Sáng hôm sau tỉnh giấc, điều đầu tiên Jungkook cảm nhận được sau một ngày tuyệt vời hôm qua đó là cơn đau nhức đến rã rời. Có lẽ lâu rồi không vận động nên hôm qua có hơi quá. Sáng nay hai chân nhất thời khó khăn đứng dậy.
Taehyung xuống nhà trước, nhận thấy trong bếp không có người liền một mạch lên phòng Jungkook kiểm tra. Trong đầu cũng lờ mờ đoán ra nguyên do.
Gõ cửa hai lượt, sau khi nghe thanh âm mới đem cửa phòng mở ra. Jungkook ngồi trên giường, giương mắt lên nhìn hắn. Vẻ mặt mang chút đáng thương.
“Ngài... hôm nay có thể ăn sáng ở ngoài hay không?” Jungkook vừa nói vừa hồi hộp. Bởi vì thông thường hắn là người rất khó tính trong chuyện ăn uống. Không đúng bữa thường sẽ dễ nổi nóng. Mà Jungkook một chút cũng không muốn hắn nổi nóng với cậu.
“Đau chân à?”
Cậu không nói gì, chỉ bĩu môi gật đầu.
Taehyung bỗng chốc cảm thấy thực buồn cười. Vẻ mặt của người nọ là sao chứ? Là ai oán cái gì đây?
Jungkook ngồi trên giường xoa xoa hai chân, còn có lưng và cánh tay cũng đau. Cơ thể hiện tại giống như người già xương cốt yếu ớt. Thật là chán. Chắc hôm nay sẽ chẳng làm được cái gì ra hồn.
Trong mớ suy nghĩ của Jungkook, cậu bỗng phát hiện bản thân trở nên nhẹ bẫng. Nhất thời không còn cảm thấy chăn bông ở dưới chân nữa. Bình tĩnh lại liền nhận ra bản thân đang được nhấc bổng, cả người bị Taehyung bế ngang mang vào phòng vệ sinh.
“Ngài.... tôi... tôi có thể tự đi được.”
Taehyung nhìn xuống bằng ánh mắt cười cợt.
“Đừng tự dối lòng.”
Jungkook lập tức thay đổi nét mặt. Cái gì chứ? Câu nói này của hắn thật nhiều nghĩa nha. Có thể hiểu thực ra Jungkook không thể đi hoặc thực ra cậu thích muốn chết mà còn làm bộ? Loại ý nghĩa gì đây? Hay là do Jungkook đã nghĩ quá nhiều?
Nhưng dù sao so với tự thân di chuyển thì như thế này vẫn thoải mái hơn. Ít nhất mùi hương nam tính tỏa ra từ Taehyung, nó thật khiến cậu rơi vào trầm ngâm một cách dễ chịu.
Vòng tay này, ấm áp này cả những xúc cảm tê dại của da thịt, đã bao lâu rồi Jungkook đã không hề biết đến?
“Hôm nay làm cái gì không được cũng đừng làm. Cơm trưa sẽ có người mang tới. Không được bỏ bữa.”
Taehyung trước khi ra khỏi nhà không quên dặn dò Jungkook đang ngồi ở sopha. Hôm nọ ba hắn có dặn phải chiếu cố thật tốt cho Jungkook. Nhưng việc làm này cũng tốt, nếu ba hắn không nói gì hắn cũng vẫn sẽ làm vậy. Cái này là xuất phát từ trong đáy lòng, không còn là nghĩa vụ phải làm qua loa như trước. Loại ý nghĩ này xuất hiện trong hắn, Taehyung cũng nhận thấy bản thân đối với Jungkook đã hoàn toàn dẹp bỏ bài xích. Ba hắn nói đúng, Jungkook là người tốt. Và Jimin nói cũng đúng, nếu đối xử tàn nhẫn với một người tốt như Jungkook thì hắn có phải đã quá tàn nhẫn rồi hay không?
Cả ngày đó Taehyung đến công ty, Jungkook ở nhà một mình thế nhưng lại được chăm sóc rất kĩ. Cơm trưa như hắn đã nói, đúng giờ liền có người mang tới. Ngoài ra còn có người khác đến thay Jungkook dọn dẹp nhà cửa một ngày. Chín giờ sáng, trợ lí của Taehyung được hắn giao phó đi mua các loại dầu, thuốc để giảm đau cơ. Phòng cho không chỉ hôm nay mà còn các ngày kế tiếp.
Đến chiều, Jungkook lại cùng dì Yeon luyện tập. YeonLim hiểu rõ tình trạng của Jungkook hiện tại, y khi đó liền hướng dẫn cậu các bước khởi động để có thể tiếp tục buổi luyện tập. Vì yêu thích nên cơn đau đối với Jungkook liền mau chóng biến mất. Thay vào đó, cơ thể dẻo dai lại xuất hiện qua từng điệu nhạc.
Ngày nào cũng như thế, thấp thoáng đó mà hai tháng đã trôi qua. Những cơn đau của Jungkook từ lâu đã hoàn toàn biến mất. Từng động tác rành mạch rõ ràng, uyển chuyển lướt đi như một vũ công thật sự. YeonLim rất vui, nhìn thấy Jungkook cố gắng từng ngày, y không khỏi cảm thấy tự hào. Vẻ mặt niềm nở hạnh phúc như một người mẹ đã thực sự nuôi một đứa con trưởng thành.
Lại nói đến hai tháng trôi qua, Jungkook bề ngoài vì tập luyện thường xuyên mà thay đổi. Giờ giấc có thêm thời gian luyện tập, cơ thể được vận động trở nên cứng cáp hơn, dẻo dai hơn. Khẩu phần ăn uống cũng tăng lên một chút. Dạo này Taehyung cũng thấy thế, Jungkook trông có vẻ đầy đặn hơn lúc trước. Có da thịt. Không những thế da dẻ lại trắng trẻo hồng nhuận tràn đầy sức sống. Hắn thực không tin hai tháng trôi qua, một người liền có thể lột xác. Từ một người gầy yếu xanh xao trở thành một thiếu niên khỏe mạnh hoạt bát. Không những vậy, nét xinh xắn của Jungkook lại càng hiện rõ hơn trên từng đường nét khuôn mặt. Từ gò má hồng hào, đôi mày thanh thoát, ánh mắt trong veo sáng rực và cả cánh môi mềm mại đỏ hồng như sữa dâu, khiến hắn không khỏi bị thu hút, một lần đối mặt là một lần nhìn chằm chằm. Dì Yeon nói hắn là 'mê' cái vẻ ngoài của Jungkook rồi. Nhưng hắn nào có tin.
Một buổi tối mát mẻ, ngoài trời gió lộng làm lay chuyển những chiếc lá cuối cùng trên cành anh đào trước nhà. Lúc này bữa cơm tối của cả hai đã xong xuôi, hiện tại đang cùng ngồi xem tivi ở phòng khách. Trước mắt còn có đĩa dâu tây đỏ mọng tươi ngon mà Jungkook vừa mua được ở siêu thị Gong-A sáng nay. Taehyung rất thích dâu tây. Gần đây cậu mới vừa biết được.
Jungkook mặc bộ đồ ngủ, một trong số những bộ đồ xinh xắn mà Jimin đã tặng, ngồi xếp bằng trên ghế vừa nhâm nhi dâu tây vừa dán mắt vào màn hình tivi, chương trình kỉ niệm mười năm thành lập học viện nghệ thuật Cheonjae. Này là cậu đã đợi rất lâu rồi. Cả ngày hôm nay cũng chỉ chờ mong đến tối.
Taehyung ngồi bên cạnh, không chút biểu hiện hướng mắt lên màn hình. Hắn đã nói đây không phải hứng thú của hắn. Bất quá Jungkook bật tivi trước, hắn không thể cứ thế giành lại.
Khoanh hai tay trước ngực, chỉ có khuôn miệng nhai dâu tây mới khẽ động, ngoài ra đều vô cảm. Đôi khi ở bên cạnh, Jungkook vì hào hứng mà phát ra vài tiếng hi hi, ha ha. không cố tình đã khiến hắn chú ý tới. Hắn phát hiện, mỗi lúc cậu không để ý đến xung quanh, chỉ biết mình và thế giới của chính mình, lúc ấy khẳng định rất buồn cười. Ở Jungkook vẫn có một nét gì đó trẻ con mà hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, mặc dù cậu đã hai mươi.
Hắn nhìn Jungkook, tiêu cự như thể dần dần thu nhỏ đến chi tiết. Ban đầu là nhìn khuôn mặt mê mẩn kia, lúc sau không hiểu tại sao nhìn đến vài sợi tóc lòa xòa trước trán, sau đó lại trượt xuống sống mũi và dừng lại ở đôi môi đang nhấp nhấp miếng dâu tây trên nĩa, chi tiết hơn, dòng nước màu đỏ thấm lên làn môi, chen vào giữa những nếp hằn tạo nên một màu đỏ hồng ướt át.
Jungkook theo thói quen, dùng lưỡi liếm một vòng quanh viền môi, lúc này hắn mới sực tỉnh, nhận thấy vẫn là không nên nhìn nữa. Hai tay nhanh chóng đem đĩa dâu tây đi cất.
“Ơ....” Jungkook ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau tường phòng bếp. Không hiểu là vì sao.
Lúc hắn quay trở lại chỗ ngồi, Jungkook cũng đã sớm không để ý nữa. Một mực quan sát màn hình tivi.
“Tôi nghe dì Yeon nói dạo này cậu tập luyện rất chăm chỉ, kĩ thuật cũng tiến bộ...”
Jungkook nghe hắn nhắc tới mình, lập tức quay sang với ánh mắt mang đầy ý hỏi.
“Nhìn tôi cái gì? Ít ra tôi cũng đã chiếu cố cậu như thế, không định nhảy cho tôi xem một lần sao?”
Bùm một phát, cả tim lẫn đại não Jungkook đều oanh tạc kêu lên. Kia... cậu vừa rồi có phải đã nghe lầm hay không? Taehyung nói muốn xem cậu nhảy. Phải làm sao đây? Nghĩ đến đó, Jungkook bất giác đỏ mặt.
Taehyung không hiểu sao chỉ muốn cười. Chỉ là một lời đề nghị, hắn muốn xem thử khi Jungkook nhảy hết một bài nhạc sẽ ra sao thôi. Cũng không phải bảo cậu lột đồ, không cần đỏ mặt vậy chứ!
“Bây.... bây giờ sao?”
Taehyung liếc nhìn đồng hồ.
“Vẫn còn sớm. Nếu cậu muốn.” Hắn nhún vai, kèm theo nụ cười chết chóc.
Jungkook thầm nghĩ, dẫu sao hai tháng qua hắn cũng đã giúp đỡ cậu không ít. Đối với cậu còn gọi là ưu tiên. Có những buổi tối Jungkook tập muộn, thế là hắn vào bếp thay cậu làm bữa tối. Mặc dù hơi lộn xộn vụng về nhưng vẫn có thể dùng được. Huống hồ còn làm Jungkook ấm lòng biết mấy. Thế cho nên để trả ơn, nhảy cho hắn xem một lần cũng không có gì quá to tát.
Jungkook thay đồ luyện tập xong, vào phòng đã thấy Taehyung ngồi cạnh chiếc máy phát nhạc, hơn nữa ánh mắt còn hướng về phía cậu không rời. Jungkook thực có một chút ngại. Ngoại trừ dì Yeon, cậu chưa từng múa cho ai xem cả.
Bài nhạc được Taehyung bật ngẫu nhiên, Rose Adagio. Từng âm quãng nhẹ nhàng, nó khiến không gian trở thành một thế giới khác chỉ có cả hai. Bản thân Jungkook vốn dĩ đã yêu thích bản nhạc này của Sean O'Boyle, không hiểu tại sao nhưng mỗi lần nghe được khúc nhạc ấy, tâm hồn cậu lại thanh thản một cách kì lạ.
Từng nốt nhạc nhẹ nhàng phát ra, kéo theo đó từng động tác đẹp đẽ của Jungkook khiến Taehyung có một chút nghi ngờ chính bản thân mình. Hắn là đang cảm thấy say mê sao? Không có cách nào rời mắt khỏi viễn cảnh đẹp đẽ trước mắt. Lần đầu tiên trong suốt hai mươi hai năm hắn được sinh ra, Taehyung ngồi thẫn thờ trước một người. Hắn có thể chắc chắn bản thân không có tình cảm gì đó đi quá xa đối với Jungkook. Thế nhưng vẫn có những giây phút Jungkook khiến hắn không thể kìm lòng.
Vẻ ngoài đơn thuần của người Châu Á, mái tóc đen bóng, đôi mắt to trong veo như mặt hồ ngày thu, đường nét trên khuôn mặt mỗi ngày lại thêm một chút tinh tế. Jungkook gắn mình vào bài nhạc, cảm nhận và biểu diễn nó bằng cả hình thể và sắc thái. Gần hai phút, Rose Adagio chỉ kéo dài gần hai phút thế nhưng nó đã khiến ai đó lặng người. Căn phòng sau tất cả đều trở nên yên lặng. Nhưng là một nỗi yên lặng ấm áp. Hơi thở của Jungkook quẩn quanh trong căn phòng, thân thuộc đến nỗi không để cho hắn có cơ hội tìm được hơi thở của chính mình trong không khí. Một nỗi ngột ngạt đến khó chịu.
Taehyung đứng dậy, từng bước tiến tới vị trí của Jungkook ở giữa căn phòng, đem cậu kéo vào sát hắn, gần kề đến nỗi có thể bị chính hơi thở của đối phương làm cho ngạt.
Jungkook bất ngờ, mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì. Bị chính bàn tay đặt ở thắt lưng mình, đem da thịt nung lên thành bỏng rát. Hắn ghé sát khuôn mặt trắng muốt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má ửng hồng như đào tuyết.
“Ai cho cậu thay đổi thành bộ dạng như bây giờ hả?”
------------------------------------------
Chap này tặng cô CassarmyMinoz @RumKookie @anhthu_andrea03 ❤
Sao tui không tag được tên có dấu ' _ ' vậy nè