Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 62: Chương 62: Có nguyện sẽ chờ đợi?




Sau khi trò chuyện với ông bà Kim xong, Taehyung nhớ đến lời hứa về nhà với Jungkook mà từ chối ở lại dùng cơm cùng ba mẹ. Trước khi về, bà Kim còn tháo chiếc nhẫn ở trên tay mình, đưa nó cho hắn.

“Taehyung, con giữ kĩ chiếc nhẫn này mà đưa cho Kookie. Mẹ rất mong một ngày nào đó có thể chính thức được gọi một tiếng con dâu.”

Hắn nâng niu chiếc nhẫn bạc xinh đẹp trong tay. Viên đá thạch anh màu tím khẽ lấp lánh dưới ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu.

Taehyung về đến nhà là mười rưỡi trưa, đúng giờ ăn trưa mà hắn đã hứa với Jungkook. Cậu chờ cơm hắn, ngồi ở sopha đọc tạp chí, bộ dạng nhỏ nhắn yên tĩnh.

“Kookie.”

“Anh về rồi sao? Mau tới đây ăn cơm trưa.”

“Được rồi.” Hắn yêu chiều xoa tóc cậu, sau khi rửa sạch tay liền ngồi vào bàn cơm. Nhớ lúc trước hắn không thích ăn cơm. Nhưng mà từ khi Jungkook quay về, hắn cũng chẳng còn tâm trạng để bài xích nữa, bởi vì hắn bận hạnh phúc âu yếm cậu rồi.

“Sáng lúc anh đi, ở nhà một mình có thấy nhàm chán không?” Hắn gắp thức ăn bỏ vào bát cậu, tiện thể hỏi một câu.

“Không nhàm chán. Anh đi rất nhanh. Em nấu cơm xong, vừa ngồi chờ thì anh về.” Jungkook chăm chú ăn cơm. “Mà anh đi đâu vậy?”

“Anh về gặp ba mẹ.”

Jungkook trong cổ họng khẽ à một tiếng. Sau đó cũng không biểu tình gì nữa. Bởi vì cậu sống ở Anh hơn 2 năm, thói quen ở bên đó chính là rất hạn chế nói chuyện trong lúc ăn, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

“Kookie, em biết mẹ anh nói cái gì không?”

Cậu chớp mắt nhìn hắn, lắc đầu.

“Mẹ anh nói muốn gọi em một tiếng con dâu đó.” Nói xong câu này, tranh thủ lúc Jungkook còn ngơ ra, hắn liền hôn chóc vào chóp mũi cậu. Lúc Jungkook định thần lại, cậu có hơi đỏ mặt quay đi. Giở chút giọng trách mắng.

“Có mà anh nói.”

Taehyung nhìn vẻ mặt ửng hồng như trái đào của cậu, tựa tựa vào vai cậu khẽ cười. Bộ dạng như đang đùa giỡn.

“Không tin anh mà Kookie lại đỏ mặt thành ra như vậy.”

“Tại món này cay quá.”

Taehyung nhìn chén cơm trắng Jungkook cầm trên tay, không nhịn được phá lên cười.

“Thôi được. Anh nói hay mẹ anh nói đều như nhau. Dù sao anh cũng muốn em làm con dâu của mẹ anh.”

***

Buổi chiều hôm đó, bọn họ không ăn cơm nhà. Taehyung từ sớm đã dặn Jungkook chuẩn bị một chút, hắn đưa cậu ra ngoài ăn tối. Hôm nay là ngày đầu tháng, ở ngoài tuyết rơi ít, còn có ở quảng trường sẽ biểu diễn phun nước, khẳng định sẽ rất đẹp. Hắn mang Jungkook ra ngoài chơi, xem như lần đầu tiên cả hai chính thức hẹn hò.

Taehyung đứng ở cửa chờ cậu, Jungkook từ trên cầu thang đi xuống. Cậu mặc chiếc áo len trắng cổ cao ở bên trong, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ màu be. Áo dạ cùng áo len dày vừa đủ ấm, vừa đơn giản lại nhìn ra nét tinh tế cuốn hút. Cơ thể Jungkook nhỏ nhắn, mặc áo dạ cũng khác với nam nhân thông thường, bởi vì vai cậu cũng rất nhỏ, cơ hồ nhìn vào có thể nói là được áo dạ bao trọn. Khuôn mặt Jungkook mỗi đường nét ngũ quan đều nhỏ nhắn xinh đẹp đến hoàn hảo. Mà mỗi thứ đều toát lên vẻ gì đó rất dịu dàng.

Jungkook tiến đến phía hắn, lập tức bị Taehyung vòng tay ôm lấy. Hắn cúi xuống cọ cọ vào chóp mũi cậu. Còn hôn nhẹ ở sau vành tai. Mùi hương dìu dịu của nước hoa khiến hắn có chút lưu luyến.

“Bà xã của anh còn đẹp hơn diễn viên điện ảnh. Phải làm sao đây, ra ngoài đường nhất định sẽ có rất nhiều người muốn nhìn.”

Jungkook khẽ bật cười khúc khích bên tai hắn. Thật sự không nghĩ tới Taehyung lại nói như thế trước mặt cậu.

“Anh ghen à?”

“Đương nhiên rồi. Con muỗi cắn em anh cũng ghen với nó.”

Nghe hắn nói vậy, Jungkook liền đưa tay kéo cổ áo của mình xuống một chút, để lộ ra hai vết hôn ngân đỏ hồng trên cần cổ trắng mịn. Hai dấu vết đầy ái muội vẫn còn chưa tiêu biến sau cuộc mây mưa lần trước.

“Con muỗi đó còn không phải là anh?”

Đùa giỡn một lúc ở bên trong, bảy giờ đúng cả hai mới có thể cùng nhau ra khỏi nhà.

Chiếc xe hơi màu đen được tẩy rửa bóng loáng phút chốc lăn bánh trên đường lớn. Ngoài trời tuyết rơi vụn từng cơn, những hạt tuyết nhỏ xíu đua nhau đậu trên kính chắn gió của xe. Tuyết trắng xóa khiến cơ thể người ta mơ hồ cảm nhận được tê buốt. Ở bên trong xe, không khí ngọt ngào lấp đầy các khoảng trống. Những tiếng nói cười, những hành động vô cùng ấm áp, đủ để khiến người khác phải ghen tị. Chiếc xe không lâu sau dừng bánh ở một nhà hàng Pháp. Taehyung rất hay đi tiếp đãi những khách hàng lớn, theo thói quen ăn uống, hắn hay lựa chọn những nhà hàng theo phong cách phương Tây. Đây cũng là nơi chiếm được thiện cảm của Taehyung nhiều nhất. Cách bày trí ở chỗ này tuy sang trọng nhưng vẫn có nét ấm cúng. Thực đơn rất đa dạng, mùi vị khá được còn có quy cách phục vụ cũng khiến hắn hài lòng.

Taehyung đặt trước một gian phòng cho hai người, cũng đặt trước thức ăn nên bọn họ không cần phải tốn nhiều thời gian chờ đợi. Taehyung ngồi đối diện cậu, tỉ mỉ cắt miếng bít tết đang còn nóng hổi vàng ươm, hắn cúi xuống một chút, vừa vặn thấy được góc nghiêng sườn mặt.

Jungkook chớp mắt nhìn chăm chú, cũng không hề rời tầm mắt của mình. Taehyung lớn hơn cậu nên trông hắn có vẻ trưởng thành hơn hẳn. Bộ dạng khi hắn chăm chú trong công việc hay hiện tại đều có nét tương đồng. Điều đó thực sự lạ lẫm, cũng vô cùng cuốn hút đối với cậu. Mái tóc hắn dưới ngọn đèn trần màu trắng ánh lên một chút nâu sáng. Tóc mái hơi xoăn xoăn che đi đôi mắt sâu tinh tế. Sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng ấy lúc nào cũng khiến cậu nhớ đến những lần hắn kề sát mặt mình cọ cọ, rồi hôn nồng nhiệt. Hai gò má cậu bất giác ửng hồng, khóe môi không ý thức được tủm tỉm cong lên.

“Xong rồi. Sao vậy? Em không đói à?”

Jungkook lúc này chạm trúng ánh mắt hắn, hơi chột dạ cúi đầu chăm chú ăn. Bao nhiêu năm rồi, cái thói quen vốn khó bỏ này. Cậu cứ mãi là một đứa nhóc thật đáng yêu, lén lút nhìn hắn, lén lút thừa nhận với trái tim mình, rồi lặng lẽ bối rối khi chạm phải ánh mắt hắn. Khi trước là cậu đơn phương, bây giờ người ở phía trước cũng yêu cậu như vậy. Bởi thế mới nói, thói quen luôn là điều khó thay đổi nhất. Mà Jungkook cậu cứ như vậy nên đối với Taehyung, cậu luôn là đứa nhỏ đáng yêu.

“Em cứ ngắm anh đi. Anh không phiền đâu. Kim Taehyung sinh ra là để dành cho em mà.” Nói rồi Taehyung vươn tay nựng cằm cậu.

Bữa ăn mau chóng kết thúc. Cả hai cũng không quay về nhà ngay, Taehyung sau đó chở Jungkook đến quảng trường như đã định sẵn từ trước. Chọn lựa một cái ghế đá có tầm nhìn tốt đến đài phun nước mà ngồi xuống. Hôm nay là đầu tháng, cũng là đầu tuần nên mọi người đến đây không nhiều. Chỉ có khách du lịch đứng ở lác đác xung quanh hai người. Jungkook trên tay cầm lon nước trái cây Taehyung vừa mua cho cậu, vừa uống vừa ngước nhìn màn hình led thật lớn ở trên tòa nhà phía đối diện. Một tay Jungkook đút vào túi áo để tránh cái lạnh giá.

Ngồi nhìn bảng điện tử được một lúc, Jungkook chợt thấy bàn tay lạnh cóng trong túi áo mình ấm áp lạ thường. Khi cậu nhìn xuống, chỉ nhận thấy tay Taehyung cũng bỏ vào trong túi áo cậu, nắm tay cậu thật chặt. Jungkook ngước mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ thấy hắn không nhìn mình nhưng vẫn cười nói.

“Nhét tay vào túi áo làm gì? Có anh đây rồi, nắm lấy tay anh đi chứ?”

Nói rồi hắn mới khẽ nhích lại, đầu có hơi ngả lên vai cậu. Tuy Jungkook hơi gầy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái. Thở ra một hơi dài thật dài, làn khói mờ nhạt phun ra rồi tan biến mất. Bàn tay Taehyung ở bên trong túi áo cậu, vừa nắm chặt, lại vừa xoa xoa. Jungkook không ý thức được, lồng ngực cậu đập rất mạnh. Taehyung mấy ngày nay đối với cậu vô cùng dịu dàng, ngày nào cũng cho cậu cơ hội đắm chìm vào đường mật hạnh phúc. Bởi vì nó đến quá nhanh, cũng quá bất ngờ nên vẫn còn rất nhiều điều cậu vẫn chưa thực sự hiểu hết. Jungkook hơi nghiêng đầu nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của hắn, cậu nhỏ giọng.

“Taehyung... em có thể hỏi anh một chuyện không?”

Hắn tựa ở trên vai cậu, liền gật đầu chấp thuận.

“Chuyện đó, lúc trước, tại sao anh lại tài trợ cho Cheonjae vậy?”

Taehyung hơi cong khóe môi, hắn đặt điểm nhìn lên một phiến gạch hoa trên mặt đất. Bình ổn nói.

“Bởi vì anh hối hận.” Một khoảng không im lặng bắt đầu bao trùm, cơ hồ còn có thể nghe được tiếng hít thở của Taehyung. “Anh nhớ em cho nên anh luôn để tâm đến những thứ có liên quan đến em. Cheonjae là mơ ước của em, vì vậy anh muốn gắn liền với nó giống như là muốn được ở bên cạnh em vậy. Anh muốn mình là người đàn ông duy nhất của em, mãi mãi bên cạnh em.”

“Vậy ra anh tài trợ cho Cheonjae là vì em sao?”

“Ừ, kể từ khi nhớ ra em là người quan trọng nhất đối với anh, anh không thể để tâm đến ai khác ngoài em cả. Anh kí kết với Cheonjae cũng rất mơ hồ, anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp được em. Không ngờ... hiện tại anh lại có thể dựa vào em như thế này.” Taehyung nói rồi bên khóe môi cũng ẩn hiện một nụ cười nhẹ nhõm.

Jungkook nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn ở bên trong túi áo. Khóe mắt long lanh một tầng nước. Cậu tin tưởng tuyệt đối tình cảm của Taehyung dành cho cậu. Tin tưởng tuyệt đối những điều mà hắn nói muốn chăm sóc cho mình cậu, yêu thương mình cậu, ở bên cậu mãi mãi. Những ngày qua, Taehyung đã từng rất nhiều lần thổ lộ với cậu, gọi cậu là bà xã. Jungkook thực sự vui mừng, cuối cùng cái người năm đó cậu yêu đến chết hóa ra cũng yêu thương cậu sâu đậm. Cậu ngại ngùng lảng tránh các câu yêu thương thổ lộ của Taehyung bởi vì cậu sợ những gì đẹp nhất cứ thế biến mất như những giấc mơ trong suốt hai năm qua. Chúng khiến cậu đau.

Nhưng bây giờ Taehyung nắm tay cậu, Kim Taehyung trở thành người đàn ông dịu dàng của riêng một mình cậu, Kim Taehyung gọi cậu là bà xã, Jungkook đáng lí ra phải một mực tin tưởng mới phải. Tin tưởng thực tại, tin tưởng bản thân là người có quyền được hạnh phúc và tin tưởng tuyệt đối Taehyung sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu. Jungkook khẽ mỉm cười, cậu hơi cúi đầu, đưa tay lên che một bên sườn mặt, rất nhanh dán lên môi hắn một nụ hôn. Sau đó ở trước mặt hắn cọ cọ chóp mũi, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.

“Em yêu anh nhất.”

Sau khi Jungkook nói ra câu này, đài phun nước ở phía trước phụt một tiếng phun cột nước lên cao. Sau đó là tiếng rào rào khi nước rơi tung tóe trên mặt đất. Ánh đèn chiếu lên những chùm nước đẹp đẽ, từng giọt nước như từng lăng kính nhỏ phản chiếu thứ ánh sáng tuyệt vời. Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt ngây dại của Jungkook. Cậu mở lớn mắt nhìn nước phun lên lại rơi xuống, khóe miệng thích thú giương lên. Taehyung lúc này không dựa vào cậu nữa, hắn ngồi thẳng dậy nhìn biểu diễn phun nước, cũng đưa mắt sang nhìn cậu. Taehyung chợt phát hiện, sau bao nhiêu năm, không phải nụ cười, không phải thiên nga màu trắng, cũng không phải ánh đèn rực rỡ sắc màu. Trong mắt hắn, Jungkook cậu vốn dĩ đã là một vì tinh tú tỏa sáng nhất.

Taehyung mỉm cười, lấy trong túi áo một chiếc hộp bằng nhung màu xanh biển. Ở bên trong có hai chiếc vòng tay bằng bạc. Jungkook khi bị hắn nắm tay mới quay đầu nhìn, phát hiện hắn đeo chiếc vòng ấy vào tay mình, trên cổ tay hắn cũng có một cái.

“Tae...”

Jungkook còn chưa kịp bất ngờ đã bị hắn dùng ngón tay chặn môi lại. Đôi mắt hắn sâu hun hút, khuôn mặt có cái gì đó gọi là không đành lòng.

“Kookie, nghe anh nói này. Có thể những gì anh sắp nói sẽ khiến em không vui.” Nói đoạn Taehyung lại thở dài, dời tay lên vuốt ve gò má cậu. “Nếu như sắp tới anh không thể ở bên cạnh em nữa. Em có nguyện sẽ chờ đợi anh hay không?”

-------------------------------------------

Chap này tặng

@JiWon3012

@sootran2305

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.