“Cậu chửi cái gì chứ? Cũng đâu phải đuổi việc cậu!”
Taehyung hắn hừ lạnh.
Jimin càng nghe càng tức. Cậu bạn này của hắn rõ là chẳng biết gì về hoàn cảnh của Jungkookie, thế mà còn hô lên hai chữ 'sa thải' không gớm mồm thế kia.
“Ừ. Thà cậu đuổi việc tôi đi. Tôi mới không cần làm trưởng phòng nữa. Nhưng Kookie thì cần công việc này, cậu hiểu chứ? Em ấy cần có công việc.”
Jimin nhấn mạnh mấy chữ cuối. Đằng nào tim gan hắn cũng đã đau xót hết cả lên rồi.
“Tôi đi tìm em ấy!” Park Jimin quay người bỏ đi.
“Khoan đã. Cậu không tìm được cậu ta đâu.”
“Tại sao?”
Taehyung nhướn mắt nhìn lên.
“Vì...”
Sau đó thì Kim Taehyung kể một mạch qua loa đầu đuôi câu chuyện từ dì của cậu cho đến việc hiện tại Jungkook đang ở nhà của mình.
Park Jimin nghe được cậu vẫn ổn và đang ở nhà Taehyung thì chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như thắc mắc tại sao lại là ở nhà Taehyung, liền ép người bỏ dở công việc để đưa hắn đi.
_____
“Jungkookie!” Jimin xông vào căn biệt thự lớn, vui mừng một cách khó tả khi nhìn thấy cậu ở bên trong.
Jungkook đang mải lau dọn nhà cửa, nghe thấy tiếng Jimin mới bị làm cho giật mình. Sau đó còn bị hắn ôm chặt cứng.
“Anh mới đi có một tháng mà người khác đã bắt nạt em. Đúng là đáng chết!” Hắn hừ lạnh nhưng vẫn ôm lấy cậu khư khư.
Jungkook nhìn ra phía sau, nhận thấy Taehyung đang đi vào mới khẽ cười gượng đẩy Jimin ra.
“Anh đừng có con nít thế nữa mà.”
“Đã thấy rồi chứ? Tôi không có đối đãi tệ bạc với người của cậu. Cho nên dẹp bớt cái mắt gườm gườm ấy đi. Trông gớm chết!” Taehyung vừa nói vừa thong dong đút hai tay vào túi quần.
“Được rồi được rồi.” Jimin hắn xua tay. “Nhưng mà trưa nay kiểu nào tôi cũng phải ở lại đây ăn trưa. Jungkookie, em thấy thế nào?” Tuy Taehyung là chủ nhà, thế nhưng Jimin lại chỉ nhìn Jungkook.
Cậu thấy ánh mắt của Jimin, lại ngại ngùng liếc sang Taehyung. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn đặt lên người mình vài giây sau đó lại quay lưng bỏ lên phòng.
Khi hắn vừa vào phòng, cửa còn chưa kịp đóng đã bị đẩy trở vào.
“Lên đây làm gì?”
“Tôi tìm chỗ ngủ.” Jimin nhàn nhã bước vào. Nhắm ngay đến ghế sopha rồi ngã người xuống.
“Này Taehyung, tôi quên béng mất hỏi cậu một chuyện...” Jimin vừa nói vừa thoải mái gác tay lên thành ghế, hai chân vắt chéo lên nhau thành tướng chủ nhà.
“Chuyện gì?” Taehyung ngồi xuống phía đối diện, rót nước mát vào ly.
“Tại sao Jungkookie lại ở nhà cậu? Hai người có liên hệ gì sao?”
Nói đến đây như là chọc vào cái tức không nên chọc của Taehyung, mặt hắn bắt đầu tụt nhiệt độ.
“Cậu đi mà hỏi ông Kim nhà tôi đi!” Nói rồi hắn nuốt ực một ngụm nước.
“Chủ tịch Kim? Ông ấy với Jungkookie lại càng không liên quan!” Jimin bày ra vẻ mặt sửng sốt. Từ lúc chơi với Kim Taehyung đến nay vẫn chưa hề được gặp mặt ba hắn. Mà Jungkookie lại càng không thể đã gặp được ông ấy. Chuyện này có vẻ kì lạ rồi đây. Jimin nghĩ thầm.
“Thôi được rồi. Dù sao cậu cũng không được bạc đãi em ấy.”
Jimin vừa nói vừa lườm. Sau đó thì lăn ra nghịch điện thoại.
Taehyung hắn không nói gì, chỉ một mực rời khỏi ghế đi xử lí công việc khác.
Trưa đến, lúc Jimin đang nằm vắt chân lên thành sopha ngủ một giấc sâu thì tức thời bị đánh thức bởi thanh âm cực lớn ở dưới nhà. Cộng thêm cả tiếng vật gì đó đổ vỡ. Hắn nghĩ đến Jungkook liền bật dậy chạy xuống.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà! Tôi không ăn cơm, hôm nay tôi muốn ăn đồ Ý. Tại sao lại nấu cơm?” Jimin chỉ thấy Taehyung đứng trước bàn ăn la lối, trong khi đó Jungkook của hắn lại đứng nép lại một chỗ. Vẻ mặt có phần cam chịu. Dưới chân là mảnh chén sứ vỡ tung.
Chắc là em ấy giật mình nên làm vỡ.
“Kim Taehyung! Cậu quá đáng rồi đấy. Là tôi bảo em ấy nấu cơm cho bữa trưa, có vấn đề gì sao?” Jimin nhanh chóng đi lại ôm lấy Jungkook tránh ra xa khỏi đống mảnh vỡ.
“Thế tôi hỏi cậu, cậu làm việc cho ai?” Taehyung trừng lớn mắt nhìn Jungkook, trong khi đó cậu lại chẳng dám nhìn hắn. Chỉ có thể cảm nhận bao nhiêu tuyệt tình hắn đối với mình.
“Tôi...” Jungkook khó xử ngập ngừng.
“Không trả lời được chứ gì. Được rồi, vậy thì tôi cho cậu đến nhà họ Park làm giúp việc đấy!” Hắn chỉ thẳng tay ra cửa.
Jungkook vội vã ngẩng đầu và bắt gặp một hành động mà đối với cậu nó quá đỗi quen thuộc và đau lòng. Lần thứ hai sau buổi tối nọ ở công ty, hắn thẳng thừng đuổi cậu khỏi nơi của hắn. Tại sao bốn năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi nhanh như vậy và khiến cho tình yêu thương mà hắn đối với cậu đã không còn như trước. Thật sự đã không còn nữa rồi. Kim Taehyung không cần cậu ở cạnh và chẳng quan tâm cậu ở đâu và làm gì. Khác với lúc trước, khi mà có một Kim Taehyung thương cậu, quan tâm đến mọi biểu hiện của cậu nhiều đến mức chỉ cần cậu đổ mồ hôi, Taehyung sẽ hỏi rằng 'em mệt à? Có chỗ nào không khỏe?'.
Thế rồi Jungkook cứ đứng trân trân một chỗ nhìn hắn, mắt cậu đỏ hoe nhưng vẫn một mực không khóc.
Jimin đau lòng nhìn cậu rồi dùng ánh mắt tức giận nhìn người bạn phía trước. Nếu Taehyung đã nói như thế thì hắn sẽ đi.
“Là cậu nói. Tôi sẽ mang Jungkookie về nhà tôi. Cậu cũng đừng mong đến đón em ấy. Lo lựa lời nói với chủ tịch đi!”
Nói rồi Jimin ôm vai Jungkook đang đứng thẫn thờ một chỗ ra khỏi cửa. Taehyung hắn nhất thời tức giận, lập tức bỏ lên phòng. Một chút cũng không nghĩ đến ba hắn nữa. Ai muốn đi đâu, hắn mặc kệ. Dù ba hắn có trách móc hắn đi nữa, hắn cũng đều mặc kệ.
“Hừ, chúng ta đi. Em không thể ở đây được. Tên họ Kim xấu tính xấu nết kia sẽ ngược đãi em...” Jimin vừa kéo Jungkook ra cổng vừa hằn hộc nói trong tiết trời trở lạnh.
Nhưng mà khi đó, Jungkook đột nhiên ở phía sau lắc đầu. Cậu níu hắn đứng lại, cự tuyệt ra khỏi cái lôi kéo của Jimin.
“Sao vậy Kookie?”
Jungkook không nói gì, cậu khẽ nhìn ra cổng lớn rồi ngoái đầu nhìn về phía căn nhà. Có chút gì đó quyến luyến khiến cậu không thể rời khỏi. Ừ thì hắn đã đuổi cậu đi rồi, thế nhưng thật lòng Jungkook không muốn. Cậu biết rõ Jimin rồi sẽ đối xử tốt với mình hơn, thế nhưng đổi lại cậu phải xa Taehyung sao?
Cảm thấy trong lòng bí bách và không có sự lựa chọn nào về việc đi hay ở lại, Jungkook bỗng chốc cảm thấy tủi thân. Lại ngước nhìn Jimin với khóe mắt đỏ hoe đầy nước.
“Em sao lại khóc?” Jimin đau lòng vội ôm lấy cậu, bàn tay đặt trên lưng cậu vỗ về.
“Jimin... tại sao Taehyung lại ghét em? Có phải em đáng ghét lắm không?”
“Đừng khóc mà... em không đáng ghét...” Jimin lúc này còn ôm chặt lấy cậu hơn. Hắn xót xa đến tận tim gan, trước nước mắt của cậu hắn cũng thấy lồng ngực mình nóng hổi.
“Jimin anh nói đi... có phải lúc trước Taehyung cũng thương em mà... Tại sao bây giờ đến tên em anh ấy cũng không thèm gọi. Anh nói em phải làm sao đây? Bốn năm rồi, em lúc nào cũng mong anh ấy...”
Cậu cứ thế tựa đầu vào vai Jimin mà khóc nấc. Mặc kệ cho tim hắn cũng đồng thời bị dày xéo. Mấy ngày qua, cậu đã cố gắng hết sức, làm mọi thứ thật tốt để Taehyung cảm thấy hài lòng. Rồi hắn sẽ không dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu nữa. Cậu mong muốn một cái nhìn khác, một ánh mắt khác nhẹ nhàng hơn. Hoặc gọi một cái tên thay vì chỉ nói những lời không đầu không cuối. Nhưng rồi hắn lại đuổi cậu đi. Đến cơ hội cố gắng cũng không còn.
“Jungkookie... em đừng khóc. Taehyung cậu ấy...” Jimin ngập ngừng nuốt ực nước bọt. Cái cảm giác khó chịu giống như câu nói đã lên đến cuống họng, thế như vẫn đang phân vân không biết có nên nói ra.
Thế rồi hắn im lặng và đồng thời nghe được tiếng thút thít của cậu ngày càng lớn.
“Taehyung không phải là không nhớ em. Mà là... cậu ấy không thể nhớ...”
Jimin dùng ánh mắt buồn buồn nói ra. Hắn đáng lí ra không nên nói điều này, bởi vì nó chỉ khiến Jungkook càng muốn ở lại bên cạnh Taehyung nhiều hơn. Thế nhưng hắn không chịu nổi nữa, càng thương Jungkook nhiều bao nhiêu, cậu càng đau thì hắn sẽ đau hơn gấp bội.
“Không thể nhớ?” Jungkook rời đầu khỏi bờ vai Jimin, ngước khóe mắt ẩm ướt nhìn hắn. “Có chuyện gì đã xảy ra sao? Anh nói em nghe đi. Chuyện gì đã xảy ra với Taehyung?”
“Taehyung... cậu ấy bị mất trí nhớ.”
Mọi chuyện xảy ra sau đó đương nhiên giống như những gì Jimin đã nghĩ. Jungkook không đi cùng hắn, cậu ở lại. Và bây giờ, bất kì điều gì cũng không thể khiến cậu rời xa khỏi Kim Taehyung.
Ăn qua loa rồi dọn dẹp bữa trưa dang dở ở trên bàn, Jungkook nhờ Jimin đưa cậu ra ngoài để làm một số việc.
“Em muốn đi đâu?” Jimin vừa lái xe vừa nhìn cậu.
“Em muốn cắt tóc. Em muốn giống như lúc trước để anh ấy có thể nhớ ra em.” Khác với khi nãy, Jungkook nói với khuôn mặt và ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Xong xuôi mọi thứ muốn làm, trở về nhà cũng đã đến giờ cơm tối. Cậu nhìn vào gara, có một chút vui vẻ vì Taehyung không bỏ nhà ra ngoài để trút giận.
Sau khi tắm xong, bữa tối cũng đã được cậu hoàn thành tươm tất. Jungkook lên thư phòng đang đóng cửa im lìm, không e dè gõ cửa.
Taehyung từ bên trong nhìn thấy cậu đứng ngoài, hắn nhíu mày khó hiểu. Chẳng phải tên họ Park kia đã tuyên bố đem người đi rồi sao?
“Bữa tối chuẩn bị xong rồi!” Cậu đứng trước mặt hắn và cười.
Taehyung bị nụ cười xinh xắn ấy làm cho giật mình, đáy mắt có một chút gì đó rối bời. Nhất thời vứt bỏ cả tức giận ban trưa ra sau gáy. Bần thần một lúc tự hỏi đứng trước mắt hắn có phải là Jungkook của mọi hôm không? Rõ ràng vừa nãy còn mới bị hắn la.
Trong bữa tối, Jungkook chậm rãi ăn cơm, còn Taehyung ăn phần thức ăn được chuẩn bị riêng. Hai khẩu phần khác nhau. Taehyung vừa ăn, vừa không ngăn được ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cậu. Có cái gì đó khang khác mà bình thường hắn đều không để ý tới.
“Có gì sao ngài Kim? Mặt tôi dính cơm sao?” Jungkook thong thả nhìn hắn, biểu tình tự nhiên hết sức.
Thế mà Taehyung hắn lại không hề biểu lộ như bản thân vừa bị bắt quả tang. Hành động tiếp theo như si mê trêu đùa thiếu nữ của những gã công tử đào hoa. Hắn nhếch môi, chống cằm thích thú nhìn biểu hiện mới mẻ của người phía trước.
“Không có gì. Bình thường tôi không để ý cậu xinh đẹp thế thôi.”
---------------------------------
Chap này tặng @KimHng089 @RumKookie @CassarmyMinoz ❤