Taehyung đặt tay xoa nhẹ lên tấm lưng nhỏ vỗ về trấn an.
“Sao em lại biết cả rồi. Anh thực không muốn cho em biết những chuyện đó.”
Jungkook khẽ đánh vào vai hắn mà nói.
“Tại sao muốn giấu em? Tai nạn đâu phải là chuyện đùa. Huống hồ hai năm trước, có phải vì muốn đi gặp em mà anh mới xảy ra chuyện?”
“Không thể nói như đó là lỗi của em được. Do anh bất cẩn.”
Jungkook ủy khuất cắn cắn lên bả vai hắn, không dùng lực nên hắn chỉ cảm thấy ươn ướt. Lúc sau âm giọng lại vang lên nhẹ nhàng.
“Em thực không biết hai năm qua, trong khi bản thân sống hạnh phúc thì anh lại phải chịu nhiều sóng gió tới vậy. Chắc là.. đau nhiều lắm.” Nói đoạn cậu lại chạm vào vết thương đã lành kia trên vai hắn, ánh mắt có chút liên tưởng.
“Không đau. Để lại được ở bên cạnh Kookie thì có phải trải qua chuyện gì anh cũng chấp nhận. Chỉ là bây giờ nếu như em rời bỏ anh, anh sẽ cảm thấy đau thật sự.”
Nghe Taehyung nói đến hai chữ 'rời bỏ', Jungkook lập tức lắc đầu cự tuyệt.
“Em sẽ không.”
Taehyung nghe vậy, hắn bật cười, xoa tóc cậu.
“Bà xã rất ngoan.”
Sau đó hắn lại ôm cậu vào lòng nằm xuống giường. Được một lúc cả hai đều chìm vào mộng đẹp.
***
Sáng hôm sau, tầm bảy giờ sáng, mặt trời tỏa chút nắng len lỏi vào trong phòng. Taehyung ôm Jungkook ngủ ngon, lúc này, nghe được tiếng di động vang lên cả hai đều một lượt tỉnh giấc. Taehyung cơ hồ tỏ vẻ lười nhác tiếp điện thoại, trong khi đó Jungkook lại tiếp tục vùi mình vào chăn, mí mắt nâng lên hạ xuống, khổ sở vừa muốn tiếp tục ngủ, nửa còn lại lại muốn ngồi dậy đi làm bữa sáng cho Taehyung. Tối qua thức đến tận nửa đêm lăn lộn trên giường, bây giờ tỉnh dậy mơ hồ thấy đói bụng. Nghĩ vậy cậu đành chống tay ngồi dậy, trực tiếp đi vào toilet vệ sinh cá nhân.
Taehyung tiếp điện thoại xong, người bên kia di động theo thói quen cũng không nói nhiều. Trực tiếp nói vài lời với hắn sau đó cũng chịu tắt máy. Đặt di động sang một bên, hắn gấp xếp chăn màn một lượt, đi đến tủ đồ lấy tạm chiếc áo chồng vào người.
Taehyung vào toilet, thấy người nhỏ đứng ở bồn rửa tay đánh răng, khóe miệng không ngăn được mỉm cười theo cách lười nhác. Tiếp đó tiến lên vòng tay ôm ấp Jungkook từ phía sau. Cằm kề lên vai cậu.
“Chào buổi sáng. Bệnh đã khỏi hẳn chưa?”
Jungkook ngậm bàn chải trong miệng, nhất thời chỉ có thể gật đầu.
“Bà xã thấy ông xã nói đúng không. Vận động đổ mồ hôi sẽ khỏi bệnh.”
Liếc mắt nhìn lên tấm gương cỡ lớn phía trước, vẻ mặt tự nhiên của Taehyung khi nhắc đến chuyện tối qua không hiểu sao lại khiến cậu ngượng nghịu. Mau chóng rửa miệng sạch sẽ mới nói.
“Anh mau chóng làm vệ sinh đi. Em xuống nhà làm bữa sáng.”
Nghe vậy, Taehyung lập tức kéo tay cậu lại khi Jungkook có ý định muốn rời đi.
“Không cần làm bữa sáng. Hôm qua vận động đổ mồ hôi như vậy hẳn là rất mệt. Em ra ngoài ngồi chờ, tí nữa anh sẽ làm bữa sáng.”
Jungkook nhìn hắn lưỡng lự. Dù sao hôm qua cũng chính cậu đã nói sẽ làm bữa sáng cho hắn. Mà cậu cũng đâu phải là không đi được. Cơ bản ở thắt lưng chỉ hơi đau một tí.
“Ngoan ra ngoài ngồi chờ.”
Nghe hắn nói vậy, cậu rốt cuộc ra ngoài.
Lại nói đến bữa sáng, kì thực Taehyung không giỏi trong khoản bếp núc. Chỉ biết làm vài món cơ bản giống như bữa sáng thì có sandwich, bữa trưa bữa tối có vài quả trứng động não cũng chế biến được thành các kiểu hấp, chiên. Mùi vị tạm ổn. Chỉ có cái căn bản duy nhất không biết đó là nấu cơm.
Bữa sáng hôm nay, hắn lại đặc biệt xắn tay áo làm sandwich. Bởi vì chỉ biết làm mỗi món này nên trong tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn nguyên liệu. Jungkook ngồi ở bàn ăn nhìn hắn, khóe miệng hơi cong cong. Nhìn tấm lưng cột tạp dề bận rộn đi tới đi lui, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Lúc trước Taehyung đã từng tự tay chuẩn bị sandwich cho cậu, nói cảm động cũng có cảm động. Nhưng mà thấy được bộ dáng hết mình như vậy, ở bên trong tâm tư Jungkook đột nhiên ấm áp lạ thường.
“Sandwich thượng hạng tới đây.” Taehyung tiến đến cưng chiều đặt dĩa bánh ở phía trước cậu, còn kèm theo salad xay nhuyễn với sốt trứng và một ly sữa bò. “Em ăn đi.”
Jungkook liếm môi chớp mắt do dự nhìn phần ăn sáng. Không tin lắm hỏi.
“Anh biết trộn salad từ khi nào vậy?”
Taehyung khẽ nhún vai.
“Tối qua.”
Trên trán Jungkook hiện lên đầy dấu chấm hỏi to tướng.
“Chẳng phải hôm qua anh làm việc tới tối muộn sao? Còn bị sốt nữa.”
“Ừ hử. Sốt chẳng qua là việc ngoài ý muốn. Nhưng mà anh có tiện thể xem qua trên mạng. Anh đặc biệt muốn làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho bà xã đó.”
Jungkook nghe hắn nói, từ ngữ trong đầu óc đột nhiên loạn xạ. Có phải hay không tim trong lồng ngực đập quá mạnh nên cả cơ thể cậu cũng mơ hồ run lên. Là vì cảm xúc gì đó còn hơn cả hai chữ cảm động kia.
“Vậy tại sao anh lại học trộn salad mà không phải món khác?”
Taehyung nhai bánh trong miệng, cố nuốt trôi mới nói.
“Bởi vì em học nghệ thuật, lại còn đặc biệt là bộ môn quan trọng về hình thể. Trên mạng nói trong thực đơn mỗi ngày của tụi em đều có salad cho nên anh mới cố tình học.”
Jungkook cắn môi. Thực sự không biết nên nói cái gì. Taehyung quan tâm đến cậu nhiều như thế sao? Tối muộn bị sốt còn gắng sức lên mạng tìm hiểu thực đơn của cậu. Hắn cố gắng vì cậu khiến cậu cảm thấy bản thân ở trong lòng người nọ còn trở nên phi thường lớn lao hơn. Không biết làm gì, cậu chỉ hơi kích động trong lòng, lấy một thìa salad đến trước miệng Taehyung.
“Sao vậy?”
“Anh ăn đi.”
“Cái này anh đặc biệt làm cho em mà.”
Jungkook cự tuyệt lắc đầu.
“Không phải. Em muốn anh cùng ăn với em. Hơn nữa đối với em, thực ra không có cái gì đặc biệt hơn là được cùng anh ăn chung một món ăn.”
Taehyung trong chốc lát đờ đẫn nhìn người nhỏ hơn, cảm nhận trong lồng ngực cư nhiên có cảm giác vô cùng khó chịu. Nhìn thấy ánh mắt to tròn của Jungkook phản chiếu khuôn mặt phát ngốc của mình. Bây giờ hắn mới chợt nhận ra, kì thực lúc trước bọn họ chưa hề cùng nhau ăn chung một món nào. Và hắn cũng không biết việc đó lại có thể khiến cậu ghi nhớ tới vậy.
Hắn hé miệng để ăn phần salad được đưa đến. Phút chốc nắm lấy cánh tay chưa kịp rời đi của Jungkook, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Bàn tay to lớn đặt lên gáy cậu, nhấn cả hai vào một nụ hôn béo ngậy mùi vị sốt trứng. Nước sốt màu vàng nhạt cơ hồ bởi vì hai bờ môi cọ xát mà dính dấp trên khóe miệng Jungkook một ít. Taehyung vươn lưỡi liếm liếm một chút dư vị trên khóe môi cậu, sau đó nụ hôn mới kết thúc.
“Ngon không?”
Jungkook e thẹn gật đầu. Nhưng ngược lại lại nói.
“Ý của em không phải như vậy. Ăn chung có nghĩa là cùng ăn đĩa salad đó chứ không phải...”
Taehyung lại bật cười thành tiếng, cắt đứt lời nói của Jungkook. Còn cố ý xoa xoa lên thắt lưng cậu.
“Là anh cố tình hiểu sai.”
____
Sau khi ăn sáng xong, Taehyung có việc phải rời khỏi nhà. Trước khi đi có dặn Jungkook ở nhà chờ hắn về ăn trưa. Hắn lái xe được hơn một tiếng thì đến nơi, mà nơi này cũng chẳng có bao nhiêu xa lạ, nơi hắn được nuôi dưỡng từ khi còn bé, Kim gia. Từ sáng sớm bà Kim đã gọi điện nói hắn hôm nay nên ghé về nhà một chút, nói rằng ông Kim muốn gặp. Lúc Taehyung tới, ông bà Kim cũng đang ngồi ở phòng khách dùng trà.
“Ba, mẹ.”
“Hyungie, con tới trễ.” Bà Kim nhìn đồng hồ trên tay, khẽ trách móc.
Ông Kim ngồi bên cạnh nhìn phong thái ung dung cùng bộ dạng tươi tỉnh chín mười phần của con trai, không giấu nổi suy nghĩ hài lòng trong đáy mắt, khẽ lắc đầu.
“Bà cũng không nên trách nó. Dù sao nó vẫn là nên hưởng thụ hạnh phúc hiện tại.”
Bà Kim thở dài, bảo hắn mau chóng ngồi xuống ghế vị trí bên cạnh. Ông Kim bấy giờ mới thong thả nhấp một ngụm trà thông giọng, nói.
“Taehyung, chuyện của con với Jungkook sao rồi?”
Hắn ngước lên nhìn ba mẹ, cư nhiên hai người họ đã biết chuyện Jungkook đang ở bên cạnh hắn.
“Rất tốt ạ. Nhưng mà hai người gọi con về không lẽ là nói việc này?”
Bà Kim nghe vậy, không còn tâm trạng để vòng vo, trực tiếp nắm lấy tay con trai, khẩn trương nói.
“Con còn hỏi như vậy sao? Jungkook cuối cùng nó cũng trở về rồi, hơn nữa con bé Jiyoon cũng tái hợp với người yêu. Hai đứa con căn bản không có dính líu nữa. Còn không mau chóng tính đến chuyện kết thúc cuộc hôn nhân này đi.”
“Mẹ đã nói cái này với Jiyoon chưa?”
“Chuyện này căn bản là ở con. Hôm trước mẹ có liên lạc với Jiyoonie mới biết tình hình của con. Con bé nói cái gì cũng tùy vào con. Mà mau chóng kết thúc cũng tốt.”
“Nhưng mà...”
Ông Kim ngồi một bên rốt cuộc cũng lên tiếng cắt đứt trò chuyện của hai mẹ con.
“Cái bà này, nói cái gì cũng thật dễ nghe. Taehyung, con có suy tính gì chưa?”
“Mấy ngày nay con đều toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Jungkook. Thực ra chưa hề nghĩ đến chuyện này.”
Bà Kim lúc này lại lên tiếng.
“Đúng rồi Hyungie à, ít nhiều gì Jiyoon nó cũng là con gái. Hôn nhân đổ vỡ một lần thực không tốt. Con xem có cách nào giải quyết mọi việc êm xuôi một tí. Nếu không lại mang tai tiếng cho con bé.”
“Việc này con sẽ cân nhắc rồi nói rõ với cô ấy.”
“Taehyung...” ông Kim lấy ra một tập giấy, nói. “Cái này là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần. Ta quyết định rồi, chuyển một nửa cổ phần của ta cho Jiyoon. Dù sao con bé cũng đã vì cơ đồ sự nghiệp của nhà họ Kim mà giúp đỡ không ít. Còn một nửa cổ phần còn lại, ta cho Jungkook, xem như là món quà mừng nó quay về.”
“Ba, như vậy ba sẽ không còn là cổ đông trong công ty nữa.” Taehyung hơi nheo mi tâm.
Ngược lại, ông Kim chỉ cười thanh thản.
“Ta già yếu rồi, còn cần gì mấy cái cổ phần đó nữa. Bây giờ chuyện của công ty giao phó hoàn toàn cho con. Ta không sợ mình không có chức có quyền.”
“Đúng đó con trai, ba mẹ tin tưởng ở con có thể hoàn toàn gánh vác được sự nghiệp. Chúng ta già cả rồi, nên an phận thôi, còn cần mấy cái cổ phần ở trong tay để làm gì.” Bà Kim vỗ vai hắn, cười hiền từ.
Taehyung một mực nhìn giấy chuyển cổ phần, lại nhìn vào khuôn mặt phúc hậu của ba mẹ mình. Bây giờ hắn thực sự biết tại sao hai người lại có thể được mọi người yêu mến, tận lực tận sức cho công ty phát triển. Hắn thực sự còn phải học hỏi rất nhiều.
“Ba, nhưng Jungkook, con sợ em ấy sẽ không nhận.”
Lúc này Kim Taehwan lại cười thành tiếng.
“Có thể thằng bé sẽ ngại ta. Nhưng thằng bé sẽ không từ chối nếu nó biết trong tương lai nó sẽ có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho con.”
Taehyung cầm giấy tờ trong tay, ánh mắt thoáng hiện tia ấm áp. Khuôn miệng ẩn dật một nụ cười chất chứa yêu thương đong đầy. Hắn nghĩ tới một ngày nào đó, nơi mà Jungkook cùng hắn hiện diện được gọi là gia đình. Bọn họ mỗi ngày có thể yêu thương nhau. Taehyung dốc tâm vào ước mơ của Jungkook, ngược lại cậu ở bên hắn, nắm giữ tài sản của hắn, chính thức trở thành một phần của Kim gia. Cả hai có thể cùng đeo nhẫn cưới, mỗi ngày có thể nắm tay nhau. Hắn có thể mỗi ngày ôm cậu vào lòng gọi cậu một tiếng bà xã. Mỗi tối có thể cùng nhau trò chuyện, cùng ngủ ở căn phòng mà trong đó có một khung ảnh mang tên hạnh phúc của cả hai. Còn rất và rất nhiều điều đẹp đẽ chờ đợi bọn họ trong tương lai, một con đường dài đến nỗi không thể biết nơi đâu là điểm dừng. Và trên con đường dài ấy, Taehyung hạnh phúc khi biết được hắn sẽ có thể yêu thương Jungkook một cách trọn vẹn đủ đầy.
--------------------------------------------
Chap này tặng -jeongseagull
Tui kh biết chap bao nhiêu thì end fic. Nhưng linh cảm cho hay là nó gần tới rồi