Cuộc họp diễn ra trong hai giờ đồng hồ liền, đối tác là một khách hàng lớn người nước ngoài có tham vọng tiến vào thị trường bách hóa Đại Hàn Dân Quốc. Kim Taehyung đã vì cuộc gặp gỡ này mà bỏ ra không ít thời gian để chuẩn bị chu đáo. Không ngoại lệ, vị khách hàng kia rất hài lòng với bản kế hoạch đầu tư mà hắn đưa ra. Không những hợp đồng được kí kết một cách nhanh chóng, vui vẻ mà vị khách hàng này còn hào hứng đề xuất sẽ tiếp tục hợp tác vào lần tới. Kết thúc cuộc thỏa thuận giữa hai bên, công ty của hắn lại đạt được một khách hàng có tiềm năng lớn, trong tương lai, lợi nhuận của công ty coi như sẽ được tăng lên đáng kể. Và công lớn nhất đương nhiên thuộc về tay Kim Taehyung.
Hài lòng quay trở về phòng làm việc sau một buổi trưa dài, Kim Taehyung thở phào một hơi ngồi tựa lưng trên chiếc ghế da êm ái. Trong đầu lần lượt xóa đi những căng thẳng của mấy ngày nay, mi tâm cũng thư thái giãn ra. Vừa lúc đó, điện thoại bàn trước mắt hắn bất chợt vang lên, màn hình hiện dãy số 01, Taehyung nhíu mày, 01 là số từ phòng thư kí chủ tịch.
“Tôi Kim Taehyung đây!”
“Chào cậu Kim, chủ tịch có việc muốn gặp cậu ngay bây giờ. Phiền cậu!”
“Được rồi. Tôi lên ngay.”
Nói xong hắn liền tắt máy.
Ngay từ đầu, Kim Taehyung không chỉ đơn thuần là một trưởng phòng, hắn về nước và vào công ty với tư cách là Kim thiếu, là đứa con trai duy nhất của Kim gia. Và đồng thời, vị chủ tịch hiện tại đang tiếp quản công ty chính là ba hắn. Từ khi vừa đến công ty hắn đã gặp ba được một lần, lần này là lần thứ hai. Chỉ là vì một số lí do nên hắn ít khi được tiếp xúc cùng ba của mình nhiều. Một phần là do tính chất công việc của ông, phần còn lại là một lí do đặc biệt mà chỉ có hắn cùng các thành viên hội đồng và thư kí mới biết.
Tầng của hội đồng là một tầng riêng lẻ có lối đi riêng và thang máy riêng. Bất kì ai cũng chưa lần nào được chính thức gặp mặt chủ tịch của bọn họ. Chỉ biết rằng ông là một người thực sự rất tốt.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong phòng chủ tịch khoảng mười lăm phút thì kết thúc. Kim Taehyung bước ra khỏi cửa phòng. Thay vì ai cũng nghĩ chủ tịch sẽ dành lời khen cho bản hợp đồng hắn vừa kí kết được. Thế nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải. Kim Taehyung bước ra khỏi phòng với một nét mặt nặng nề và tức giận mà không ai có thể đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra trong mười lăm phút ngắn ngủi vừa rồi.
***
Jungkook rời đi, trên tay lại xách theo chiếc túi với ít đồ đạc và lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh của đêm qua. Không nhà không cửa. Không một ai thân thích ngoại trừ dì, một người đã sớm bệnh hoạn mà không một lí do.
Jungkook cầm chiếc túi trên tay và đi bộ đến bệnh viên. Quãng đường đi khá dài, nhưng biết làm sao được. Cậu đâu còn tiền. Đứng trước cửa phòng bệnh, cậu lại chẳng được vào. Cậu thấy dì đang được người ta chăm sóc rất tốt. Jungkook quyết định đến hỏi bác sĩ về tình trạng sức khỏe của dì hiện tại. Bác sĩ nói dì gặp phải một chấn động bất ngờ nên tạm thời không thể bình phục về tinh thần, chỉ còn phụ thuộc vào thời gian cho đến khi nỗi sợ hãi ấy nguôi ngoai.
Ngồi ở hàng ghế dài trên hành lang, cậu thở ra một hơi mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy trông đáng thương vô cùng. Gặp cũng đã gặp được dì, tình trạng sức khỏe của dì hiện tại cũng đã nắm rõ thế nhưng Jungkook vẫn một mực ngồi ở đó. Cậu nên làm gì đây? Đi đâu bây giờ khi mà chẳng có nơi nào để cậu lui tới? Jungkook muốn lắm, muốn đến công ty làm việc, muốn được pha trà sáng cho cả ban, muốn được nhìn thấy Kim Taehyung và chỉ như thế thôi. Nhưng bây giờ đến cả cơ hội ở gần hắn cũng không có huống hồ gì còn được gặp mặt. Là do cậu bất cẩn, cậu sẽ không oán trách ai cả. Đều là lỗi của cậu.
Trải qua một ngày dài lắm, Jungkook chẳng thể xin được bất kì một công việc nào. Bốc vác, dọn hàng, bán hàng hay thậm chí là rửa chén dọn dẹp, người ta đều không nhận. Người ta chê cậu ốm yếu quá, làm không nổi đâu. Thế rồi hết nơi này đến nơi khác, cậu bị họ đuổi đi.
Tối đến, lặng lẽ trở về ga tàu cùng những mảnh đời nghèo khổ khác. Cậu đói quá, đói đến hoa mắt và muốn ngất đi. Cơn đau dạ dày lại ập đến và không có cách nào có thể xoa dịu nó. Cả ngày nay, ngoại trừ ổ bánh mì miễn phí lấy được ở bệnh viện thì chẳng có gì bỏ bụng nữa cả. Cậu ngồi bó gối ở một góc, cả người co lại theo từng cơn đau quặn. Vầng trán lấm tấm mồ hôi và đôi môi như chuyển sang tím tái. Mọi người ở đó đều nhìn thấy cậu, nhưng họ chẳng bận tâm đâu vì cảnh tượng đó ở đây nhiều rồi. Có kẻ thậm chí còn vì đói và lạnh mà chết đi. Sẽ không ai chia sẻ phần thức ăn của mình cho một người khác trong khi số lương thực đó còn chẳng cầm cự nổi chính mình.
Nhưng thế rồi có một đứa bé đen nhèm vô tư chạy đến trước mặt Jungkook, nó cúi xuống nhìn vào khuôn mặt cậu. Hai con ngươi của nó to tròn như thể nhìn thấy gì đó lạ lẫm lắm.
“Anh mới tới đây à?”
Jungkook yếu ớt ngước lên nhìn vào mắt con bé.
“Anh đói sao?” Nó nở nụ cười vui vẻ.
Jungkook nuốt nực nước bọt trong khuôn miệng khô khốc, khẽ gật đầu.
“Được rồi. Để em đi tìm đồ ăn cho anh nha!”
Đứa bé vô tư chạy đi. Thích thật! Là con nít thật thích! Bằng con mắt trẻ thơ và ngây dại, con bé chỉ có thể hiểu nơi này nhiều người quen biết vậy nơi này là nhà ở. Nếu ai đó đói thì phải ăn thôi. Thế nhưng con bé đi lâu lắm mà vẫn chưa thấy quay lại. Cũng phải, ở cái nơi bị nghèo đói bần cùng đày đọa này, lấy đâu ra thức ăn để con bé đi tìm đây? Jungkook đã không thể chờ đợi được thêm. Cậu vô lực ngất đi trong cơn đau đang dày vò thể xác.
Ít lâu sau con bé mới tìm được một mẩu bánh nhỏ bằng lòng bàn tay chạy đến. Nó phấn khởi tìm kiếm cái anh vừa mới ở đây. Thế nhưng nụ cười của con bé đã sớm vụt tắt bởi vì nó không thể tìm thấy cậu nữa. Nét mặt nó lo lắng hỏi han những người ngồi gần đó. Và câu trả lời mà nó nhận được là...
“Có ai đó tới và đem đi rồi!”
***
Khi Jungkook tỉnh dậy sau cơn đau như đâm toạc tim gan ấy cũng là buổi tối ngày hôm kia. Vừa đúng một ngày trôi qua cậu chỉ nằm bất tỉnh một chỗ. Tay chân mềm nhũn không thể cử động được, tầm nhìn mờ tịt, phải mất một lúc Jungkook mới có thể nhìn rõ được trước mắt là trần nhà. Một trần nhà xa xỉ đối với cậu.
Nằm suốt một ngày liền, cả cơ thể mềm nhũn dường như không còn cảm giác về tứ chi, khó khăn lắm Jungkook mới có thể hắng giọng khẽ. Cổ họng cũng khô quá. Tạm thời không thể nói to và rõ ràng.
Cậu xoay đầu nhìn ra xung quanh đánh giá nơi mình đang ở. Mọi thứ đều rất đẹp và mang một màu xanh biển nhẹ nhàng như mây, mát mẻ như gió. Bên cạnh giường có một cánh cửa bằng kính trong suốt để hé nhẹ. Tấm màn lụa khẽ động đậy vì gió. Thế nhưng hiện tại là buổi tối nên cậu chẳng thể nhìn được ở bên ngoài có gì. Ánh mắt lại tiếp tục dời về bên trong căn phòng. Trong lòng Jungkook hiện thời tồn tại vô số câu hỏi. Hẳn là lần nào cậu mở mắt, mọi chuyện cũng thay đổi một cách phức tạp đến nỗi không thể suy nghĩ được. Chỉ có thể tò mò.
Cậu nằm yên trên giường, bên cạnh là máy sưởi phun sương tỏa ra một mùi trầm hương dễ chịu. Căn phòng rất ấm áp khiến Jungkook cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Jungkook nằm đó, trong đầu miên man nghĩ đến nhiều chuyện. Cậu lại đang ở một nơi lạ lẫm nào thế này? Là ai đã cứu cậu vào lúc đó cơ chứ? Bác Steven? Thật sự là không có khả năng đó.
Nằm dằn đi dằn lại mấy câu hỏi trong lòng, đúng lúc đó ở cửa ra vào bỗng nghe tiếng lục đục. Tiếp sau đó cửa phòng khẽ mở ra. Cho đến khi người nọ sải bước đi đến bên cạnh giường ngủ, Jungkook mới choàng tỉnh khỏi ánh nhìn đăm đăm của chính mình. Một khoảnh khắc nào đó chợt tái hiện trong trí nhớ. Khi mà Kim Taehyung trừng mắt nhìn cậu, khi mà Kim Taehyung lớn tiếng với cậu. Jungkook thực sự sợ những lúc như thế, thực sự rất sợ! Thế nên theo bản năng vốn có, cậu rụt người lại khi thấy Taehyung đứng trước mắt mình chứ không còn là vui mừng như trước kia nữa. Có chút gì đó sợ sệt rất đáng thương.
Kim Taehyung đứng đó nhìn đến biểu hiện của cậu, trong thâm tâm dường như chẳng hề muốn quan tâm rằng tại sao cậu lại như thế. Hắn chỉ biết mấy ngày tới hắn phải tự mình chăm sóc cho Jungkook. Thế thôi.
Đưa tay lật tấm chăn bông lên, hắn nâng gáy giúp cậu ngồi dậy. Ngoài những hành động giống như là đang chăm sóc người bệnh cùng ánh mắt lạnh lẽo ấy ra thì Kim Taehyung chẳng làm gì nữa cả. Hắn đưa cậu một cốc nước ấm, lại dùng mắt bảo cậu uống vào.
Jungkook cầm lấy cốc nước, chậm rãi để nước trôi xuống cuống họng đã khô khốc và thấm đẫm lên đôi môi khô cằn nứt nẻ. Bỏ cốc nước xuống, cậu e dè nhìn hắn.
“Tôi đang ở đâu?”
“Nhà riêng của tôi.”
Nhìn sâu vào ánh mắt Jungkook, hắn có thể hiểu được cậu là muốn tiếp tục hỏi điều gì.
“Từ nay cậu sẽ ở lại đây. Cũng có thể xem đây là nhà. Tôi sẽ giúp cậu hồi phục sức khỏe.”
“Nhưng...” Jungkook ngập ngừng. “Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh... à không... ngài lại đưa tôi đến đây? Ngài đi tìm tôi sao?”
Taehyung không biểu hiện gì rõ ràng. Chỉ khẽ chỉnh lại nhiệt độ của máy sưởi rồi trầm mặc.
“Đừng hỏi nữa. Tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Tôi đi lấy chút thức ăn.”
Nói rồi hắn liền ra ngoài, để lại Jungkook ở bên trong chìm đắm với bao cảm xúc kì lạ.
----------------------------------------------
Chap này tặng cô @TracyRy
Ai nhớ tui hông?