“Mẹ em... Anh biết bà ấy sao?” Jungkook hỏi hắn với ánh mắt mong chờ. Giống như tia hi vọng nào đó chợt tồn tại sau cùng.
“Jeon YooRa là mẹ kế của anh. Vài năm trước bà ấy cùng ba anh tái hôn.”
Nghe nói đến đây, cậu dần dần cúi đầu. Trong miệng chỉ khẽ à một tiếng. Rốt cuộc cũng chỉ vậy thôi. Cậu vẫn là một người thừa thãi sau tất cả. Người cậu thương yêu đều có gia đình, có hạnh phúc và có người để yêu thương. Mọi người có tất cả, có những gì mà cậu không thể có. Có thật là mẹ ư? Nhưng mẹ có gia đình riêng rồi. Bằng ấy năm chẳng hề quay về tìm cậu. Vậy Jungkook có nên tin rằng mẹ vẫn muốn gặp lại mình? Hay sự gặp gỡ này sẽ chỉ khiến bà ấy trở nên khó xử hơn.
Nghĩ rồi Jungkook khẽ lắc đầu. Đôi con ngươi mờ tịt.
“Làm sao có thể gặp lại bà ấy chứ...”
“Nếu em đồng ý, anh có thể lập tức đưa em đi. Đến lúc đó em sẽ được đoàn tụ với mẹ.”
Jungkook chỉ khẽ cười một cách bất lực.
“Em sẽ không đi. Bà ấy thực không cần phải gặp lại em. Em như vậy, một mình, là ổn rồi. Anh cũng không cần phải tỏ ra thương hại em. Em không sao cả.”
Tiếp sau câu nói của Jungkook chính là một khoảng lặng giữa cả hai. Namjoon ngồi đó nhìn cậu, nhất thời không biết phải thuyết phục ra sao. Hắn trước giờ ít khi phải làm thế này trước ai. Thế nên hiện tại có chút đuối lí. Cũng không thể cho mẹ gặp Jungkook ngay bây giờ để cậu thực sự hiểu, bà ấy đã mong mỏi cậu ra sao.
Lúc này ở cửa, Park Jimin đột ngột xuất hiện. Y tiến vào trong, chỉ duy nhất hướng về Jungkook mà đi tới. Y nghe cả rồi, Jungkook vẫn còn có mẹ ruột, vẫn có thể có một gia đình khác thương yêu cậu, cho cậu hạnh phúc mà không để cậu rơi vào khổ đau lần nữa. Thế nên dù có ra sao đi nữa, y cũng phải thuyết phục Jungkook nhanh chóng rời khỏi đây. Nơi này, thực quá ngột ngạt rồi.
“Jeon Jungkook, em nghe anh. Mau rời khỏi đây.”
Cậu ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười nhợt nhạt.
“Tại sao chứ?”
“Em thực muốn làm khổ bản thân mình sao? Taehyung sẽ kết hôn, cậu ấy thực sự rời bỏ em rồi. Vì cớ gì em còn muốn ở lại?” Park Jimin tức giận tiến đến xốc tung chăn bông của cậu xuống giường. Y cầm tay Jungkook, bằng sự đau lòng ẩn chứa nơi đáy mắt mà mong muốn kéo cậu rời khỏi nơi đây.
Ở cổ tay đau nhói, cả khi y tức giận mà lớn tiếng, nó thực khiến Jungkook cảm thấy sợ. Cậu giật mạnh tay khỏi sự lôi kéo của Jimin, tự cố ép mình vào một góc mà bó gối. Âm giọng một lần rồi một lần nữa nức nở.
“Làm sao có thể chứ? Không ai cần em cả. Dù có đi đâu thì em cũng chỉ có một mình. Ở đây, em hứa sẽ vui lên mà. Chỉ là cho em hết hôm nay thôi, cho em đau lòng một chút. Bởi vì em mất anh ấy rồi.” Jungkook nhìn Jimin, nước mắt cậu hai hàng chảy dài trên gò má. Thấm đẫm lên những vết nước cũ đã khô và cả vết thương mà Kim Taehyung đã gây nên cho cậu, ở nơi bây giờ đã trở thành một cái sẹo mờ.
Park Jimin vội đi đến ôm lấy Jungkook. Y đau quá. Đau như chính bản thân mình bị thương tổn. Y thương Jungkook, lúc trước là thương vì tình yêu, còn bây giờ, y thương cậu như chính cơ thể mình.
Cảnh tượng đó, Park Jimin đang ôm lấy một Jeon Jungkook đang khóc thật lớn trấn an và vỗ về. Đột nhiên hắn cũng thấy trái tim mình nhói lên một đợt. Hắn trước nay là một người tàn nhẫn với người khác. Thế nhưng Kim Taehyung hẳn còn tàn nhẫn hơn như vậy mới có thể khiến Jungkook bi thảm đến mức độ này.
Park Jimin ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt bi thương của Jungkook, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình mà nói.
“Vẫn còn rất nhiều người cần em, yêu thương em. Cho nên nghe lời anh, phải rời khỏi đây.”
“Vậy... vậy còn Taehyung?”
“Em giờ này còn có thể nghĩ cho cậu ta sao? Hãy rời khỏi đây và quên Kim Taehyung đi. Sau này tuyệt đối chỉ được nhớ người mang đến hạnh phúc cho em thôi. Em hiểu không?”
Jungkook nghe y, cắn răng gật đầu.
“Nhưng... có thể... có thể cho em đến dự lễ cưới của anh ấy được không? Chỉ một chút thôi. Rồi em sẽ đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn.”
“Không cần. Tại sao lại phải buộc mình làm như vậy? Hả Jungkook?”
“Bởi vì em yêu anh ấy. Cho nên nếu có thể chứng kiến cảnh anh ấy hạnh phúc thì em cũng sẽ không ray rứt nữa.”
Cuối cùng, Jimin đều chấp nhận lời của Jungkook. Xem như thực hiện lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi cậu rời xa khỏi nơi này để có một cuộc sống mới.
***
Bốn giờ chiều tại lễ đường, hôn lễ đã bắt đầu được cử hành. Ở bên trong lễ đường thật rộng với hàng ghế ở trên là bà Kim vừa mới về nước để tham dự lễ cưới của con trai cùng ông bà Hwang, ba mẹ Jiyoon. Các hàng ghế giữa đều là bà con quen thân và các đối tác quan trọng nhất. Hàng ghế cuối dành cho phóng viên và nhà báo đến ghi hình. Một đám cưới khoa trương như muốn để mọi người đều được chiêm ngưỡng cái ngày trọng đại này.
Giây phút mà Jiyoon ôm bó hoa hồng với chiếc váy cưới lấp lánh đầy kiêu sa bước đến phía hắn cũng là lúc tất cả mọi ánh đèn đều chiếu về lối đi trải đầy cánh hoa thơm. Jiyoon hôm nay rất xinh đẹp và Kim Taehyung cũng rất anh tuấn. Đó chính là tất cả những gì đẹp đẽ mà Jeon Jungkook đã nhìn thấy. Cậu chỉ đứng ở đâu đó trong đám người ở hai bên lối đi và quan sát, với chiếc áo sơmi trắng và quần tây, khuôn mặt tiều tụy được được trang điểm để biến thành một cậu trai trẻ hồng hào vui vẻ biết bao. Nó biến cậu chẳng khác xa bao nhiêu so với những người bên cạnh. Cho nên Kim Taehyung, chắc sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu đâu, nhỉ?
Bảy giờ tối, chuyến bay sang Anh bắt đầu cất cánh. Nhìn lên bầu trời tối đen mịt mù qua cửa kính máy bay, Jungkook lại vô thức rơi vào nỗi buồn vô tận. Cậu nhớ rõ khi nhìn thấy hắn nắm lấy tay Jiyoon, ở sát bên cạnh cô và hắn thốt lên câu 'Tôi đồng ý' mà chẳng hề có lấy một giây do dự.
Cuối cùng thì Jungkook cũng đã hiểu ra, có những điều không thể xem như chiếc áo rách mà chắp vá lại. Tỉ dụ như mối tình dang dang dở dở của hắn và cậu. Cũng có những khoảnh khắc nếu không đến sớm tức là đã trễ. Đã thực sự mất đi khi chỉ mới vừa nhận ra sai lầm của bản thân. Và Jungkook cũng kịp nhận ra rằng bản thân này thật quá ngu ngốc. Có lẽ cậu yêu đúng người rồi, yêu đúng người ở trong lòng, yêu người năm đó thương cậu nhưng có lẽ Jungkook đã chọn sai thời điểm để yêu. Giá như... giá như năm đó cậu nói yêu hắn sớm hơn, trước khi mà hắn đi thì cậu đã có thể đường đường chính chính chờ hắn quay trở về. Nhưng cậu rốt cuộc chọn cách giữ kín để rồi bây giờ cậu mất hắn, đồng nghĩa với việc mất đi mối tình đầu, mất đi một Kim Taehyung thương cậu thật nhiều và đánh mất luôn cả hình bóng của chính mình trong trí nhớ hắn.
Từ ngày hôm nay trở đi, Kim Taehyung không thể là của cậu nữa, cho nên những kí ức về hắn, cho đến khi máy bay hạ cánh, cậu sẽ xếp chúng vào một ngăn riêng, ngăn kí ức bừa bộn nhất để chính bản thân cậu sẽ không vì nhớ thương mà tìm đến nữa.
Khoảng thời gian một năm, nó quá ngắn để Jungkook được bên hắn một cách đủ đầy. Thế nhưng một năm là khoảng thời gian đủ dài để gọi những gì đã qua là quá khứ. Rồi cậu sẽ quên được hắn thôi mà... có phải không?
____
Nửa ngày sau, ở Anh là khoảng 5 giờ chiều, Jungkook cùng Kim Namjoon xuống máy bay. Jungkook rời khỏi biệt thự cũ, đồ đạc trong vali không nhiều bởi vì một số món đồ Jungkook không hề muốn mang theo. Những bộ quần áo mà Taehyung đã mua, cả chiếc di động mà hắn tặng sinh nhật cậu cũng để lại. Đi có nghĩa là đã cắt đứt. Nếu mang di động theo, Jungkook chỉ sợ bản thân sẽ ngày ngày ngóng trông có cuộc gọi đến từ hắn mà thôi.
Namjoon đưa cậu lên xe hơi, thuần thục lái xe chở cậu về đến khu nhà chính mà cả gia đình hắn đều ở đó. Kim Namjoon nói không nhiều, nhưng lại có thể quan sát rất tinh tế biểu hiện của người khác. Nhìn thấy Jungkook lo lắng, hắn chỉ đơn giản nói một câu.
“Mẹ rất mong em.”
Nửa tiếng sau, xe hơi dừng bánh trước một cánh cổng bằng đồng lớn thật lớn, cánh cổng rất cao nên có cố cũng không thể nhìn thấy đỉnh của tòa biệt thự bên trong.
Xe của Kim Namjoon vừa quay đầu hướng thẳng đến cổng thì cổng đã tự động mở ra. Jungkook có một chút kinh ngạc đưa mắt nhìn cánh cửa tự động mở mà không có lấy một người làm nào ở chỗ này. Thấy được biểu hiện của Jungkook, Namjoon chỉ khẽ bật cười.
“Xe hơi của người trong nhà đều gắn cảm biến lên bộ phận máy quét trên cổng chính. Chỉ có xe của người trong nhà mới có khả năng mở cổng. Còn lại đều phải chờ lệnh của ba anh thì mới được vào.”
Jungkook gật gù cảm thán. Không chỉ có mỗi cổng chính mà kiến trúc của tòa nhà bên trong cũng thật làm người ta hoa mắt. Jungkook thực sự chưa bao giờ được nhìn thấy một nơi đẹp đến tưởng chừng như chỉ có ở trong phim. Thế mà bây giờ nó lại nguy nga xuất hiện trước mắt cậu. Ở Vương Quốc Anh, cái gì cũng mang theo chút hơi thở vương giả khiến người ta cảm thấy bản thân cũng thanh thoát phần nào.
Namjoon không nói gì, sau khi cho người đem hết đồ đạc của Jungkook lên phòng, hắn dẫn cậu đi theo một lối mòn có nhiều cây xanh. Lối mòn này dẫn ra một khuôn viên tươi mát với nhiều cây cỏ và các loài hoa đặc trưng của nước Anh. Ở trong một cái chòi giữa khuôn viên, bên trong là chiếc bàn trà nhỏ. Một người phụ nữ trung niên với góc nghiêng sườn mặt thật nhỏ nhắn và hiền từ. Mái tóc bà lấm tấm sợi bạc được búi gọn ghẽ ở phía sau. Trên bàn trà có một chiếc radio phỏng chừng đã cũ, thế mà ngày ngày đều tại chỗ này ngâm nga cùng bà cả một buổi chiều. Không như sự khoa trương của các phu nhân nhà tài phiệt khác, nét đẹp ở Jeon YooRa nằm ở vẻ tinh tế và kín đáo của một người phương Đông.
Jungkook từ xa đứng nhìn. Chính là khuôn mặt đó, người trong trí nhớ mờ mịt của cậu. Đó là mẹ, là người mà lúc nhỏ Jungkook đã luôn ao ước mà nghĩ về. Khoảnh khắc được gọi một tiếng mẹ vào năm 20 tuổi đối với Jungkook mới quý giá làm sao. Cậu được bà xúc động ôm vào lòng, xoa xoa mái tóc cậu như cưng chiều đứa con bé bỏng ngày nào. Bây giờ thì Jungkook có thể khóc. Bởi vì cậu có mẹ rồi. Mẹ nhớ cậu, mẹ vẫn yêu cậu đó thôi. Chỉ là cậu ngốc quá. Cậu đã nghĩ quá tiêu cực với mọi điều cho bản thân rồi. Và khoảnh khắc mẹ dùng hai bàn tay, run run vẽ lại những đường nét trên khuôn mặt cậu thì Jungkook mới thực sự nhận ra, điều mà hiện tại cậu cần lo lắng nhất đó chính là đôi mắt của mẹ.
“Mẹ, con nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho mẹ. Đến lúc đó mẹ sẽ được nhìn thấy con trai của mẹ đã lớn đến từng nào rồi.”