Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 20: Chương 20: Chủ nhân Kim gia




Taehyung hiện tại đang sắp xếp lại tài liệu sau cuộc họp. Công ty dạo này bắt đầu vấp phải một chút khó khăn. Dường như có ai đó đã tiết lộ kế hoạch đầu tư của công ty hắn cho công ty đối thủ. Thế nhưng thật may vì kế hoạch đó vừa mới hôm qua đã bị Jimin bác bỏ vì cảm thấy không phù hợp. Lần này may mắn là do Jimin, nhưng may mắn sẽ chẳng đến lần thứ hai, thứ ba. Qua việc này, cả bộ phận lãnh đạo của công ty đã bắt đầu phải để ý mọi việc xung quanh hơn. Chỉ tin cậy những người đáng tin cậy nhất. Ngoài ra không tiết lộ bất kì thông tin nào cho ai khác.

“Cậu nghĩ kẻ đó sẽ tiếp tục ăn cắp thông tin từ công ty chúng ta chứ?” Jimin ngẩng đầu nhìn hắn đang thản nhiên xếp tài liệu.

“Có thể có. Cũng có thể không. Nhưng nếu tôi còn ở đây, tôi nhất định sẽ không cho kẻ đó có cơ hội trót lọt lần thứ hai.”

Jimin gật đầu đồng tình, nhân tiện hỏi han hắn vài câu ngoài lề.

“Mà dạo này Jungkookie sao rồi? Vẫn tập luyện chăm chỉ chứ?”

“Ừm hửm. Rất tốt.” Hắn chỉ ậm ừ vài tiếng trong cổ họng. Biểu tình vẫn bình thản.

“Hôm trước có gặp em ấy ở siêu thị. Này Kim Taehyung, cậu nói thật đi, Jungkookie bây giờ xinh xắn như thế, cậu vẫn là không có gì hay sao?” Jimin vừa hỏi, ánh mắt đồng thời chăm chú quan sát biểu hiện của Taehyung. Thế nhưng hắn một chút cũng không để Jimin nhận ra cái gì khác biệt.

“Đừng nói như tôi là tên háo sắc chứ.”

“Không phải như thế... ý tôi là...” cơ miệng Jimin có chút đơ cứng. “Cậu... cậu có cảm thấy chút thân thuộc nào ở Jungkook không?”

Taehyung không hiểu, hắn nhướn mày nhìn người bạn của mình. Có phải là stress quá rồi hay không?!

“Nửa năm nay ở cùng một chỗ, cậu nghĩ còn có thể thân thuộc kiểu gì?”

Jimin sau đó cười ha hả rồi không nói nữa. Trực tiếp bỏ lại câu than thở với cái bụng rỗng rồi đi ra ngoài. Khẽ thở dài tại sao Kim Taehyung vẫn không thể nhớ ra điều gì dù chỉ là một chút?

Như Taehyung đã nói, cũng được nửa năm, hơn nửa năm rồi còn gì. Tình cảm của Jimin dành cho Jungkook cuối cùng cũng bị đè nén lại vỏn vẹn thành tình anh em. Nghĩ đến việc này, cả việc gặp gỡ Jungkook cũng khiến Jimin hắn đau lòng nhiều lắm. Thế nhưng trên đời, thứ khó định đoạt nhất là tình yêu. Yêu hay không yêu cũng chẳng trách ai được. Cũng không phải vì bản thân mà bất chấp giành giật thứ vốn dĩ không phải là của mình. Khi quyết định không yêu nữa tức là lí trí trong hắn đã dành phần thắng cuộc, cho nên hắn có đủ ý thức để hiểu rõ Jungkook không phải của hắn. Trái tim của cậu là để yêu thương ai đó và thứ đó đều đặt ở chỗ Taehyung.

Thế nhưng chỉ tiếc rằng mảnh tình cảm ấy giống như được đặt trong chiếc túi và treo ngược ở phía sau lưng Taehyung. Để Jimin nhìn thấy, mọi người đều thấy nhưng chính chủ nhân mà mảnh tình sâu đậm kia thuộc về lại không hề hay biết.

Jimin bỗng chốc cảm thấy có lỗi. Nếu như trước kia hắn không suy nghĩ nông cạn, không ích kỷ thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt hơn. Chính hắn là người biết rõ nhất mâu thuẫn giữa Taehyung và Jungkook. Hắn biết Jungkook buồn phiền khi Taehyung chỉ luôn xem cậu không hơn không kém một đứa em trai. Và hắn cũng biết thật rõ điều mà trước kia luôn khiến hắn đau lòng, Taehyung thương Jungkook. Từ khi ở Anh, trước những ngày xảy ra tai nạn, Taehyung đã luôn tâm sự với hắn về Jungkook, về tình cảm mà người bạn của hắn vẫn mang theo bên người. Chỉ là vì cảm thấy tất cả vẫn còn quá sớm nên Taehyung không hề nói ra. Đợi cho đến khi quay trở về, lập tức sẽ đi tìm Jungkook.

Nhưng mà bây giờ... cái gì cũng đều không thể thực hiện...

***

Jungkook ở nhà dọn dẹp mọi thứ đến khoảng chín giờ mới bắt đầu đi siêu thị mua chút thức ăn. Bởi vì khẩu vị của Taehyung rất khó ăn uống nên mỗi lần đi mua thực phẩm chế biến, Jungkook phải bắt xe lên đến tận siêu thị trung tâm, là nơi có quy mô rất lớn, giá cả vô cùng đắt đỏ, để mua nguyên liệu. Mấy ngày bắt đầu làm giúp việc, Taehyung đưa cho cậu địa chỉ nơi này. Lần đó bắt taxi tìm đường đến đây. Sau này cũng chỉ đi taxi mới an tâm. Đồ mua về mỗi lần đều lên đến cả triệu, nếu mang lên xe buýt chắc chắn sẽ có chút bất tiện.

Loanh quanh trong siêu thị nửa buổi Jungkook mới ra cổng đón xe trở về. Lúc đã bỏ hết đồ đạc lên cốp sau taxi, bất chợt cậu nghe có tiếng phụ nữ trung niên cằn nhằn ở phía sau. Không nhanh không chậm khẽ quay đầu.

“Chiếc hoa tai của tôi, các cậu mau mau đi tìm. Đó là quà kỉ niệm 30 năm ngày cưới ông xã tặng tôi.” Người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã lịch sự, phong thái còn mang theo vẻ quý phái giàu sang đứng cách chỗ Jungkook không xa. Vẻ mặt lo lắng dò xét xung quanh. Bên cạnh còn có hai người vệ sĩ cao to đang lúng túng khom người tìm kiếm chiếc hoa tai quý giá qua cặp kính đen xì.

Nhìn người phụ nữ nét mặt tỏ ra lo lắng, Jungkook cũng rơi vào vô thức, ánh mắt nhìn xuống đường như có cái gì đó thôi thúc. Lúc trước, khi mà hoàn cảnh của cậu còn nghèo túng, thiếu ăn thiếu mặc, mỗi tối đi làm về đều rất để ý hai bên vệ đường, lẫn cả phía dưới máy bán nước tự động những đồng lẻ mà người khác vô tình đánh rơi. Hẳn là rất nực cười. Nhưng đối với khi đó, cái cảnh nghèo túng cũng đã biến những đồng cắc nhỏ xíu trở nên quan trọng với cậu. Một hai đồng có lẽ chẳng là gì. Thế nhưng năm sáu đồng, Jungkook trước kia đã có thể mua một ổ bánh mặn ăn trong cả ngày. Và đó cũng là lí do mắt của cậu trở nên rất nhanh nhạy đối với những vật nhỏ lóe sáng trên đường. Không khó, Jungkook đã phát hiện ra chiếc hoa tai bằng đá Sapphire xanh sẫm bị làn người cuốn gần xuống miệng cống. Cậu nhanh chóng chạy lại nhặt lấy, lập tức mang trả cho người phụ nữ kia.

“Bác gái, có phải bác tìm thứ này?” Jungkook xòe lòng bàn tay đang nắm lấy viên đá màu xanh sẫm thật đẹp.

Người phụ nữ nhìn thấy nhất thời vui mừng. Hướng ánh mắt cậu mà cảm tạ. Sau đó vì mãn nguyện tìm thấy vật thất lạc mà ngỏ ý trả ơn cho cậu. Thế nhưng Jungkook liền từ chối. Người phụ nữ có vẻ rất cảm kích cậu, đứng cả buổi đôi co qua lại, cuối cùng mời được Jungkook về nhà bà ấy dùng bữa vào tối nay. Ngồi trên taxi trở về, cậu cũng chỉ biết thở dài.

Chiều đó tại văn phòng, nơi Taehyung đang ngồi nghỉ ngơi trên chiếc sopha êm ái cùng một tách trà nóng thơm lừng vị thanh nhẹ. Hắn cởi bỏ khuy ở cổ áo, đem caravat nới lỏng một chút. Mái tóc màu nâu sẫm theo động tác ngửa đầu của hắn mà rũ về phía sau. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại nghỉ ngơi, hơi thở từng chút thổi ra đều đều dưới sống mũi cao thẳng tắp. Hắn hiện tại không nghĩ đến bất kì điều gì cả, chỉ đơn thuần thư giãn một chút.

Bỗng chốc, di động trong túi áo rung lên làm gián đoạn yên bình trong hắn. Vẫn tư thế đó, hắn liếc vào cái tên trên màn hình sau đó áp di động vào tai.

“Con nghe.”

“Taehyungie, tối nay con không bận chứ, có thể về nhà dùng bữa một chuyến không?” Giọng nói nhẹ nhàng cùa người phụ nữ qua điện thoại tất nhiên là mẹ hắn.

“Có việc gì lại tổ chức ăn tối thế? Có phải là mẹ nhớ đứa con trai của mẹ hay không?” Hắn hỏi, trong thanh âm còn có ý trêu đùa.

“Cái thằng này, làm mẹ còn có thể không nhớ con trai sao? Bất quá tối nay nhà ta có khách, ít nhất cũng phải đông đủ một tí.”

“Khách? Đừng nói lại là mấy trò xem mắt của mẹ đấy.” Giọng hắn thoáng chút trầm cùng bất lực. Từ lúc hắn về nước đến nay, đối tượng xem mắt đại loại dùng hai bàn tay cũng không liệt kê hết.

“Chuyện hệ trọng sao lại gọi là trò? Nhưng hôm nay là khách của mẹ. Không cần lo lắng cũng không cần tây trang nghiêm túc đâu.”

“Được, con biết rồi.”

Trước khi gác máy, mẹ Kim còn dặn rõ nhớ đến đúng giờ. Thật là, mẹ lúc nào cũng sợ hắn vẫn là con nít chưa biết nghĩ.

Taehyung lại đặt di động sang bên, dự định tiếp tục làm nốt công việc, sau đó liền về nhà ăn tối với mẹ. Thế nhưng bất chợt nghĩ đến Jungkook, dù sao thường ngày vẫn là cậu đợi hắn trở về cùng ăn cơm, mà hôm nay không về được chẳng phải cũng nên báo trước một tiếng sao?

Nghĩ thế, hắn lại cầm di động tra danh bạ. Đúng lúc di động trong tay hắn lại vang lên. Cái tên hiển thị không ngờ là người hắn định gọi đến.

“Tôi nghe.”

“À... chuyện là tối nay tôi cần phải đến một nơi. Bữa tối ngài có thể tự mình xử lí không?” Jungkook ở đầu dây bên kia nói xong liền im lặng cắn môi chờ đợi.

“Ồ...” Có thể trùng hợp vậy sao? “Tối nay tôi cũng bận việc ở ngoài không về. Cậu cứ đi đi!”

“Vâng...”

“Đi đâu? Để tôi gọi tài xế chở cậu đi.”

Jungkook ở bên kia vô thức lắc đầu. Chỉ là công việc nhỏ thôi, hơn nữa cũng không phải người quen. Cho nên không muốn phiền tới ai. Cứ để cậu tự mình xử lí.

“Không cần. Tôi tự bắt xe.”

Taehyung ậm ừ.

“Được rồi. Đi cẩn thận. Có việc gì xảy ra liền gọi cho tài xế đến. Hoặc là gọi cho tôi.”

Jungkook lại vô thức gật đầu, ừm một tiếng nhỏ xíu sau đó cất di động. Đột nhiên có cảm giác hắn vừa quan tâm đến mình? Cũng không biết nữa, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng. Jungkook ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, tự nhìn thấy chính mình mỉm cười.

Bảy giờ tối, Jungkook đi bộ ra đường lớn bắt xe, theo địa chỉ viết trong tờ giấy mà bác gái kia đã đưa, chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự thật lớn. Vô cùng tráng lệ, trang hoàng như những khu nhà ở resort. Cây cối um tùm, con đường từ cổng vào đến hiên trước của biệt thự là dãy đèn sáng trưng mang lối thiết kế của Châu Âu. Bác tài xế cũng không khỏi ngỡ ngàng. Ở đất Hàn này cũng có nơi đẹp như thế sao?

Jungkook đứng ngơ ngác ở trước cánh cổng lớn. Tuyệt nhiên không tìm được cách nào có thể vào trong. Hình như không có chuông cửa. Lúc Jungkook còn đang loay hoay, tức thì có người bước đến, đồng phục như vậy chắc là vệ sĩ.

“Cậu có phải là Jeon Jungkook?”

“Đúng vậy.”

Người vệ sĩ cúi đầu chào cậu. Sau đó khom người, hướng cánh tay về phía cổng lớn mời cậu vào trong. Phong thái hoàn toàn lịch sự tao nhã.

“Bà chủ đang chờ cậu bên trong.”

Vào đến nơi đã thấy bác gái ban sáng đứng đợi cậu ở cửa. Vẫn là bộ dạng trang nhã hiền từ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao mấy người vệ sĩ kia cũng không khỏi khiến người khác lạnh sống lưng.

“Vào trong này cùng ta dùng bữa tối.” Bác gái vừa nói vừa tươi cười cầm tay cậu vào bên trong. Hiện tại thật lo lắng. Ở một nơi cao quý như thế này, cậu phải làm gì mới đúng lễ nghĩa chứ?

“Taehyungie à, mau đến đây đón khách của mẹ.”

Jungkook thoáng giật mình. Cậu cũng không biết thế nhưng 'Taehyungie?' Cái tên đối với cậu có chút thân quen.

“Mẹ à, con...” Kim Taehyung từ trong phòng khách bước ra, bước chân cùng khuôn miệng như đông cứng. Có phải hắn nhìn nhầm? Kia, khách của mẹ cư nhiên là Jeon Jungkook?

Lúc này ở cửa ra vào lại cạch một tiếng mở ra. Ngoại trừ bà Kim, người vừa xuất hiện cùng Taehyung và Jungkook, ba cặp mắt bắt đầu chạm nhau.

“Sau này có dịp, chắc chắn hai bác cháu ta phải cùng ngồi ăn một bữa.”

Như ông Steven từng nói, cái dịp ấy cuối cùng cũng đã đến.

----------------------------------

Chap này tặng OriiPeach và @anhthu_andrea03

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.