Ông Kim buộc Kim Taehyung phải ở nhà một tuần liền, chủ đích là để hắn tận tâm chăm sóc cho Jungkook. Thế nhưng hắn có làm tốt hay không ngoài hắn, ngoài cậu, ngoài ông trời với thổ địa ra thì cũng không ai biết được. Có trách cũng là vì ông Kim tin tưởng hắn quá.
Hôm nay Taehyung lại bắt đầu đến công ty làm việc như thường lệ, nhưng mà cũng chẳng cảm thấy vui vẻ. Chính là vì ba hắn ép buộc hắn những chuyện không đáng, bắt hắn phải chăm sóc một người dưng!
Vừa đến phòng làm việc, điện thoại bàn lại réo lên triệu tập hắn đến phòng chủ tịch. Taehyung chán ghét đẩy cửa bước ra ngoài.
“Ba gọi con?” Không tự nguyện ngồi vào ghế đối diện chủ tịch.
“Sao không ở nhà thêm? Vừa hoàn thành dự án lớn, cũng không có việc để làm mà.” Ông Kim từ tốn lau lau gặp kính lão gọng mạ vàng sáng bóng.
“Ba!” Taehyung bất lực gọi một tiếng. “Cậu ta là nhân viên dưới quyền của con. Con đã sa thải rồi. Cớ gì lại bắt con trở lại chăm sóc cậu ta? Sống một chỗ với cậu ta?”
“Cậu ta nào? Thằng bé có tên đấy!” Ông Kim lườm hắn. “Ta khuyên con nên đối xử tốt với Jungkook một chút. Bởi vì có những chuyện hiện tại ta không nói với con được!”
Ông Kim nói rồi lại nhâm nhi tách trà thanh mát từ Nhật xách tay về.
Taehyung tuy thường ngày tính tình lạnh lùng nhưng lúc này cũng chỉ vì ba hắn mà tức giận một phen nữa. Ba hắn sao có thể tốt tính như thế chứ? Lại càng không hiểu ông với cậu ta có liên hệ gì.
“Đừng nói cậu ta là con rơi của ba đi!” Hắn có vẻ đuối lý.
“Kim Taehyung, đừng có ăn nói lung tung. Mẹ con mà nghe được thì con không xong với ba!” Ông Kim giữ ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn. “Jungkook đúng là nó không có liên hệ với ta, nhưng với con thì nhiều lắm...”
“Con không cần biết...” Hắn đứng dậy quay ngoắt đi. “Để rồi xem cậu ta còn muốn ở lại nhà con bao lâu!”
Taehyung chuẩn bị ra đến cửa thì bị ông Kim quát lớn. Có lẽ ông đang rất tức giận về cách hành xử hồ đồ của hắn.
“Làm những điều mà con đang nghĩ, sau này con sẽ hối hận.”
Taehyung không thèm để tâm đến những gì ba mình đã răn đe. Nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Hắn không làm việc nữa, trực tiếp bỏ về. Nhưng cũng đừng mong hắn về nhà. Taehyung nửa đường ghé vào một quán bar lớn ở trung tâm Seoul, nơi mà lũ trẻ vị thành niên 24/24 ăn chơi loạn lạc.
Con mẹ nó thật là tức điên lên được!
Hắn vứt tiền bao hẳn một phòng VIP, gọi đến hai chai rượu cỡ lớn, phóng khoáng để cả bầy tiếp viên nữ đến phục vụ. Ăn chơi sa đọa đến tối muộn.
Jungkook ở nhà một thân một mình, điện thoại không có, cũng không biết cách nào có thể liên lạc cho hắn, chỉ biết mỗi bữa cơm đều ngồi chờ đến nguội lạnh rồi đi hâm lại lần nữa mới bắt đầu ăn. Thế là bữa trưa bắt đầu lúc 1 giờ chiều và bữa tối đến 9 giờ vẫn chưa động đũa. Jungkook lo lắng ngóng ra cửa chờ đợi ai đó. Trong lòng rạo rực như lửa đốt. Cậu khẽ bĩu môi. Hình như không có nghe hắn nói là sẽ ăn tối ở ngoài mà.
Lo lắng quá ăn cơm cũng không được. Thế rồi lại chẳng buồn ăn. Jungkook đem dọn dẹp tất cả thức ăn vào tủ lạnh, tiếp tục làm gì đó trong khi chờ đợi. Cậu lên phòng đọc mấy quyển sách có sẵn trên kệ. Tất cả đều là sách về nghệ thuật múa ballet, Jungkook vừa nhìn đã thích mê. Cậu từ nhỏ đã rất thích múa ballet, cũng đã được học qua mấy khóa. Đại khái cơ thể rất dẻo dai. Chứ múa thì chắc là quên rồi.
Nghiền ngẫm cho đến tối muộn, khi mà dạ dày bắt đầu cồn cào lên có chút nhói đau, Jungkook mới bắt đầu xuống giường tìm thuốc uống. Hình như cậu đã quên béng đi là phải ăn và uống thuốc rồi.
Jungkook lê từng bước xuống lầu, cơn đau ngày một nặng nề và nghiêm trọng hơn. Nó khiến cậu lúng túng đến quên cả vị trí để thuốc dạ dày là ở đâu.
Đúng lúc đó, ở bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi đậu lại, Jungkook mới giật mình nhận ra Taehyung đã về, liền cố tình gắng sức chạy ra cửa đón. Thế nhưng không ngờ lại thành ngã khụy xuống vì cơn đau.
Tài xế taxi dìu Taehyung vào bên trong, vô tình chứng kiến cảnh tượng thảm thiết của Jungkook, vội vã ném hắn ngồi trước hiên nhà. Trước tiên phải cứu người gặp nạn đã. Tiếp sau đó anh tài xế lại đi ngược trở vào, lôi cả cơ thể cồng kềnh của hắn ra nhét lại vào trong taxi. Miệng hét lớn vào tai hắn.
“Người nhà cậu gặp chuyện rồi. Tỉnh lại đi!”
Mọi sự lộn xộn kết thúc khi cửa phòng cấp cứu đóng lại. Taehyung ngồi sụp xuống băng ghế dài vì đau đầu. Mùi thuốc sát trùng, hắn nhất định là tỉnh rượu rồi!
Hắn ngửa cổ hừ mạnh. Trong men rượu còn sót lại thầm rủa xả tên lái xe vừa nãy còn quyết tâm lôi hắn vào đây. Giờ thì hay rồi, quần áo bẩn thỉu, người ám đầy mùi chất cồn, lại còn phải đợi cửa như một tên ngốc như thế! Trên thế giới này sao lại lắm người tốt như vậy?!
Ba giờ sáng, Jungkook mới từ trên giường bệnh mơ màng tỉnh dậy. Sắc mặt trắng bệch thiếu huyết sắc trầm trọng. Cậu lờ mờ mở mắt và thấy được Kim Taehyung đứng sừng sững ngay bên cạnh giường bệnh. Sắc mặt tối đen đầy hàn khí.
“Còn không mau tỉnh dậy rồi đi về? Tháng này không có lương!”
Lạnh lẽo nói rồi bỏ ra ngoài. Đi cũng chẳng thèm chờ người đang bệnh tật bị tụt lại phía sau.
Thuê một chiếc taxi khác chở về đến nhà, xe hơi của hắn khi nãy bỏ ở quán bar có lẽ lúc rảnh sẽ ghé lấy. Năm giờ sáng về đến nhà, việc làm đầu tiên của hắn tất nhiên là đi tắm và ngủ rồi. Hắn vẫn luôn cau có vì cả đêm qua say rượu nhưng lại không thể chợp mắt.
Tiện tay ném bọc thuốc của cậu lên mặt bàn, hắn đi một mạch lên phòng ngay sau đó. Jungkook đứng ở phía sau nhìn thấy hết chuỗi hành động vừa rồi, cúi gằm nhìn nền nhà. Chính là tự cảm thấy có lỗi. Nếu biết trước thì cậu sẽ ăn cơm đàng hoàng, sẽ không để chuyện này xảy ra.
Taehyung tắm táp sơ rất nhanh liền bắt đầu lên giường ngủ. Lần đầu tiên đi ngủ ở giấc gần sáng thế này khiến hắn cảm thấy có chút không quen. Nằm xoay qua xoay lại vài lần. Lúc này hắn lại nhớ đến một chuyện khi còn ở bệnh viện. Lúc đó hắn chỉ là đang chờ đợi Jungkook tỉnh dậy sau cơn hôn mê để trút cái tức trong người. Nhưng nào ngờ người yếu ớt nằm trên giường mở miệng gọi tên hắn. Taehyung... Taehyung... Cậu gọi hắn vài lần, xen lẫn tiếng gọi còn rơi cả nước mắt. Hắn lúc đó mới cảm thấy quái lạ, có một chút thất thần nhìn vào hành động trong vô thức của Jungkook. Rồi hắn chợt nghĩ có khi nào việc cậu có tình cảm với hắn là thật?
Jungkook canh thời gian, nghĩ chắc rằng Taehyung đã ngủ mới dám mở cửa vào trong đem đồ bẩn đi giặt. Phòng ngủ của Taehyung rất rộng, không những thế còn mang nét gì đó là của hắn mà không hề lẫn đi đâu được. Nội thất đa số đều là màu trắng sạch sẽ đến sang trọng, trên tường có rất nhiều bức họa khác nhau. Jungkook nghĩ chúng đều rất quý nên được anh đóng khung và tự mình lau chùi rất cẩn thận. Không những thế, hồi còn học cấp ba, Jungkook đã biết hắn dành rất nhiều tâm tư vào các bức họa của Vangogh. Và đó cũng chính là lí do vì sao trần nhà của căn phòng này hoàn toàn là một bức họa đẹp đẽ. Bức họa đêm sao. Nhìn đến giường ngủ, thấy người nọ đang ngủ liền cứ đứng đó ngẩn ngơ. Như Jungkook đã tự xoa dịu bản thân bằng cách cho rằng bộ dạng hắn lúc ngủ chính là Taehyung của cậu. Và làm gì có ai có thể kìm được rung động khi người mình thương đang ở ngay trước mắt?
Jungkook nhẹ nhàng bỏ chỗ đồ bẩn xuống chân, cẩn trọng tiến lại gần. Chắc có lẽ vì nỗi nhớ dành cho hắn quá lớn nên cậu chỉ muốn lại gần. Gần một chút thôi ngay khi cậu có thể.
Đứng cạnh bên giường, cậu đăm đăm nhìn xuống một bên sườn mặt của Taehyung, bất chợt cảm thấy hạnh phúc. Jungkook quỳ xuống đất để tầm mắt có thể dễ dàng thu vào hình bóng của Taehyung hơn. Cậu liều một lần dùng đầu ngón tay gầy gầy trắng trắng chạm khẽ vào nốt ruồi bé tí trên chóp mũi người đối diện rồi dè chừng rụt tay lại. Dáo dác chờ xem liệu người kia có tỉnh lại hay không. Nhưng cuối cùng Taehyung lại không có tỉnh dậy, Jungkook vui vẻ mỉm cười một cái, nghĩ rằng chắc là đã ngủ say lắm rồi. Lúc này cậu mới khẽ thì thầm.
“TaeTae... em nhớ anh lắm!”
Sau đó không dám ở lại lâu, sợ rằng người kia sẽ bất chợt tỉnh dậy, Jungkook liền rời đi dọn dẹp nhà cửa. Lúc này khi mà căn phòng đã yên ắng không một tiếng động, Taehyung mới chậm rãi mở mắt. Hắn nhìn ra phía cánh cửa đã đóng, trong đôi mắt trống rỗng tức thời ẩn chứa một suy nghĩ nào đó.
***
Thứ năm tuần này, cũng chính là hôm nay, Park Jimin sẽ về nước sau một chuyến công tác kéo dài cả tháng trời. Bất kể ngày nào trong một tháng vừa rồi hắn cũng phải làm việc. Đúng là vắt kiệt sức con người ta, thật sự muốn nôn ra máu.
Vừa bước chân xuống máy bay, hắn đã hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng về tới Seoul thân mến!”
Nhưng mà hôm nay hắn cũng phải tự biên tự diễn mọi thứ. Có người bạn tâm giao tri kỉ thế mà vừa về nước lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Vừa nghĩ xong Jimin đã vừa vặn ngồi vào xe hơi phóng tới công ty.
Hắn ung dung đi tìm Jungkook, người hắn nhớ thương kèm theo lo lắng cả tháng qua. Lại nói đến ai mà thèm tìm cái tên họ Kim kia trước chứ?!
Jimin đứng trước cửa phòng nghỉ của tạp vụ, ngóng ngóng nhìn vào bên trong. Nhưng mà không tìm thấy người cần tìm. Sau đó mới vịn một bác tạp vụ trên hành lang hỏi thăm.
Cũng chẳng phải loại tình tiết bất ngờ gì, Jimin sau khi nghe câu “Thằng bé nghỉ việc cũng đã gần tháng nay rồi”, hắn đùng đùng như hổ báo đi tìm Kim Taehyung nói chuyện.
“Này, Jungkookie của tôi đâu?” Hắn vội vội vàng vàng ném chiếc túi xách lên sopha, bước ngắn bước dài đến trước bàn làm việc của trưởng phòng Kim.
Taehyung chớp mắt trống rỗng nhìn hắn, sau lại cúi xuống nhìn laptop rồi phun ra một câu.
“Về rồi à? Quên mất đi đón.”
“Tôi không cần biết cậu quên hay nhớ. Tóm lại, Jungkookie đâu?” Jimin hấp tấp.
“Tôi sa thải cậu ta rồi!”
Jimin trợn trắng mắt nhìn con người đang ung dung trong khi đầu óc hắn hoàn toàn là sấm chớp đùng đùng. Bất ngờ cộng thêm rối loạn cuối cùng nặn ra hai chữ.
“Chết tiệt!”
------------------------------
Chap này tặng @KYSeohye @thaolv @Rumkookie -kkim- ❤