Jungkook ở Anh, sớm tối bận bịu đi học rồi luyện tập. Kể từ cái lần đầu tiên trở về đây cậu có gọi điện cho Taehyung một lần để thông báo hạ cánh an toàn, ngoài ra thì không còn liên lạc lần nào nữa.
Theo tình hình ở Hàn Quốc mà cậu nghe Namjoon nói lại thì mọi thứ thực sự rất hỗn độn. Chuyện của hai người họ ảnh hưởng rất nhiều tới truyền thông. Nghe Namjoon nói cả hai đều bị phóng viên theo đuôi, Jungkook ở trong lòng không nhịn được khẽ lo lắng. Nhưng dẫu có lo lắng nhiều như vậy nhưng cậu cũng không dám gọi về. Cậu biết Taehyung rất bận. Buổi sáng hắn phải đối phó với phóng viên, buổi tối còn phải làm công việc. Cho nên không có lúc nào cậu nghĩ là thời điểm thích hợp để gọi cho Taehyung cả.
Có mấy hôm không ngủ được là vì nhớ hắn, Jungkook cũng đành bất lực nằm một chỗ. Ngón tay theo thói quen mân mê chiếc nhẫn trên tay. Tự hỏi lúc này hắn ở Hàn Quốc là đang làm cái gì. Có phải lại vì chuyên chú làm việc mà bỏ bữa hay không? Hoặc là có khi nào không có cậu ở cạnh, hắn lại cố tình thức suốt đêm làm việc.
Jungkook thoáng chốc thở dài.
Mỗi lúc rảnh rỗi cậu hay đến tìm mẹ để trò chuyện. Lúc có mẹ thực tốt, cậu không phải giấu kín tâm tư mình thật lâu giống như khi trước. Jungkook thường kể cho mẹ nghe chuyện của cậu với Taehyung, bộ dạng đáng yêu giống như một đứa trẻ lên ba đem khoe với mẹ món đồ đẹp mà nó có. Không phải bởi vì trong lòng rầu rĩ mà cậu lại đi kể cho mẹ những điều không tốt đẹp. Ngược lại Jungkook kể cho bà nghe Taehyung đối tốt với cậu, Taehyung chăm sóc cậu, Taehyung tặng cậu chiếc nhẫn của Kim gia, Taehyung nói muốn kết hôn với cậu. Jungkook thực muốn khoe với mẹ rằng ở bên cạnh cậu có một người thật tốt, dịu dàng, toàn tâm toàn ý vì cậu. Jungkook muốn mẹ biết được bởi vì cậu muốn cho bà yên tâm về cuộc sống của cậu hiện tại.
Jungkook mỗi ngày đến trường học, thoắt cái, mới đó đã tròn một tháng cậu trở về Anh. Thật vui, bởi vì có trường học, có gia đình, có bạn bè, còn có mẹ mỗi ngày để cậu tâm sự. Nhưng bù lại không có những cái ôm ấp từ vòng tay ấm áp, không có câu chào buổi sáng, không có lồng ngực rộng lớn để mỗi tối cậu an tâm rúc vào. Cái nỗi nhớ đó ngược lại khiến cậu buồn thê thảm.
Giờ nghỉ trưa ở trường, Jungkook lại chạy lên sân thượng đầy gió. Cậu hay ngơ người ngóng đợi từ một điểm mù xa tít. Cậu thích đứng trên này nhìn ra phía xa xa. Từ ở trên cao, mọi thứ dưới mặt đất bỗng dưng nhỏ bé lại. Có phải hay không khoảng cách giữa cậu với Taehyung cũng từ đó được rút ngắn. Như vậy có phải là Taehyung sẽ nhanh chóng đến gặp cậu?
Một tháng đó trôi qua rồi lại kế tiếp một tháng, nỗi nhớ của Jungkook cơ hồ còn lớn hơn bao giờ hết. Nỗi nhớ ấy không chỉ đơn thuần là chờ mong mà còn là sự lo lắng, bất an. Cậu tự hỏi có phải hay không đã xảy ra chuyện gì khiến Taehyung không thể đến tìm cậu. Hai tháng, nó quá lâu rồi, nó không giống những gì hắn đã nói rằng rất nhanh sẽ đến gặp cậu. Jungkook ngày nào cũng hỏi Namjoon tình hình ở chỗ Taehyung, nhưng mà anh nói ở đó đã ổn thỏa, không có vấn đề gì. Như vậy tại sao Taehyung không đến tìm cậu?
Cứ với cái suy nghĩ đó, Jungkook cũng không hề hay biết rằng dạo gần đây bản thân thay đổi hẳn. Hay thất thần và thường xuyên im lặng. Jungkook trước đây vốn dĩ ít nói, nhưng gần đây số câu nói trong ngày còn ít hơn cả. Điều đó khiến mẹ cậu và Namjoon dường như rất lo lắng. Nhìn thấy em trai mình mỗi ngày đều đem vẻ mặt tiều tụy đi học, ít nói ít vui đùa, Namjoon đi làm cũng cảm thấy trong lòng thực không tốt. Với lại anh cũng không muốn nhìn thấy mẹ cũng vì thế mà lo lắng. Cuối cùng vẫn là bí mật quyết định gọi một cuộc di động cho Taehyung. Nếu để Jungkook biết được, chắc chắn cậu sẽ không để anh làm thế.
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông trưởng thành thường trôi qua rất ngắn gọn và đơn giản. Nhưng chỉ cần vài câu nói của Taehyung, Namjoon rốt cuộc hiểu cặn kẽ ở bên đó đang có khuất mắc gì. Namjoon không nhắc đến tâm trạng của Jungkook gần đây, cũng không hỏi rằng bao giờ thì hắn qua đây. Nhưng lại ẩn ý nói “Khi nào xong việc ở bên đó, chúng ta đi uống một bữa hòa thuận.”
Ở đầu dây bên kia sau khi cúp di động, Taehyung trên nét mặt thoáng ý cười dịu dàng. Xem ra bà xã đã phi thường nhớ hắn rồi. Nếu hắn còn không mau chóng đẩy nhanh tiến độ công việc thì không chừng bà xã sẽ thực sự trở về để cầu hôn hắn mất.
Một tuần sau ở học viện Cheonjae, Anh quốc, đại hội thể thao cho sinh viên chính thức bước vào tiến độ chạy nước rút. Quy mô của Cheonjae rất lớn, mặc dù nói là đại hội thể thao cho sinh viên trường nhưng lại chiếm được sự quan tâm rất nồng nhiệt. Thi đấu còn được phát trên sóng trực tiếp, các sinh viên năm 3 đại đa số đều là tuyển thủ thi đấu cho quốc gia nên việc chiếm được sự quan tâm của khán giả là điều rất hợp lí. Christian học năm 3 bộ môn bơi lội cho nên cũng đang dốc sức tập luyện. Dù sao cũng mang tiếng là sinh viên năm 3, thi đấu cũng giành không ít huy chương. Nếu vận may không tốt thì ít nhất cũng phải về đích thứ nhì để giữ chút thể diện.
Jungkook bây giờ lên trường đều là tiết tập luyện, cậu cùng đồng học mải mê xoay xoay đến quên cả giờ giấc. Có hôm bệnh bao tử của Jungkook tái phát, cuối cùng Namjoon phải đích thân đến trường học đón cậu về nhà. Còn không quên lo lắng trách phạt vài câu. Từ bữa đó trở đi Jungkook thực sự chú ý đến giờ giấc ăn uống hơn. Không biết tại sao nữa nhưng mà cậu thật sự có cảm giác Taehyung sẽ biết việc này mà lo lắng.
Ngày diễn ra đại hội thể thao cuối cùng cũng cận kề. Ngày mai Christian thi môn bơi đầu tiên, môn của Jungkook cũng phải chờ đến ngày thứ hai. Buổi chiều Namjoon có gọi điện cho cậu, nói cậu hôm nay đưa Christian về nhà ăn cơm tối. Namjoon không có nói lí do, Jungkook cũng chỉ mơ hồ đoán ra. Lúc xe về đến cổng nhà thì ở bên trong cũng có một chiếc xe khác đi ra. Jungkook lập tức nhìn được người tài xế trông rất quen mắt. Người này là người mà anh cậu hay điều đi đón khách ở sân bay tới nhà. Nếu như hôm nay tài xế đó chở người từ sân bay đến đây thì rất có thể là...
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, Jungkook theo bản năng chạy vọt vào trong nhà. Namjoon nói cậu mang Christian đến đây lại càng khiến Jungkook chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Christian ngẩn ngơ gọi Jungkook một tiếng, lúc sau cũng nhanh chóng chạy theo.
“Jiyoonie, lâu rồi không có gặp em nhỉ? Uống nước đi. Cậu cũng uống nước đi. Chắc đi đường mệt rồi.” Namjoon ngồi ghế hướng tới hai người khách mà nói. Âm giọng vẫn có phần điềm tĩnh. Bộ dạng của anh mang đôi nét cứng nhắc. Lúc cả ba người đang ngồi nói chuyện, tiếng động đẩy cửa vào nhanh chóng thu hút sự chú ý.
“Anh.” Jungkook vừa vào đã vội vã nhìn qua một lượt.
“Jungkookie, em về rồi đó sao? Đến đây, hôm nay chúng ta có khách quý.”
“Chít chít!” Chưa gì cả đám người đã bị tiếng reo của Jiyoon làm giật bắn, tiếp đó chỉ thấy cô khổ sở chạy lại ôm người con trai đứng bên cạnh Jungkook. Khẽ trách móc. “Nhớ anh muốn chết rồi. Toàn chạy lung tung để em khổ sở đi tìm vậy à?”
Christian bật cười, cũng ôm chặt cô gái phía trước vào lòng. Nhẹ nhõm nói.
“Cuối cùng em cũng chịu tới rồi sao?!”
Jungkook đứng một bên chứng kiến cảnh tái hợp vui vẻ của hai người họ, trong lòng vừa vui, cũng vừa cảm thấy tủi thân. Taehyung... hôm nay không có tới.
“Jungkookie!” Jimin tiến đến phía trước, dang hai tay vui vẻ ôm lấy cậu. Jungkook không nói gì, cũng chỉ khẽ cười gượng rồi ôm đáp lại y.
Lúc ăn cơm tối xong, Jiyoon mới đem hành lí cùng Christian trở về nhà mình. Trước đây cô vốn dĩ sống ở Anh. Ba mẹ cô cũng ở đây. Chỉ còn lại Jimin, ban đầu y là định đến để gặp mặt Jungkook. Sau đó sẽ đi thuê một phòng khách sạn chờ Taehyung sang đây. Nhưng mà Jungkook thực sự không cho y ra ngoài, một mực nói y ở lại Kim gia nghỉ ngơi. Jimin cuối cùng đành ở lại, Kim Namjoon ngồi bên cạnh tuy không nói gì nhưng khóe miệng nhàn nhạt giương lên.
Tối đó Jimin có gõ cửa sang phòng Jungkook, có lẽ y biết rõ cậu rất thất vọng vì Taehyung không tới.
“Jungkookie này, Taehyung thực ra cậu ấy bận việc nên không thể cùng đến đây...”
Jungkook an ổn gật đầu.
“Em hiểu mà.”
“Em có gọi điện cho Taehyung không?”
Cậu lại lắc đầu.
“Nếu em gọi sẽ làm phiền anh ấy.”
Jimin đột nhiên xoa đầu Jungkook rồi bật cười.
“Ngốc thật. Nghĩ lung tung cái gì chứ? Em cứ gọi thử xem cậu ta có nghe máy hay không.”
“Được không?”
“Tất nhiên được.”
Jimin cười cười trực tiếp lấy di động của mình ra, bấm gọi một dãy số rồi đưa đến tay Jungkook.
“Em nghe máy đi.”
Chuông đang reo rồi, Jungkook thực sự có chút sốt ruột. Cũng nghe lời áp di động vào tai. Jimin thở dài nhẹ nhõm một hơi mới quay người đi ra ngoài.
Tiếng di động kết nối vang vọng bên tai, cuối cùng đầu bên kia cũng có người nghe máy. Thời điểm chất giọng trầm ấm quen thuộc trong trí nhớ của cậu vang lên, nỗi nhớ của Jungkook cuối cùng cũng vì vậy mà dâng trào xối xả.
“Jimin, cậu gọi có việc gì sao?” Ở bên này Taehyung chỉ vừa mới thức dậy.
“...” Jungkook cứ như thế giữ im lặng.
“Này cái tên chết tiệt đi chơi còn dám gọi về quấy rối!” Taehyung có chút tức giận nhìn vào màn hình di động. Hôm qua hắn đã thức khuya làm việc đến sắp chết, vậy mà vừa sáng đã bị réo dậy. Khi mà ngón tay hắn định chạm vào nút tắt cuộc gọi thì hắn đột nhiên thanh tỉnh lại một chút. Jimin đang ở chỗ của Jungkook mà. Trước nay Park Jimin chưa bao giờ chơi trò im lặng này. Nếu vậy có phải là... Nghĩ rồi Taehyung lại một lần nữa áp di động vào tai, nhẹ giọng hỏi.
“Jungkookie, có phải em không?”
“Ưm.” Cậu khe khẽ đáp lại. Nhưng mà lẫn vào trong giọng nói ấy có điểm gì đó rất lạ.
“Kookie, em khóc rồi. Đừng khóc.” Taehyung nhẹ nhàng an ủi cậu. Hắn biết hắn có lỗi rất nhiều. Không thể đến thật sớm tìm cậu. Hiện tại mới được nghe giọng cậu, hắn cũng cảm thấy thực nhớ, nghe tiếng Jungkook khóc, hắn cũng thực đau lòng.
“Taehyung, hơn hai tháng rồi.” Jungkook lau lau nước mắt oán trách.
“Ừ anh biết, đã để em chờ lâu. Cho nên anh sẽ nhanh chóng sang bên đó. Em cũng không được khóc.”
“Anh sẽ lại không giữ lời.” Cậu khẽ bĩu môi.
“Anh hứa. Anh đã nói sẽ sang bên đó cầu hôn em dưới tháp Big Ben. Em có nhớ không?”
“Em nhớ.”
“Vậy phải ngoan ngoãn ở đó chờ anh hiểu chứ?”
“Ừm...” Jungkook kéo dài âm giọng luyến tiếc. Nhưng dù sao cũng không buồn nữa, miễn là được nghe giọng nói của Taehyung thì cậu mới cảm thấy thoải mái hẳn.
“Được rồi, ở chỗ anh đang là trời sáng, anh sắp đi làm rồi. Kookie chúc ông xã đi làm vui vẻ đi!”
Jungkook ở bên này ngượng chín mặt, không nguyện ý nói mấy lời kia. Chỉ nói khẽ.
“Anh đi làm vui vẻ!”
Taehyung bên này bật cười. Cũng ngọt ngào đáp lại.
“Bà xã ngủ ngon.”
Nói xong lời này hai người liền tắt máy. Taehyung ngồi trên giường lười nhác xoa rối mái tóc vào buổi sáng sớm. Ánh mắt khẽ cong lên nhìn hộ chiếu đặt ở trên bàn cùng vali. Chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc chín giờ, đã đến lúc hắn đi gặp bà xã rồi!
---------------------------------------------------
Chap này tặng
@TaeBTS3012
@jeongha97
@kth-chieu
@lklinh05tg
Tuần sau t3 tui mới up chap nhé♡♡♡