Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 53: Chương 53: Bóng hình đã quá lâu...




Buổi sáng, Jungkook vào bệnh viện thăm mẹ. Mẹ của cậu đã được tiến hành ghép giác mạc, cho đến hiện tại cũng đã tròn một tháng. Hôm nay bác sĩ sẽ tiến hành gỡ băng gạc. Vậy là mẹ sẽ có thể nhìn thấy cậu, đứa con trai duy nhất của bà.

“Jungkook... con trai...” Jeon YooRa không kìm được lòng, giây phút đầu tiên được nhìn thấy Jungkook, bà vội vã ôm cậu vào lòng. Đứa con trai bé bỏng ngày nào, hóa ra khi trưởng thành lại xinh đẹp như vậy. Hơn nữa những việc mà hai năm qua Jungkook đã làm để có được giác mạc phù hợp cho bà, bà đương nhiên biết rất rõ. Năm đó bỏ cậu lại là bà có lỗi. Đáng ra bà nên bằng mọi giá giành lấy quyền nuôi con từ chồng. Nếu đi với bà, biết đâu hiện tại cậu đã thành danh, trở thành một vũ công tài giỏi như ước mơ bấy lâu nay.

“Jungkook, mẹ xin lỗi đã để con phải vất vả đi tìm. Mẹ không tốt.”

Jungkook ở trong vòng tay mẹ, ấm áp mà dễ chịu. Cái cảm giác được vỗ về này đối với cậu có bao nhiêu trân quý. Bất kì điều gì cũng không thể đánh đổi.

“Mẹ sao mẹ lại nói như vậy. Chuyện đó qua lâu rồi. Quan trọng rằng hiện tại mắt mẹ đã bình phục.” Jungkook giương đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ như bản sao của Jeon YooRa, mà mỉm cười hạnh phúc. “Mẹ mau chóng bình phục. Anh Namjoon nói sẽ tổ chức tiệc thật lớn để ăn mừng.”

Mấy ngày sau đó, Kim HeungMan, ba của Namjoon, cũng là người đàn ông năm đó giúp Jeon YooRa thoát khỏi số phận cơ cực mà đưa bà đến Anh và cho bà một chỗ đứng trong Kim gia. Ông đích thân lái xe đưa bà trở về biệt thự, nơi mà bữa tiệc chào đón đã được Namjoon chuẩn bị chu đáo. Jungkook đỡ bà xuống xe, ánh mắt lấp lánh tia vui mừng.

Bữa tiệc sau đó diễn ra rất ấm cúng. Chủ tịch Kim lâu lắm rồi mới lại dùng thời gian ở nhà nhiều như vậy. Jungkook nhìn ông ấy, hay nói đúng hơn là dượng chăm sóc tốt cho mẹ như vậy, trong lòng cậu thực thấy yên tâm.

Nhưng mà thời gian Jungkook còn ở đây hiện tại cũng không nhiều nữa. Mẹ vừa mới từ viện trở về mà cậu lại sắp sửa phải đi. Buổi tối trước ngày về Hàn Quốc, cậu có đến phòng của mẹ. Mỗi lần được gần bà, cậu có thể dẹp bỏ hết thảy mọi sự phiền muộn, mới có thể nói ra tất cả mọi thứ cậu giữ trong lòng. Kể cả chuyện về cái người tên Kim Taehyung trong quá khứ, cậu cũng đã kể cho bà nghe.

“Mẹ, ngày mai con phải quay lại Hàn Quốc rồi.”

Jeon YooRa nhìn đứa con trai nhỏ, ánh mắt dịu dàng vuốt vuốt vài sợi tóc lộn xộn trước trán cậu.

“Mẹ nghe nói con đại diện cho trường trở về?”

Jungkook gật đầu.

“Hiện tại mẹ vừa mới hồi phục, con thực không muốn rời khỏi đây.” Nét mặt cậu khi nói câu này có một chút không đành lòng. Mi mắt hơi rũ xuống.

“Thằng bé này, 23 tuổi rồi vẫn còn biết làm nũng mẹ.”

“Con chỉ muốn bên cạnh mẹ.” Jungkook ôm khư khư cánh tay bà.

“Cũng đâu phải không trở về nữa. Nghe Joonie nói con đi 2 tuần?”

“Vâng. Con sẽ cố gắng làm xong việc ở đó. Rồi sẽ lại trở về với mẹ.” Jungkook trưng ra nét mặt đáng yêu. Cậu áp má vào cánh tay bà, cười một cách nghịch ngợm.

***

Sáng hôm sau Jungkook đã sớm có mặt tại sân bay. Sau khi soát vé, Jungkook ngồi ở phòng chờ chờ đến giờ máy bay cất cánh. Lúc này cậu lấy chiếc bánh sandwich mà người làm ở nhà đã chuẩn bị ra ăn lót dạ. Không cẩn thận, cậu để sốt dính trên quần. Jungkook bối rối không biết xử lí như thế nào, hiện tại tay cũng rất bẩn, không tiện mở vali. Lúc này, một chiếc khăn tay cũng kịp thời xuất hiện trước mặt.

“Dùng cái của anh này.” Christian đứng trước mặt cậu, cười sáng lạn.

Jungkook mới đầu có chút bất ngờ. Sau khi định thần lại liền nhận lấy chiếc khăn tay từ người đối diện.

“Sao anh đến đây?” Cậu nghiêng đầu sang nhìn anh ta.

Christian khẽ đá chân vào vali bên cạnh.

“Anh đi theo em.”

“Sao chứ?”

“Anh đi cổ vũ cho em.”

Jungkook bất ngờ chớp mắt.

“Ai bảo anh làm như vậy chứ? Em cùng lắm chỉ biểu diễn một tiết mục. Anh không cần khoa trương như vậy.”

Nói rồi vẻ mặt cậu cũng trở lại bình ổn.

“Như vậy có gì mà khoa trương. Với lại anh nghe nói em đi hai tuần, sau khi làm công việc xong, em có thể dẫn anh đi chơi không?”

“Được rồi. Tới lúc đó cùng tính.”

Máy bay cất cánh lúc bảy giờ sáng Luân Đôn, lúc đáp cánh xuống cũng là chín giờ tối ở Hàn Quốc. Jungkook thuê taxi đến khách sạn trường đã sắp xếp trước, mà Christian cũng theo cậu cùng đi. Anh ta ở phòng bên cạnh phòng khách sạn của cậu. Bề ngoài Jungkook cũng không tỏ ra cái gì đặc biệt, nhưng trong thâm tâm, cậu nhìn sơ cũng có thể biết Christian cố ý đi theo mình.

Lúc trước, kì thực cậu đã từng nghĩ sẽ chấp nhận cho Christian theo đuổi. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi. Sau đó cậu cũng không nói ra nên hiện tại mối quan hệ giữa cả hai vẫn giống như thời điểm của hai năm trước. Jungkook vốn nghĩ rằng để quên Kim Taehyung, không nhất thiết phải dùng đến cách gượng ép chính mình yêu người khác. Cậu sợ lại khiến cho người khác bị tổn thương vì mình. Và cậu cũng sợ cái cảm giác khi yêu. Đoạn tình cảm ngày trước e rằng đã quá đủ đau khổ để có thể ám ảnh cậu từ ngày này sang tháng nọ. Mẹ nói rằng cậu nên đối diện với cảm xúc của mình. Đối mặt nhiều sẽ trở nên cứng cáp hơn. Giống như vết thương để gió lâu ngày mau lành hơn là ủ thật kĩ. Cứ giữ khư khư nỗi đau không dám đối diện cũng chỉ khiến cho vết thương ấy ngày càng nghiêm trọng hơn.

Sau khi tắm rửa sơ qua, Jungkook bước đến cửa sổ khẽ kéo màn. Màn gió làm bằng lụa, mềm mại kéo đến trên từng tấc da thịt. Jungkook đưa ánh mắt trong trẻo nhìn ra phía xa xăm nơi thành phố ồn ào quen thuộc. Những bảng quảng cáo bằng led trên các tòa nhà cao tầng. Trên bầu trời đôi khi xuất hiện vài vệt sáng chớp tắt, hiện diện bởi những sân khấu đầy hào quang của thần tượng. Seoul ồn ào, nhộn nhịp lắm. Seoul cũng lạnh nữa, cơn lạnh mang theo chút ẩm thấp khiến Jungkook đột nhiên rạo rực. Hai năm rồi, cậu đã khác trước, Seoul cũng vậy. Bây giờ nơi đây không còn là nhà, không còn là nơi có thể níu giữ cậu như ngày đó. Bây giờ Seoul chỉ là mảnh đất nhắc nhở cậu về điểm bắt đầu của chính mình và cũng chỉ đơn thuần là mảnh đất để đến để rồi lại đi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu cùng Christian ra ngoài. Đường phố Seoul buổi sáng tràn ngập hơi sương. Dù bất kể khi nào, dòng người vẫn tấp nập. Cả hai cùng đi đến Học viện Cheonjae, nơi mà Jungkook sẽ tham gia biểu diễn chung với nhóm đồng học cùng năm 2. Christian tới đó, anh ta nói muốn tham quan trường.

Trong khi Jungkook đến gặp giảng viên sắp xếp buổi biểu diễn cho mình thì Christian đi loanh quanh bên ngoài. Men theo hành lang dài không biết dẫn tới đâu, khi anh ta đi qua khúc cua thì bắt gặp một đôi nam nữ đang đi phía trước. Cô gái cùng chàng trai đó tiến đến phía anh ta, có lẽ vì vậy mà đôi mắt màu nâu xám của anh ta vô tình chạm phải ánh mắt kích động nào đó. Đôi con ngươi màu nâu xám bỗng chốc rung động mạnh. Bóng dáng đó, không thể nhầm lẫn được...

“Chris?” Cô gái đó nheo mắt hướng đến anh ta.

Christian không nán lại thêm. Anh ta nhận ra cô gái đó, mà bên cạnh là một người đàn ông có khuôn mặt xuất chúng cùng phong thái ngời ngời. Anh ta trực tiếp bỏ đi về hướng khác. Bước đi rất vội, phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của đôi nam nữ.

Cô gái có chút thất thần nhìn về phía cuối hành lang. Khóe mắt có hơi hoen đỏ. Lúc này, vừa vặn giọng nói trầm thấp bên cạnh khiến cô định thần lại.

“Cậu quen người đó sao? Jiyoon, cậu khóc?”

Kim Taehyung ở bên cạnh, hắn nhìn cô với ánh mắt có vài nét sững sờ.

Sau đó hắn đưa cô đến dãy ghế sau trường, nơi này rất thưa người, cũng tiện để hắn hỏi cô vài thứ.

“Jiyoonie, tôi hỏi sao cậu không nói gì?”

Jiyoon không để tâm. Trong mắt cô chỉ toàn một nỗi thất thần.

“Cậu cũng thấy người đó mà phải không?” Jiyoon mơ hồ lên tiếng.

“Người lúc nãy sao?”

Cô khẽ gật đầu.

“Cái người ngoại quốc tóc vàng, mặc chiếc sơmi màu xanh sậm...”

“Có nhìn thấy. Nhưng như vậy thì sao?”

Jiyoon bên khóe môi chợt mỉm cười. Khuôn mặt không hiểu sao lại trở nên yếu ớt.

“Vậy không phải do tôi ảo tưởng. Anh ấy xuất hiện rồi. Taehyung, cậu biết không, đó là người mà tôi đã bỏ lỡ...”

Nói đến đây, Jiyoon đột nhiên rơi nước mắt. Bởi vì đau buồn về hình bóng cũ hay phải chăng đó là niềm vui. Cứ tưởng người đó sẽ không đến đây, sẽ không bao giờ xuất hiện thì người ấy lại đột nhiên ở phía trước.

Sau đó, cô kể lại cho hắn nghe mọi thứ. Jiyoon mà hắn biết là một người mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên mà hắn biết về quá khứ của cô. Hóa ra ngày đó, mối tình của cô cũng dang dang dở dở như hắn hiện tại. Ngày đó, Jiyoon bởi vì ngốc nghếch nghe lời ba mà bỏ rơi người con trai đó. Cho đến lúc hối hận nhận ra thì người đó cũng đã sớm biến mất rồi.

Taehyung nghe vậy, giống như có thể đồng cảm với cô. Hắn có chút lưỡng lự đặt tay sau lưng cô, từng chút một vỗ nhẹ như trấn an. Có thể thấy ánh mắt hắn lúc này cũng thật dịu dàng.

____

Jungkook ở trong phòng trò chuyện cùng nhóm đồng học và giáo viên. Lúc này ánh mắt cậu đột nhiên hướng ra bên ngoài. Phía bên kia khung cửa sổ là dãy ghế ở sân sau của trường. Và Jungkook không bao giờ nghĩ đến cậu sẽ nhìn thấy hình bóng đó vào lúc này... ngay tại đây...

Đáy mắt cậu như đông cứng, nụ cười với đồng học cũng tắt hẳn. Trái tim đập mạnh khiến cơ thể cậu run rẩy từng hồi. Cơ miệng đột ngột trở nên cứng nhắc. Jungkook quay phắt đi, nhất định không để khối óc có cơ hội nhận ra người đó, khắc sâu bóng hình đó lần nữa. Hai năm qua, rõ ràng bóng hình đó đã sắp sửa phai tàn. Một lần cũng không thể để quá khứ ấy quay trở lại. Hai năm, có lẽ lại là khoảng thời gian chưa đủ dài để cậu có thể hoàn toàn quên đi những tổn thương khi trước. Là ai từ chối cậu, ai giày vò cậu, là ai không muốn nhìn thấy, không muốn nhớ đến cậu nữa?

Cuộc bàn bạc giữa nhóm đồng học của cậu với giáo viên rất nhanh cũng kết thúc. Cậu trở ra ngoài mới thấy Christian đang quanh quẩn gần đó. Khuôn mặt anh ta so với khi đến đây dường như khác đi nhiều. Có vẻ như đang chất chứa nhiều phiền muộn.

“Christian, có việc gì sao?”

Anh ta nhìn thấy cậu bước ra, phút chốc trong lòng chợt lắng đọng. Christian nhìn cậu đi đến trước mặt, anh ta không nói gì, chỉ hướng đến cậu với một cái ôm thật nhẹ. Christian biết rõ Jungkook sẽ cự tuyệt, nên không đợi cậu vùng vẫy, anh ta đã vội nói bằng chất giọng nhè nhẹ.

“Có thể như thế này một lúc không? Hiện tại anh đang rất buồn Kookie à.”

Jungkook vốn dĩ là người tốt, cậu rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác. Lúc này, cậu chỉ biết dùng chất giọng đầy lo lắng hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Christian có chút rầu rĩ.

“Kookie, anh vừa gặp Sam... Biết làm sao đây, anh nhớ cô ấy quá!”

Cậu nghe vậy, cũng là lần đầu tiên thấy Christian có vẻ buồn rầu tới vậy. Tay cậu chạm vào tấm lưng rộng của anh ta, khe khẽ vỗ lên.

“Vậy anh có nói chuyện với chị ấy không?”

Christian chậm rãi lắc đầu. Chất giọng đầy lưu luyến tiếc nuối.

“Cô ấy có người khác rồi.”

-------------------------------------------------

Chap này tặng

@TaeBTS3012

@thaolv94

Có ai chết với mấy cái stage cb hôm nay hông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.