Đã mười giờ hơn, khoảng thời gian mà ai ai rồi cũng sẽ được nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi cùng gia đình. Người ta được xem phim truyền hình, được trò chuyện cùng nhau, được ngủ trên những chiếc giường êm và đắp chăn ấm. Không những thế còn được thốt ra câu chúc nhau ngủ ngon đầy yên bình. Vậy nhưng đâu đó vẫn còn có những người đem tất cả những việc bình thường ấy trở thành ước mơ lớn, ước mơ xa xỉ nhất.
Được sinh ra bởi ba và mẹ, được lớn lên trong một tổ ấm. Thế nhưng ở cái ngưỡng cửa lưng chừng của tuổi trẻ, độ tuổi xinh đẹp và nở rộ nhất, thì Jungkook lại cô đơn. Cô đơn theo một cách vô vọng và đáng thương vô cùng. Có lẽ vì cậu quá hiền đi, quá hiền lành và nhu nhược nên không thể tự mình thoát khỏi nghiệt cảnh của bản thân. Bởi thế nên Jungkook giỏi cam chịu lắm. Giỏi đến mức khiến người ta đau lòng.
Xách một chiếc túi nhỏ, ở bên trong chỉ đựng vài ba bộ quần áo cùng ít đồ dùng cần thiết. Từ khi nhà mất, tài sản cá nhân của cậu cũng chỉ lấy lại được bấy nhiêu. Một người giữa đêm một thân một mình lang thang ngoài hè phố khi mà mọi người đã nghỉ ngơi và các cửa hiệu đều đã tối đèn. Jungkook cứ đi dọc theo lối vỉa hè và trong ánh mắt xa xăm chẳng cô đọng lại về bất kì điểm dừng nào. Có nơi nào dành cho cậu? Người ta thường nói thành phố nhộn nhịp lắm. Nhiều người, nhiều tòa cao tầng và nhiều căn hộ. Thế nhưng một trong số chúng, bất kì cái nào cũng đều không có nơi dành cho cậu dung thân. Đến bệnh viện, người ta bảo rằng đã hết giờ thăm bệnh. Đến nhà trọ, họ đuổi cậu đi vì cậu không có tiền. Ngồi nghỉ chân ở các bậc thềm trước cửa ngôi nhà nào đó, chủ nhà cũng quát mắng vì cậu sẽ khiến người ta xui xẻo mất. Bỗng chốc, trong thâm tâm cậu hiện lên một nỗi gì đó tủi hờn. Cậu là gì? Là ai? Và đến từ đâu? Rõ ràng cậu là một con người, cậu tên Jeon Jungkook và cậu đến từ một gia đình trong xã hội này. Thế nhưng tại sao ai cũng xem cậu như một cái gì đó rác rưởi và thừa thãi vậy? Cậu đáng bị như thế sau mọi nỗ lực từ trước đến nay sao?
Đôi chân mỏi nhừ dừng trước ga tàu điện ngầm. Có lẽ nơi này là nơi duy nhất có thể chứa chấp cậu qua khỏi đêm nay và có thể là mai nữa vì bây giờ Jeon Jungkook chẳng còn gì nữa rồi. Mất mọi thứ vào ngày hôm trước và mất luôn công việc vào ngày hôm nay. Ga tàu điện ngầm là nơi tụ tập của những kẻ vô gia cư hàng đêm. Họ nằm la liệt ở dưới sàn. Kẻ thì ngủ vật vờ, mấy đứa con nít thì la ó như điên lên vì đói và lạnh. Và rồi những tiếng chửi thề đôi lúc lại thét lên như để nhấn chìm mọi thứ lộn xộn. Jungkook đứng trước ga tàu, đôi chân như khối bê tông nặng trịch không thể nhúc nhích nổi. Cậu nắm chặt lấy quai xách của chiếc túi, nhìn chằm chằm cái khung cảnh nghèo khổ bẩn thỉu và rách nát kia rồi ngậm ngùi bật khóc. Đột nhiên cậu lại khóc sau quãng đường đi dài thật dài trong vô thức. Có lẽ rằng bởi vì Jungkook không muốn bản thân thuộc về nơi này. Không thể chấp nhận nổi sự thật rằng bản thân đã trở thành một trong số những mảnh đời tàn lụi kia. Số phận trôi đi sao mà nhanh quá. Mới đó một sớm một chiều thế mà người ta đã mất đi tất cả.
Rồi trong những giọt nước mắt mặn chát, cậu lại nghĩ đến Taehyung. Cậu có nên trách hắn không đây? Trách hắn cái gì bây giờ? Trách hắn vì đã quên cậu và đối xử vô tình với cậu như thế ư? Chắc là không rồi vì Jungkook không thể. Là cậu làm sai và đây chính là kết cục mà cậu phải nhận.
Cứ khóc cho hết, khóc thật nhiều vào vì ngày hôm nay đã quá đỗi nhọc nhằn rồi. Hãy cứ khóc và nghĩ rằng ai đó vẫn đang ở bên cạnh mình, ôm lấy mình. Rồi sau đó hãy tự mường tượng ra chút ấm áp không có thật để tiếp tục vượt qua đêm nay, để không ngã khụy xuống bởi cái đau đớn nào khác. Bởi vì cậu nhớ về ngày trước, khi mà một cậu bé tự ti nghĩ rằng mình không thể vượt qua được kì thi và người lớn hơn đã từng nói rằng “Mạnh mẽ lên! Rồi em sẽ làm được mà!”
Quá khứ đẹp sẽ được gọi là kỉ niệm khi nó làm cho ta vui ở thực tại. Thế nhưng những quá khứ đẹp về hắn, chúng khiến cậu đau lòng quá. Đau đến nỗi chẳng thiết sống thêm giây phút nào. Làm sao đây? Vết xước mới đây trong trái tim bé nhỏ, nó đau quá, đau đến phát điên!
***
Buổi sáng hôm sau, nhân viên ban phát triển có mặt đặc biệt sớm hơn mọi ngày, bao gồm cả Kim Taehyung. Khi nhân viên đến thì hắn đã mặc tây trang chỉnh chu ngồi trên bàn làm việc từ lâu. Thế nhưng tâm trạng hôm nay của hắn khiến mọi người có một chút e dè. Khuôn mặt tối sầm và lạnh nhạt hơn hẳn mọi ngày.
Kim Taehyung ngồi trong phòng làm việc, ở ngoài lạnh như tảng băng trôi thế nhưng bên trong lại hừng hực như lửa đốt. Hắn phải làm gì bây giờ? Hiện tại bảng thống kê số liệu doanh thu nước ngoài duy nhất đã bị hỏng, lấy đâu ra thông tin cho buổi gặp mặt với đối tác trưa nay đây?
“Này, hôm nay sao không thấy Jungkook mang trà sáng đến nhỉ?” Một nhân viên nữ bỗng chốc cảm thấy buồn miệng khi thiếu đi thói quen hàng ngày của cả phòng.
“Đúng đấy. Sáng giờ cũng không thấy Jungkook đâu.” Anh nhân viên ngồi gõ máy tính lạch cạch kế bên cũng cảm thán chẹp miệng. “Hay là xin nghỉ phép?”
“Thôi được rồi. Để tôi đi tìm cậu ấy xem sao. Jungkook lúc nào cũng có mặt đầy đủ mà.”
Nữ nhân viên bỏ ngang công việc đi tìm Jungkook. Bỏ qua một thói quen hằng ngày đương nhiên là việc làm không hề dễ dàng. Huống hồ cả phòng cũng không ai pha trà ngon như cậu cả.
“Bác ơi... cho cháu hỏi có Jungkook ở đây không ạ?” Nữ nhân viên đi đến cửa phòng tạp vụ, vô tình gặp được ông Steven.
“Hửm? Cô hỏi Jungkook sao? Không phải nó đã đi dọn dẹp ở ban phát triển rồi à?” Ông Steven gỡ bỏ cặp kính lão, đăm chiêu nhìn nữ nhân viên và nữ nhân viên cũng đăm đăm nhìn ông một cách kì lạ.
Vậy là Jungkook không ở công ty?
Đã làm việc chung với nhau được một khoảng thời gian, đối với ông Steven, Jungkook có lẽ còn hơn cả một đồng nghiệp nhỏ tuổi. Ông xem cậu là đứa con trai thứ hai của mình, một người có hoàn cảnh đáng thương nhưng lại là một cậu bé rất tốt. Một mạch vào bên trong phòng nghỉ kiểm tra lại đồ đạc của Jungkook, quả nhiên mọi thứ đều biến mất. Trên khuôn mặt có chút đứng tuổi xuất hiện vài nếp nhăn không rõ lai lịch. Đó là bồn chồn lo lắng, là một chút sợ hãi cậu bé nhỏ của ông sẽ có thể đi đâu khi không có bất kì thứ gì giá trị trong người. Nghĩ vậy, ông liền bỏ dở cả công việc của mình để ra ngoài, mong rằng Jungkook chỉ ở đâu đây thôi.
Đi tìm khắp trên phố, cặp mắt già nua có những vết nhăn ở đuôi mắt từng chút nheo lại. Đi tìm ở khắp các siêu thị, cửa hàng tiện lợi, đi đến các bờ sông hay công viên. Ông hỏi người đi đường về một cậu bé trạc tuổi mười chín hai mươi, tóc đen, đôi mắt to hiền lành với nước da trắng nhưng lại gầy yếu rụt rè. Thậm chí ông còn tìm đến ga tàu điện ngầm của những người vô gia cư, nhưng rồi cũng không thể bắt gặp bóng dáng mình cần tìm. Năm mươi sáu tuổi, chắc là ông đã già quá rồi để có thể chạy đi khắp nơi trong cái thành phố lớn để tìm cậu. Thế rồi ông lại quay về công ty trong sự nuối tiếc và vô vọng đến tột cùng.
Về đến trước cửa công ty, ông buồn rầu tiến vào bên trong. Trong lòng thầm tự trách mình đã không chăm sóc cho Jungkook tốt hơn, để rồi cậu lại cảm thấy tự ti và phải bỏ đi như thế. Đúng lúc đó, nghe được ở phía sau một tiếng gọi với rất khẽ: “Bác Steven!” Ông liền quay người lại như một bản năng vốn có.
“Jungkook! Cháu đã đi đâu vậy chứ? Nói cho ta biết cháu đã đi đâu?” Ông tiến lại phía cậu với ánh mắt mừng rỡ như người cha chào đón đứa con nhỏ trở về nhà. Điều đó khiến Jungkook cảm thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác tốt hơn rất nhiều so với cái lạnh lẽo đêm qua ở ga tàu.
Jungkook lẳng lặng dẫn ông đến một nơi ít người hơn. Đôi mắt sưng húp do khóc nhiều và thức trắng cả đêm hôm qua. Một nét mặt tội nghiệp mà ngay lập tức khiến ông Steven cảm thấy đau xót. Cậu cẩn thận lấy từ trong túi xách một tấm bìa cứng, mở ra bên trong là một tờ giấy đã được dùng keo trong dán lại một cách tỉ mỉ. Nhưng dẫu sao cũng chẳng thể nào che đi những vết cắt, vết vò nhàu nát trên đó.
“Cháu có thể nhờ bác một việc được không?” Hốc mắt cậu ươn ướt. Đôi bàn tay run lên bần bật vì lạnh, đôi môi tím tái nhợt nhạt vì đói.
“Được. Cháu cứ nói. Ta nhất định sẽ thực hiện.”
“Bác giúp cháu chuyển cái này đến cho trưởng phòng Kim. Chuyển lời giúp cháu rằng cháu xin lỗi ngài ấy nhiều lắm!” Jungkook cắn môi cúi gằm.
“Đã có chuyện gì xảy ra? Túi đồ này là sao? Cháu không vào trong làm việc ư?”
Jungkook khổ sở lắc đầu.
“Cháu không làm ở đây nữa. Bác, bác mau mau vào trong đưa cho trưởng phòng Kim đi. Cháu sẽ chờ ở đây. Chốc nữa cháu sẽ kể lại tất cả cho bác.”
Ông Steven nhìn đăm đăm vào ánh mắt cầu khẩn của cậu, cuối cùng cũng mau chóng bị thuyết phục. Ông vào bên trong, chuyển tệp giấy cho trợ lí trưởng phòng xong liền rời khỏi. Quả thực như ông nghi ngờ ngay từ đầu. Jungkook đã một lần nữa bỏ đi mất.