Kim Taehyung tỉnh lại, bất động nằm trên giường. Ánh mắt cũng tựa như mặt hồ, lặng thinh. Mọi người ở bên giường vui mừng đến phát khóc. Ông Kim thấy Taehyung tỉnh lại, khuôn mặt nhẹ nhõm thấy rõ. Bao nhiêu tháng ngày qua, ông đã phải kìm nén bản thân rất nhiều. Bởi vì sức khỏe hiện tại không cho phép ông chịu những đả kích lớn.
Kim Taehyung nhìn trân trân vào trần nhà, khuôn mặt không lộ ra biểu hiện gì. Sau khi tiến hành đo đạc lại huyết áp và nhịp tim, bác sĩ mới huơ tay trước mắt hắn để lấy sự chú ý.
“Cậu Kim, cậu còn nhớ đây là đâu không?”
Taehyung khẽ chớp mi mắt chứng tỏ hắn vẫn còn nhớ. Đây là phòng của Jungkook, nơi này sao hắn có thể quên.
“Vậy cậu có nhớ những người này là ai không?”
Kim Taehyung đảo tròng mắt nhìn về hướng có ba mẹ, Jiyoon và Jimin. Hắn khẽ chớp mắt. Hắn nhớ, nhớ hết tất cả mọi người. Nhớ cả Jungkook ngày nào vẫn còn là một cậu nhóc của hắn mà hiện tại cậu đã bỏ hắn đi. Nhớ hết những gì của quá khứ. Từng hành động và lời nói mà hắn đối với Jungkook, chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại. Trong ánh mắt của Taehyung, một cỗ chua xót dâng trào mạnh mẽ.
“Cậu có thể cử động tay không?”
Taehyung nhất thời bị phân tâm bởi bác sĩ. Cũng cùng lúc cử động tay mình. Mọi sự tập trung đều đổ dồn vào hai bàn tay hắn. Ngón tay phải của hắn khẽ động. Thế nhưng tay trái lại không hề có chút động tĩnh dù hắn có làm gì đi nữa. Nhấc lên, hạ xuống cho cùng cũng chỉ là mong muốn trong khối óc. Taehyung hơi nhíu mày. Cả chân trái, hắn cũng không hề cảm nhận được sự tồn lại của chúng. Giống như nửa người bên trái của hắn đều bị cắt bỏ đi vậy.
Ánh mắt Kim Taehyung hơi hoảng loạn nhìn bác sĩ. Lúc đó, tự mỗi người cũng đã lường trước được lí do của nó. Không để bác sĩ lên tiếng, bà Kim đã nắm lấy tay phải của hắn, khe khẽ vỗ về.
“Taehyung à, tai nạn khiến tay trái và chân trái của con không thể cử động được nữa. Nhưng con đừng lo, chỉ cần tham gia trị liệu tốt thì sẽ có cơ hội bình phục.”
Ban đầu hắn đương nhiên bàng hoàng. Một người cao cao tại thượng như hắn, có cơ thể lành lặn khỏe mạnh. Thế mà chỉ sau một lần nhắm mắt mở mắt, tay chân hắn đã không còn chút sinh lực nào. Nhưng lúc sau lòng hắn cũng dịu lại bởi vì câu nói trấn an của bà Kim. Mắt hắn chậm rãi khép hờ. Hắn chấp nhận. Đây xem như là hình phạt mà hắn phải nhận để trả giá cho những điều tồi tệ trước đây hắn đối với Jungkook. Nghĩ như vậy, sau đó vì sức khỏe còn quá yếu nên hắn lại chìm vào giấc ngủ.
“Người nhà đừng quá lo lắng, hiện tại cậu Kim tỉnh lại được đã là kì tích. Từ bây giờ hãy chú ý bồi bổ để cậu ấy lấy lại sức khỏe.”
“Nhưng bác sĩ, sao cậu ấy không nói gì?” Jimin lo lắng.
“Chính vì hôn mê quá lâu dẫn đến các dây thần kinh tạm thời quên đi khả năng phản xạ. Nhưng đó chỉ là tạm thời. Cậu Kim rất nhanh sẽ có thể nói chuyện.”
Mọi việc sau đó lại rơi vào quỹ đạo bình thường. Khoảng một tuần sau, các ống truyền nước cũng được rút khỏi cơ thể Kim Taehyung. Bác sĩ cũng không thường xuyên lui tới nữa. Kết luận sức khỏe của Taehyung đã ổn định. Bây giờ hắn có thể nói chuyện bình thường, chỉ là sinh hoạt còn phải phụ thuộc nhiều bởi vì một tay một chân không thể cử động được nữa. Mà kể từ lúc nói chuyện được, cũng không ai nghe Taehyung nhắc đến việc của Jungkook. Mọi người cũng lấy làm lạ. Không rõ hắn có nhớ lại cậu hay chưa.
Lúc này ở trong phòng chỉ có một mình hắn và Jimin. Buổi chiều tan làm y vẫn thường ghé qua. Ông bà Kim hiện tại đã trở về nhà chính của Kim gia. Cách mấy ngày mới tới một lần. Jiyoon dạo này cũng bắt đầu đem việc ở công ty về nhà, chủ yếu muốn cho hắn có người để bầu bạn trong thời gian dưỡng bệnh.
“Taehyung, hôm nay cậu cảm thấy sao rồi?” Jimin vừa nói, cũng tiện tay mở một chút nhạc.
“Rất ổn.”
Jimin nhìn hắn một lượt, âm thầm đánh giá. Dạo này sắc mặt hắn tốt lên rất nhiều. Giọng nói cũng có khí lực hơn trước. Hẳn là đã thực sự khỏe lại.
“Mà này Jimin...”
“Hửm, có việc gì?”
“Lần trước tới đây kiểm tra sức khỏe cho tôi, bác sĩ nói khi nào thì tôi mới được tham gia trị liệu?”
Jimin ngẫm nghĩ.
“Bác sĩ nói bởi vì sức khỏe cậu hồi phục rất nhanh chóng cho nên có thể tham gia trị liệu sớm. Nếu được thì là tháng sau.”
Taehyung vẻ bề ngoài trầm tĩnh gật đầu. Sự hồi phục này không phải tự nhiên mà có, hắn cũng không bất ngờ. Tất cả là do lí trí hắn đã quyết tâm như vậy. Hắn đã hôn mê quá lâu rồi cho nên hắn thực sự mong muốn có thể hồi phục nhanh chóng. Vẫn còn nhiều việc hắn chưa thể làm xong. Chẳng hạn như đi tìm Jungkook, nói xin lỗi cậu, nói nhớ cậu, nói yêu cậu và bù đắp cho cậu...
Một tháng sau, Taehyung chính thức bước vào quá trình trị liệu. Từ lúc tỉnh lại, hắn chỉ nằm giường hoặc ngồi xe lăn, chưa hề tự đi lại bằng chân mình. Hôm nay là buổi trị liệu đầu tiên, vốn dĩ Taehyung không hề nghĩ nó đơn giản. Và đúng như hắn đã lường trước, để hồi phục lại di chứng chấn thương có lẽ sẽ là khoảng thời gian rất dài, rất vất vả.
Thời gian tập luyện mỗi ngày là hai tiếng đồng hồ. Trong thời gian trị liệu chỉ có bác sĩ và hắn ở trong phòng. Ngoài ra người nhà hạn chế ra vào. Ở một khoảng trống trong phòng được gắn một thanh kim loại trên tường để hắn có thể vịn vào cho bài tập đi lại. Bác sĩ sau đó cũng chỉ cho hắn cách để mát xa các dây thần kinh, để chúng mau chóng lấy lại cảm giác. Kim Taehyung tỏ ra rất tập trung và cẩn thận. Hắn còn hỏi thêm bác sĩ nên ăn những thứ gì thì tốt cho trị liệu. Hết giờ trị liệu, thậm chí Taehyung còn tự mình vận động thêm.
Những ngày đầu tiên, hắn thất bại rất nhiều. Đứng lên đi nhiều lần tự mình ngã nhào xuống đất. Cũng nhiều lần thử cầm nắm cái này cái kia, rốt cuộc đều khiến mọi thứ trở nên bày bừa hỗn loạn. Buổi tối khi tự mát xa tay chân, hắn thường nhìn chằm chằm tay trái chân trái rất lâu. Nhiều lần cố cử động nhưng rồi kết quả lại chỉ là tiếng đồng hồ tích tắc trong yên tĩnh. Thế mà Taehyung không hề nản chí. Để rồi ngày nào hắn cũng tự nhủ sẽ cố gắng nhiều hơn hôm qua. Thậm chí ngày mai phải còn tốt hơn hôm nay. Ba mẹ, Jimin và cả Jiyoon, bốn người họ đều lẳng lặng quan sát quá trình tập luyện của Taehyung, tự hỏi rằng mỗi lần cố gắng đó có bao nhiêu vất vả. Sau mỗi buổi tập, cả cơ thể hắn đều ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì mệt. Nhưng mà hắn lại chưa bao giờ cho bốn người họ có cơ hội ngăn lại. Taehyung cố gắng nhiều đến vậy, không một ai biết rõ nguyên do. Cho đến một ngày nọ, các ngón tay trên bàn tay trái của hắn khẽ động. Hắn cầm được một cốc nước nhựa mà không hề để rơi xuống sàn. Lúc này chính hắn cũng không nhận ra rằng bản thân đang mừng rỡ đến nhường nào. Jimin nhìn thấy cảnh đó, nhất thời ú ớ. Việc này quả thực rất kì diệu. Và cũng là do y bị nụ cười hiếm hoi ở trên khuôn miệng Taehyung làm cho giật mình.
“Jimin, cậu nhìn thấy mà phải không? Tôi làm được rồi!”
Ánh mắt Jimin sáng lên, nhanh chóng gật đầu.
“Taehyung, tôi tin không lâu nữa cậu nhất định sẽ bình phục.”
Taehyung mỉm cười, tầm mắt nhẹ nhàng cúi xuống nhìn vào chiếc cốc nhựa.
“Đúng vậy... không lâu nữa đâu, tôi sẽ có thể tiếp tục đi tìm em ấy...”
Jimin nghe được lời này bỗng nhìn hắn chằm chằm. Một tia nghi hoặc bắt đầu hiện hữu.
“Jungkook sao? Taehyung, nói cho tôi biết đi, cậu... đã nhớ lại em ấy chưa?”
Taehyung lặng lẽ gật đầu. Hắn nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, đáy mắt thu vào hình bóng của cây anh đào xum xuê hoa lá.
“Jeon Jungkook, em ấy là người mà tôi yêu. Cậu nói đúng. Tôi thực sự đáng trách. Tôi đã quên đi một người quan trọng nhất.”
Lúc này, gian phòng trở nên im ắng một cách đột ngột. Jimin trong lòng hỗn loạn một phen. Khuôn mặt y bỗng chốc trở nên tội lỗi. Bây giờ thì Taehyung đã biết rõ y vốn là người gây ra tất cả mọi chuyện.
“Taehyung, thực xin lỗi cậu. Ngày đó tôi đã thực sự tham lam. Tôi ích kỉ muốn giữ lấy Jungkook cho riêng mình.”
Taehyung đan hai tay vào nhau. Thần thái thế mà lại trầm ổn, khẽ cười buồn.
“Không do ai cả. Jungkook, em ấy vừa xinh xắn lại nhỏ bé. Bởi vậy mới khiến cho người khác muốn được nguyện ý yêu thương, mãnh liệt muốn sở hữu. Tình yêu, khái niệm của nó vốn dĩ là tranh giành lẫn nhau mà. Cậu không làm sai. Người sai là tôi. Tôi sai trầm trọng. Tôi vô dụng, tôi không thể nhớ ra em ấy dù cho ngày đó Jungkook là người chủ động tìm đến tôi.”
Nghe vậy, Jimin đột nhiên cảm thấy bản thân đang le lói một tư vị gì đó. Chính là cảm thấy thực nhẹ nhõm.
“Taehyung, cậu biết Kookie đang ở nơi nào mà. Cậu nói đi, tôi hứa sẽ ngay lập tức đi tìm em ấy cho cậu.”
Taehyung nhìn y, khẽ cười.
“Tôi là người khiến em ấy phải rời đi. Cho nên chính tôi cũng sẽ là người mang em ấy quay về.”
Sau đó thời gian kéo dài suốt hơn một năm trời, cuối cùng bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu mồ hôi mà hắn đã đổ ra đã không uổng phí. Ông trời rất công bằng, muốn có được thứ gì đó đều phải hi sinh. Chỉ cần chịu hi sinh nhiều một chút, kết quả cũng thập phần mĩ mãn. Cái ngày này rốt cuộc cũng tới, cái ngày mà hắn vứt bỏ chiếc xe lăn ấy đi, có thể cầm nắm tất cả mọi thứ mà không cần phải phụ thuộc vào ai khác. Ngày cuối cùng trị liệu, Taehyung đã giơ bàn tay của hắn ra phía trước, nheo mắt nhìn vào những tia sáng nhỏ xuyên qua khẽ ngón tay. Thời gian đã trôi qua quá nhanh rồi. Hai năm kể từ ngày hắn bị tai nạn ở cao tốc Seoul. Không biết Jungkook bây giờ thế nào? Cậu vẫn ổn chứ? Cậu có nhớ đến hắn nữa hay không? Còn hắn, hắn nhớ cậu thật nhiều...
Kim gia đã tổ chức một bữa tiệc lớn mừng hắn bình phục. Qua ngày, Kim Taehyung cũng quay trở lại công ty làm việc bình thường. Nhân viên trong công ty ai cũng đến chúc mừng hắn tai qua nạn khỏi. Không khí vui vẻ hơn trước.
Jimin cùng Jiyoon ngồi trong phòng làm việc của hắn, chính thức bàn giao lại công việc trong hai năm qua cả hai đã thay hắn xử lí. Lúc này, Taehyung cũng phát hiện rốt cuộc lễ kỉ niệm 30 năm Học viện Cheonjae cũng đã đến rất gần.
***
Ở học viện Cheonjae - Anh Quốc, lễ kỉ niệm đang được chuẩn bị một cách suôn sẻ. Theo thông lệ của trường, bởi vì số lượng học viên trong nước và ở nước ngoài nhập học rất đông, mà trường lại có chi nhánh ở rất nhiều nước khác. Nên đến dịp kỉ niệm như thế này, các học viên nước ngoài sẽ được cử về nước để tham gia biểu diễn cho trường ở quê nhà. Đồng nghĩa với việc...
“Jungkook, nghe nói kì này em về lại Hàn Quốc để tham dự lễ kỉ niệm 30 năm ở đó.” Namjoon khẽ nhấp một ngụm trà.
Jungkook ngồi ở phía trước, an tĩnh gật đầu.
“Em thấy sao? Có muốn trở về không? Nếu không muốn anh có thể nói với trường một tiếng.”
“Không, em sẽ về.” Trái với ánh mắt rụt rè đầy lo sợ của Jungkook trước đây khi nhắc đến Hàn Quốc, giờ đây đã trở nên phẳng lặng nhưng đầy kiên định.
“Jungkook, em...” Namjoon có hơi ngập ngừng.
Lúc đó cậu cũng ngước lên nhìn hắn.
“Em sẽ không sao, anh đừng nghĩ nhiều. Hai năm qua anh đã vì em rất nhiều rồi. Đây là lúc em tự lo cho bản thân mình.” Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn hắn, khóe môi anh đào cũng lạc quan mỉm cười. “Còn anh nữa, sắp 30 rồi, anh còn đợi đến bao giờ mới chịu đường hoàng đến gặp mặt Jimin hyung đây?”
-------------------------------------------
Chap này tặng bé loosen_