Hôm nay là ngày diễn ra đại hội thể thao thi đấu giữa các sinh viên. Chín giờ sáng, mọi người đều đến cổ vũ cho đội bơi lội rất đông. Jungkook, Jiyoon từ sáng sớm đã lên kế hoạch cổ động. Dù sao Christian cũng là người đàn ông 'bé bỏng' của Jiyoon nên cô dù có như thế nào cũng phải cổ vũ thật nhiệt tình. Jungkook cùng Jiyoon tiến lên hàng ghế cổ động viên để tìm chỗ ngồi. Bởi vì sớm biết sẽ rất đông nên bọn họ cố tình vào sớm hơn giờ bắt đầu. Ở phía sau nữa có Jimin chậm chạp nối đuôi, nguyên lai là do Jungkook cố tình kéo đi, nếu không y ban đầu cũng chỉ định ở nhà xem trực tiếp. Y không thích những chỗ đông người. Hơn nữa bởi vì hồi còn nhỏ từng bị đuối nước nên Jimin rất không thích hồ bơi.
“Aish xui xẻo thật!” Jiyoon đứng một bên bĩu môi. “Ba chỗ ngồi hôm qua tôi nhìn trúng hôm nay bị người khác chiếm mất. Đáng ra ta phải đến sớm hơn nữa.”
“Nhìn xem bên kia vẫn còn chỗ. Vị trí đó cũng không tồi.” Jungkook hơi nhướn người loay hoay tìm chỗ trống, vừa trấn an Jiyoon.
Sau đó cũng không còn cách nào khác. Cả ba đành ngồi vào hàng ghế thứ tư. Chín giờ hơn, rốt cuộc tất cả chỗ trên khán đài đều bị lấp đầy. Các vận động viên bắt đầu tập trung ở ngoài bốc thăm lượt thi đấu. Christian cư nhiên sẽ thi lượt đầu tiên. Một lượt thi đấu gồm 6 vận động viên đứng dàn hàng ngang ở vạch xuất phát khởi động.
“A không xong rồi!” Jiyoon kêu thảm.
“Làm sao vậy?” Jungkook tức thì hướng mắt qua.
“Hàng ghế này xa quá, tôi không mang theo kính sát tròng nên không nhìn thấy rõ. Hiện tại tôi còn không thấy được múi cơ trên bụng của Chít Chít nữa là!” Jiyoon oán giận bĩu môi. Có lẽ sáng nay đã quá chủ quan, cứ nghĩ sẽ được ngồi dãy ghế đầu tiên.
Jungkook phóng tầm mắt ra xung quanh. Ghế ngồi đã chật kín rồi, hẳn là sẽ không có ai chịu đổi chỗ cho bọn họ. Jungkook đột nhiên thở dài. Chỉ còn thừa vị trí của các khách mời VIP và hiệu trưởng mới là chỗ có tầm nhìn tốt nhất. Mà bọn họ thì làm gì có được đặc ân đó.
Trong lúc dành thời gian khởi động cho vận động viên thì các nhân vật VIP cũng đã được đích thân hiệu trưởng dẫn đường đến. Máy quay trực tiếp bắt đầu quay các nhân vật được xem là VIP trong hội thi lần này. Jungkook cũng không ngoại lệ nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp, ngỡ ngàng khi thấy Namjoon đi phía sau hiệu trưởng.
“Jungkook, đó chính là anh Namjoon, anh ấy nhất định là VIP. Nhanh, chúng ta có thể nhờ anh ấy kiếm thêm ba chỗ.” Jiyoon không đợi được liền đứng dậy. Cô nhất định phải xem được Christian chiến thắng hội thi lần này.
Jungkook cũng nối đuôi Jiyoon rời đi, Jimin ở trong lòng không nguyện ý đi theo, không thể ngồi lại một mình. Cũng hận không thể quay về.
“Anh!” Chờ cho camera ghi hình bọn họ xong, Jiyoon trực tiếp vẫy tay với Namjoon.
Anh chỉ nhìn về hướng bọn họ, nhướn mày tựa như đang hỏi có chuyện gì vậy.
“Thực ra anh biết đó, chỗ ngồi của bọn em trên kia không có tốt lắm. Cho nên có thể nhờ anh...”
Namjoon nhìn khuôn mặt đầy đáng thương của Jiyoon, tròng mắt to chớp chớp của Jungkook, cả cái người chậm rãi từ phía sau bước tới, với câu hàm ý của Jiyoon cũng suy nghĩ trong chốc lát. Nhưng kì thực anh cũng là được hiệu trưởng mời đến, như vậy có thể rất bất tiện.
“Giám đốc Kim!” Hiệu trưởng bất ngờ gọi một tiếng. Ý muốn hối thúc Namjoon ngồi vào chỗ. Nhưng lúc này ông lại nhìn thấy có ba người khác đang đứng bên cạnh. “Đây là ai?”
“Đây là Hwang tiểu thư đại diện cho Hwang thị.” Namjoon nhàn nhã nói.
“Thật như vậy sao? Tốt quá. Tiểu thư, mời ngồi!” Hiệu trưởng hiếu khách sớm nhận ra tiểu thư của Hwang tổng, người bận trăm công nghìn việc ông có mời nhưng không thể tới, nét mặt đầy vui vẻ. Jiyoon thấy ghế ngồi trống, mắt còn sáng hơn sao trời, lập tức vào chỗ.
Sau đó bởi vì không nỡ để Jungkook phải ngồi ở dãy ghế cổ động viên chật chội nên Namjoon mới mở lời nhận anh em, rốt cuộc Jungkook cũng hiển nhiên trở thành khách VIP. Còn lại một mình Jimin, Namjoon nhìn một lúc, cũng nói với hiệu trưởng cái gì đó mà y không nghe rõ, tuy vậy y cũng suôn sẻ có một chỗ ngồi tốt. Mà ánh mắt của ngài hiệu trưởng kể từ đó nhìn y cũng thực sự bất thường.
Trận thi đấu sau đó diễn ra, những cánh tay săn chắc khỏe khoắn rẽ dọc từng gợn nước mà lao về phía trước. Christian thi đấu rất tốt, khuôn mặt đẹp trai, làn da trắng sứ, cả cơ thể cuồn cuộn cao to kia không khỏi khiến người khác điêu đứng. Vòng thi đầu Christian về nhất, trải qua nhiều lượt đấu, cuối cùng Christian cũng không phụ lòng cổ vũ của Jiyoon mà dành được huy chương vàng của bộ môn bơi lội trong hội thao năm nay. Theo đó, đứng nhất lần này cũng có thể mang về một số tiền thưởng kha khá.
Kết thúc môn bơi lội, bốn người bọn họ trừ Namjoon trực tiếp trở về nhà nghỉ ngơi. Jungkook trở về nhà không lâu lại tiếp tục đến trường luyện tập. Hôm nay đã chơi rất vui, ngày mai chính là ngày thi của cậu nên cậu phải cố gắng. Jungkook luôn nghĩ đến lúc cậu lên sân khấu dự thi, nếu như có Taehyung ở phía dưới cổ vũ thì hay biết mấy. Giống như Jiyoon vậy, có cô ấy cổ vũ nên Christian cũng rất thoải mái giành chiến thắng. Jungkook rất muốn sau khi hoàn thành thật tốt phần thi của mình, cậu sẽ được Taehyung xoa đầu rồi ôm vào lòng. Nhưng chỉ là điều đó không có khả năng xảy ra thôi.
***
Qua ngày hôm sau, buổi chiều, các bộ môn múa nghệ thuật bắt đầu dự thi. Mỗi khóa chỉ cử ra một vài người xuất sắc nhất tạo thành một bài múa kết hợp. Biểu diễn lần lượt kết thúc, mặc dù Jungkook đã cố hết sức cùng với bạn nhảy của mình kết hợp thật tốt nhưng dù sao đi nữa cũng không thể vượt qua tiền bối khóa 3 mà giành giải nhất. Jungkook có một chút thất vọng. Cậu vốn nghĩ được giải nhất sẽ đem khoe với Taehyung huy chương của mình, lúc đó chắc chắn hắn sẽ rất tự hào về cậu. Nhưng mà xem ra cậu vẫn chưa thể đạt được điều như mong muốn.
“Jungkookie, cái này tặng em.” Jimin vào bên trong cánh gà đưa cho cậu một bó hoa rất lớn. Vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
“Nhiều hoa quá!” Jungkook cười rộ ôm lấy bó hoa từ tay Jimin. “Sao anh lại uổng tiền mua bó hoa lớn như vậy. Em không có thắng.”
“Không quan trọng. Đối với anh hôm nay em đã làm rất tốt. Hoa này nhất định không phí tiền. Huống hồ nó cũng không phải của anh mua.”
Jungkook ngước mắt nhìn y, chỉ thấy khóe môi y cong lên như đang chờ đợi cậu đoán ra người mua hoa là ai. Lúc này khuôn mặt cậu cũng tràn ngập tiếu ý.
“À hay là anh Namjoon? Hay là Jiyoon?”
Jimin bật cười. Bí ẩn nói.
“Em thử tìm xem người tặng có để lại thiệp không? Mà nhanh nhanh đi thay đồ một chút, tối nay Jiyoon nói sẽ đãi chúng ta một bữa ở nhà hàng.”
Vừa nói, Jimin vừa đẩy Jungkook vào phòng thay đồ. Sau đó cũng không đứng tại đó nữa mà trực tiếp rời đi. Jungkook vào bên trong, nhìn chằm chằm vào bó hoa một lát, phát hiện trong đó có một mảnh giấy thơm nho nhỏ được kẹp vào cánh hoa hồng. Cậu tò mò mở nó ra xem. Từng nét chữ quen thuộc in sâu vào võng mạc. Vòng tay cậu còn ôm chặt lấy bó hoa hơn.
Hoa này là của Taehyung gửi cho cậu! Hắn nói trong mảnh giấy rằng cậu đã làm rất tốt. Hắn sẽ cho cậu một bất ngờ.
Jungkook không kìm được nụ cười hạnh phúc ôm lấy bó hoa như là đang thật sự ôm lấy Taehyung vậy. Và có lẽ bởi vì ngọt ngào quá lớn này nên Jungkook dường như không hề nhận ra rằng Taehyung chỉ có thể đang ở Anh thì mới có thể tự tay viết tấm thiệp này.
Chiều muộn cả năm người ngồi trên một chiếc xe hơi cùng ra ngoài ăn tối. Món quà vừa nãy mà Taehyung gửi khiến tâm trạng Jungkook phi thường tốt. Cậu không ngừng nhớ đến câu “anh sẽ cho em một bất ngờ” của hắn rồi tự mình phấn chấn lên. Jungkook đoán già đoán non, có phải hay không nay mai anh sẽ đến tìm cậu nhỉ? Ngồi ở trên xe, mười lần Jimin để ý cậu thì hết tám lần cậu len lén mỉm cười. Jungkook căn bản không còn tập trung vào không khí của bốn người kia nữa.
Và cũng bởi vì vậy nên cậu cũng không hề thấy được ánh nhìn kì lạ của bốn người nọ đặt lên mình. Cái gì chứ? Bọn họ biết thừa sự lơ là của Jungkook là từ đâu mà có. Có thể là Jungkook không biết, phần dự thi của cậu Taehyung đã đến xem. Và bữa ăn tối nay cũng không hề do “Jiyoon đãi” giống như Jimin đã nói. Đó là kế hoạch của Kim Taehyung, để làm bà xã bất ngờ thì khi vừa xuống sân bay hắn đã tự mình chuẩn bị rất nhiều thứ đó.
“Chúng ta đi xa nhà như vậy chỉ để ăn tối sao?” Jungkook ngơ ngác nhìn đồng hồ. Thời điểm xe dừng bánh đã là nửa tiếng kể từ lúc xuất phát.
“Nhà hàng năm sao này rất tuyệt. Hiếm khi chúng ta mới đông đủ như vậy. Bỏ tiền ra rất đáng.” Tông giọng cao chứng tỏ Jiyoon rất phấn khích. Còn mãn nguyện ôm chặt lấy cánh tay Christian bước vào trong nhà hàng như một quý cô đúng nghĩa. Và trong đầu quý cô Hwang vốn đang hả hê với chính bữa ăn này.
Chồng tương lai của cậu thật sự rất hào phóng!
Khoảnh khắc bước xuống xe, Jungkook lập tức a một tiếng. Chất giọng giống như rất ngạc nhiên.
“Big Ben?” Cậu đứng ngẩn người nhìn tháp đồng hồ sừng sững trước mắt. Trong đại não, từng lời từng chữ của Taehyung lại dội về như thác nước.
“Anh sẽ cầu hôn bà xã dưới tháp Big Ben, bà xã có thích không?”
Jungkook mất một lúc lâu để dọn dẹp lại mớ kí ức tràn lan. Đột nhiên cậu nhớ hắn quá, nhớ Taehyung của cậu. Thực sự rất muốn được gặp hắn ngay bây giờ. Jungkook đứng đó, cơ hồ còn ảo tưởng hắn sẽ đến cầu hôn mình. Nhưng rồi vài giây sau lại tự cười cợt suy nghĩ ngốc xít đó.
“Kookie, vào trong thôi!” Namjoon vỗ vỗ vai cậu, chưa để Jungkook định thần đã kéo cậu vào nhà hàng. Jimin phía sau đi được mấy bước liền có cuộc gọi tới. Hiển nhiên...
“Tôi nghe Taehyung, cậu đang ở chỗ nào vậy?”
“Ở gần chỗ cậu. Mọi người tối nay dùng bữa thỏa thích đi. Với lại đừng để Jungkook ăn những món có sứa biển. Em ấy bị dị ứng.”
“Được, tôi biết rồi. Tắt máy đi, lát nữa ăn xong theo kế hoạch cũ.” Jimin cười cười nhìn di động. Mặc dù là bạn thân nhưng Kim Taehyung còn chẳng biết y sợ hồ bơi. Vậy mà vì Jungkook, Taehyung lại có thể lo toan nhiều đến vậy. Kì thực Jimin sang đây đều là do Taehyung nhờ vả. Y đã sớm biết kế hoạch của Taehyung. Hắn nhờ y sang đây là để phấn chấn tinh thần cho Jungkook. Còn có thay hắn chăm sóc cho cậu, cũng là giúp cho kế hoạch theo đúng như tiến độ.
Taehyung ậm ờ vài tiếng sau đó tắt di động nhét vào túi quần. Ánh mắt lóe lên tia hài lòng dịu dàng với những thứ bản thân vừa chuẩn bị. Cũng nghĩ tới khuôn mặt hạnh phúc của Jungkook mà mỉm cười. Hắn thực sự đã kìm nén nỗi nhớ quá lâu rồi. Đừng nói là hai tháng, chỉ một ngày không thể nhìn thấy Jungkook, không được nghe giọng cậu đối với hắn trôi qua thật khó nhằn. Khoảnh khắc nhìn thấy Jungkook ở trên sân khấu, hắn đã hận không thể đi đến ôm cậu nói nhớ cậu. Cả khi nhìn thấy Jungkook thoáng buồn vì không giành được huy chương, hắn cũng hận không thể đích thân lên tặng bó hoa cho cậu, sau đó xoa đầu và bảo cậu đã làm rất tốt. Nhưng mà sắp rồi, sớm thôi Jungkook sẽ làm bà xã của hắn, sẽ nói đồng ý cùng hắn đi suốt quãng đời còn lại. Hắn sẽ có cơ hội bảo bọc cậu mãi mãi.
-------------------------------------------------
Chap này tặng
@TaeBTS3012
@Charlie_5505
Chap sau là end ròi đó:<