căn phòng này chẳng khác gì của đôi vợ chồng mới cưới thật sự. Chỉ thiếu mỗi tấm ảnh cưới là chưa được treo lên.
“Tấm ảnh này, tôi treo lên nhé?” Jiyoon cầm bức ảnh cưới khổ lớn mà ngắm nghía.
Taehyung ở phía bên này đang chỉnh chu lại tây trang, cũng không để tâm nhiều. Hắn tùy tiện đáp.
“Tấm ảnh giả dối nhất mà tôi từng chụp. Treo lên làm gì chứ?”
Jiyoon khẽ xì một tiếng.
“Nhưng tôi lại muốn treo nó lên. Bất quá đây là tấm hình đầu tiên cả hai chụp chung. Cậu lại dám bảo giả dối.”
Taehyung chỉ thở dài.
“Thì tùy cậu.”
Jiyoon tận lực treo tấm ảnh lên phía trên đầu giường, lúc sau đứng đó ngắm nghía, khẽ cảm thán thành quả của mình. Mà cô nhìn qua căn phòng này một lượt, kiến trúc quả thực rất lạ mắt. Nhất là bức tranh ở trên trần nhà.
“À phải rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc trước Jungkook sống ở đây cùng cậu nhỉ?”
Taehyung chỉ ậm ờ qua loa.
“Thế bây giờ cậu ấy đi đâu rồi?”
Taehyung chỉ đơn thuần nghe rồi để đó. Không có ý muốn trả lời.
Jiyoon suy nghĩ một chút như nhớ lại việc gì đó rồi nói tiếp.
“Lúc trước cậu hay đi với Jungkook, thành thật theo cái nhìn của tôi, lúc đó cảm thấy hai người thực giống như tình nhân.”
Hắn nghe xong chỉ cười khẩy.
“Căn cứ gì lại nói như vậy?”
Jiyoon nhìn hắn, nhún vai.
“Không có gì. Chỉ là bề ngoài, trông rất xứng đôi.”
---------------------------------------
Chap này tặng Chim21008